Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1050: Lòng thành của tam gia bị giẫm đạp, tần nguyễn âm thầm ghi nợ



Trẻ con nói không suy nghĩ, tiếng gọi Đào Hoa tiên tử này vô cùng chân thành, không khỏi khiến Tần Nguyễn bật cười hai mắt cong cong.
1
Thái Ung Lương cùng Hoắc Chi và Lâm Hạo vừa bước vào cửa đều không nhịn được cười.

Tần Nguyễn gật đầu với đôi vợ chồng già đa2ng ngồi trên băng ghế trong sân, cùng hai người đàn ông trung niên và một phụ nữ trung niên. Trưởng thông Triệu hét lên, giọng phát run: “Cô dám!”

Tần Nguyễn cong khóe môi, lạnh lùng liếc ông ta, mắt cô sáng quắc: “Vậy chúng ta cứ rửa mắt mà đợi.”
Sau khi mọi người uống nước xong, sắc mặt đều hơi thay đổi.

Người nhà của trưởng thôn Triệu cũng phát hiện nước hoa đào này khác với loại nước mà họ từng nấu trước đây, cả đám quay ra nhìn nhau.
Trưởng thôn Triệu: “Nói hươu nói vượn!”

Cậu bé đứng bên cạnh: “Không thể nào!”
Giọng điệu tự hào và kiêu hãnh của ông ta khiến khóe môi Thái Ung Lương khẽ giật giật.

Trong lòng ông ta nghĩ, cho dù có Đào Hoa tiên tử thật, thì đối phương cũng không phải là người đã bắt các thành viên của đội Thiên Hành đi.
Lâm Hạo ở gần đấy bước nhanh xông lên trước, chuẩn bị đỡ ở sau lưng Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn trước tiên ổn định cơ thể, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, trong mắt cô ẩn giấu một chút mất kiên nhẫn, thầm nghĩ quả nhiên A Diêu và An Kỳ nhà cô vẫn là ngoan nhất.
Khuôn mặt nhỏ của thằng bé nhăn lại, nó dùng giọng nói như sắp khóc đến nơi, phản bác lại lời Tần Nguyễn vừa nói: “Chị nói bậy, ở chỗ bọn em có Đào Hoa tiên tử mà, hàng năm Đào Hoa tiên tử đều sẽ tìm người dũng cảm đưa đi rèn luyện, chị là đồ xấu! Chị không phải là Đào Hoa tiên tử!”

Sức lực của đứa trẻ không lớn, nhưng vì Tần Nguyễn không kịp đề phòng nên suýt nữa bị đẩy ngã xuống đất.
Lúc này, người phụ nữ trung niên lúc trước đi pha nước hoa đào từ trong phòng bếp đi ra, trong tay bà ta bưng một bộ ấm trà thường dùng ở thời trước, trên ấm trà vẫn còn vết bẩn cũ.

Bà ta cũng không biết gia đình nhà mình vừa mới phát sinh chuyện không thoải mái với Tần Nguyễn, bà ta tươi cười nói: “Dùng hoa đào đun nước mùi rất thơm, tôi cũng muốn uống một chén đây này.”
Tần Nguyễn cũng không quay đầu lại mà nói: “Đây không phải là chuyện mà ông có thể quyết định được.”

Cô dẫn theo Hoắc Chi và Lâm Hạo sắc mặt khó coi, rời đi mà không quay đầu lại.
Người phụ nữ trung niên nhìn gương mặt của Tần Nguyễn, càng nhìn nụ cười trên mặt bà ta càng tươi rói.

Cậu bé nhấc băng ghế đưa đến bên chân Tần Nguyễn, nó ngửa đầu nhìn cô: “Chị Đào Hoa tiên tử, chị ngồi đi.”
Ông ta chậm rãi uống cạn nước hoa đào, đột nhiên kinh ngạc lên tiếng: “Có phải nước hoa đào này có vấn đề gì không? Mấy ngày nay tôi không được nghỉ ngơi tốt, vừa rồi tôi còn cảm thấy mệt mỏi. Nhưng uống chưa được một nửa cốc nước, bây giờ toàn thân tôi lại cảm thấy rất thoải mái dễ chịu, cảm giác như có thể thức thêm ba ngày ba đêm nữa ấy, thật quá thần kỳ!”

Trưởng thôn Triệu nói với giọng chắc chắn: “Đó là nơi Đào Hoa tiên tử tu luyện, tất nhiên là mỗi một nhành cây ngọn cỏ ở trên núi đều không phải là vật phàm rồi!”
Vẻ mặt của Thái Ung Lương hơi thay đổi, đúng kiểu có nỗi khổ khó nói.

Ông ta giải thích: “Vị này là trưởng thôn của thôn Hoa Đào, thôn dân ở nơi này đều không hi vọng chúng ra quấy rầy sự yên bình trong thôn.
Tần Nguyễn nhấp một ngụm nước, hương vị thơm ngọt thấm vào ruột gan, chẳng có tí vị đắng nào.

Người phụ nữ trung niên lại rót cho Thái Ung Lương một cốc nước hoa đào, rồi lần lượt đưa nước cho trưởng thôn Triệu và chồng mình.
Trong đôi mắt đẹp của Tần Nguyễn điểm xuyết một nụ cười nhàn nhạt, cô hỏi bà ta: “Trước đây mọi người chưa từng uống nước đun cánh hoa đào ư?”

Người phụ nữ trung niên cười đưa một cốc nước hoa đào đến trước mặt Tần Nguyễn và nói: “Chúng tôi thường dùng nó làm bánh, thỉnh thoảng cũng dùng hoa đào khô ngâm nước, nhưng mùi vị hơi đắng, nên có rất ít người pha nước uống.”
Ông lão gõ gõ điếu thuốc trong tay, trong lời nói lộ ra sự uy nghiêm: “Tôi biết mục đích của các người khi đến đây, bao nhiêu năm qua người mất tích ở trong thôn đều bình yên vô sự, chờ đến tháng sáu là họ sẽ xuất hiện lại thôi. Đây là Đào Hoa tiên tử đưa bọn họ đi rèn luyện, chúng tôi không cần sự giúp đỡ của các người, cũng không muốn các người quấy rầy Đào Hoa tiên tử.”

Ánh sáng ôn hòa trong mắt Tần Nguyễn hơi thu lại, đuôi lông mày hơi nhướng lên, cô nghiêng đầu liếc nhìn về phía Thái Ung Lương.
Mỗi lần cô đi ra ngoài, Tam gia đều sẽ bảo Hoắc Chi chuẩn bị một ít đồ ăn thức uống, trong đó có một số bánh kẹo mà cô rất thích.

Hoắc Chi liếc nhìn cậu bé đứng bên cạnh phu nhân, và gật đầu rời đi.
Ông lão thở ra khói thuốc trong miệng, khàn giọng hỏi: “Cô gái cũng từ thủ đô tới cùng với Tiểu Thái à?”

Trưởng phòng Thái của đội Thiên Hành, người mà các thành viên trong Nội Các gặp được cũng phải nể mặt, thế mà đến trong miệng ông lão lại trở thành Tiểu Thái.
Tần Nguyễn cúi đầu nhìn những viên kẹo dính đầy bụi vàng nhạt trên mặt đất, trong lòng bàn tay của cô còn có một viên kẹo bị kẹp giữa các ngón tay.

Nhìn thấy cảnh này, quanh người Hoắc Chi tỏa ra sát khí, ánh mắt lạnh lùng của cô ta nhìn chằm chằm vào cậu bé trai.
Ông lão tóc hoa râm ngồi giữa sân đang hút một điếu thuốc, đôi mắt sáng ngời nhìn Tần Nguyễn từ trên xuống dưới.

Cảm nhận được ánh mắt thăm dò của ông ta, Tần Nguyễn đón lấy tầm mắt của đối phương, rồi nhếch môi cười nhẹ một tiếng.
Những người dân làng mang theo cuốc, xẻng và gậy gộc trừng mắt dữ tợn nhìn hằm hằm vào nhóm Tần Nguyễn.

“Cút!”
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ tự tin như tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của Tần Nguyễn, Thái Ung Lương lập tức trở về trạng thái không cần lo lắng nữa.

Tần Nguyễn không có cách nào nói chuyện được với những người có tư tưởng ngu muội, biết rằng dùng lời nói không thể thuyết phục được gia đình của trưởng thôn Triệu, cô chỉ có thể dùng sự thực để nói chuyện với họ thôi.
Động tác ngồi xuống băng ghế của Tần Nguyễn rất thuần thục, làm khí chất thoát tục trên người cô cũng theo đó mà thay đổi, giống như vầng hào quang bị phá vỡ vậy.

Cô vẫy tay với Hoắc Chi cách đó không xa, đợi đối phương đến gần, cô nói: “Đi lấy đồ ăn vặt trong xe ra đây cho tôi.”
Tần Nguyễn vuốt mái tóc hơi dài của cậu bé, dùng giọng xa cách mà không mất đi sự thân thiện cười bảo: “Cảm ơn cậu bạn nhỏ nhé.”

Bé trai lập tức đỏ mặt, trông vô cùng đáng yêu.
Trông dáng vẻ thèm thuồng của thằng bé khiến người ta nhìn mà cảm thấy đáng thương.

Tần Nguyễn vừa ăn kẹo, vừa khom người nhặt kẹo dưới đất cùng Hoắc Chi.
Cặp vợ chồng trung niên và bà lão im lặng nhìn Tần Nguyễn cùng Thái Ung Lương, ánh mắt bọn họ cũng thay đổi, không còn sự thân thiện như trước đấy nữa.

Tần Nguyễn chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ mấy cánh hoa đào dính ở góc áo, tư thế trông vô cùng lười biếng thong dong.
Cô cho kẹo vào túi quần và túi áo khoác, định bụng trở về sẽ ăn hết sau.

Đồ mà Tam gia nhà cô chuẩn bị, có dùng tiền cũng không thể mua được ở bên ngoài, thằng nhóc trước mắt này không biết hàng, chỉ đổ thừa là do nó không có may mắn đó thôi.
Bọn họ tới đây là để điều tra chuyện thôn dân cùng thành viên của đội2 Thiên Hành mất tích. Tần Nguyễn lúc thì đòi du xuân, lúc lại muốn ngâm nước hoa đào, nhìn điệu bộ này là coi như bọn họ tới đây để chơi 0đùa à?

Người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh cậu bé đứng dậy, đi tới trước mặt Tần Nguyễn, cười thân thiện và nhẹ nhàng nói: “Để tôi, để tôi, nước giếng nhà chúng tôi ngọt lắm, để tôi đi đun nước!”
Vả lại, Tần Nguyễn cũng đã nói chắc như đinh đóng cột rằng, nơi này không có Đào Hoa tiên tử mà chỉ có hung thú thượng cổ Cùng Kỳ thôi, vì vậy Thái Ung Lương càng thêm xác định rằng Tần Nguyễn đã phát hiện ra cái gì đó.

Trước đó ông ta còn cảm thấy hành vi đi du ngoạn và trở mặt với trưởng thôn Triệu của Tần Nguyễn không ổn lắm, sợ ảnh hưởng đến quá trình tìm người tiếp theo của bọn họ.
Cô cầm viên kẹo sô cô la còn kẹt lại trong lòng bàn tay, mở giấy gói tinh xảo bên ngoài, dưới ánh mắt không chút hối lỗi của cậu bé và gia đình trưởng thôn Triệu, cô đưa viên sô cô la béo ngậy và ngọt ngào vào miệng.

“Ừng ực!”
Người đàn ông trung niên lạnh lùng liếc nhìn Tần Nguyễn và Thái Ung Lương, sau đó quay người nhanh chóng chạy ra ngoài.

Thái Ung Lương thấy Tần Nguyễn trở mặt với người của nhà họ Triệu thì vẫn bình tĩnh ngồi trên băng ghế.
Tần Nguyễn thủng thẳng nói: “Đây là cánh hoa đào vừa nãy tôi nhặt được ở trên núi, nơi đó hoa đào nở rất nhiều.”

“Choang!”
Cô sẽ nghĩ biện pháp để ép Cùng Kỳ phải đi ra.

Chỉ hi vọng những người này sẽ không sợ hãi bỏ chạy sau khi nhìn thấy hình dáng thật sự của Cùng Kỳ.
Cô dùng ngón tay gõ gõ trên đùi, ánh mắt lạnh lùng nhìn trưởng thôn Triệu, cười nửa miệng, nói: “Nếu như thôn Hoa Đào thật sự có Đào Hoa tiên tử thì tôi cũng muốn đến vái cô ta ba cái, đáng tiếc sự thật lại không phải là như thế.”

Khi trưởng thôn Triệu lộ ra vẻ mặt âm trầm, Tần Nguyễn lại nói tiếp: “Đúng rồi, cháu quên nói cho ông biết, thân phận của cháu là Thiên Sư, nghề nghiệp của cháu chính là đi bắt ma quỷ, tất cả yêu ma quỷ quái trên đời này, chỉ cần bọn chúng làm điều ác thì đều thuộc quyền quản lý của cháu, cháu có trách nhiệm đưa bọn chúng vào quỷ vực ở Minh giới, hoặc là Địa Ngục.”
Hai ông cháu nhà này có cảm xúc vô cùng kịch liệt với lời nói của Tần Nguyễn.

Nhất là cậu bé trai, nó vươn tay nắm lấy ống tay áo của Tần Nguyễn, dùng sức đẩy cánh tay của cô.
Nếu là Tần Tiểu Ngũ ở khu tây, thì ngoại trừ Lý Tử Lan, Tô Vọng và Thẩm Nhiên ra, những người khác sẽ không thể hiểu được loại hành vi chia sẻ đồ ăn vặt này.

“Bốp!”
Thái Ung Lương không nói là quấy rầy Đào Hoa tiên tử, vì ở trong nhận thức của ông ta, chuyện tất cả các thành viên bị mất tích đều do ma quỷ gây nên.

Tần Nguyễn duỗi thẳng chân, tư thế lười biếng thong dong.
Tần Nguyễn không biết là mình nên cười, hay nên đồng tình với Thái Ung Lương đây.

Cô gật nhẹ đầu với ông lão: “Đúng ạ.”
Trên mặt cô nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy lại không chạm đến đáy mắt.

Trưởng thôn Triệu vô cùng tức giận, đuổi người đi: “Nói vớ nói vẩn, thôn Hoa Đào chúng tôi không chào đón các người, xin mời các người mau chóng rời đi!”
Cô cụp mắt nhìn Thái Ung Lương, cười mỉm và bảo: “Nếu trưởng phòng Thái cảm thấy cơ thể khỏe khoắn rồi, vậy thì chúng ta rút lui thôi? Đỡ làm ngứa mắt người khác.”

“Được!”
Đôi mắt trầm tĩnh của cô liếc nhìn toàn bộ người của nhà họ Triệu: “Tôi không thể đi được, trên thế gian này không có loại ma quỷ nào mà tôi không thể đụng vào, các người vô tri không có nghĩa là tôi có thể ngồi yên không quan tâm đến, tôi chắc chắn phải bắt được con quỷ ở thôn Hoa Đào này!”

Giọng nói trong trẻo dễ nghe, như tiếng hạt ngọc rơi xuống đất.
Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh trưởng thôn Triệu cũng chậm rãi nói: “Hàng năm khi hoa đào nở rộ, Đào Hoa tiên tử sẽ chọn một số thôn dân rời đi, sau khi thời kỳ nở hoa kết thúc vào tháng sáu, sẽ lại thả những người đó ra. Những người bị Đào Hoa tiên tử bắt đi, thân thể khỏe mạnh hơn trước, không bệnh tật gì, đây nhất định là sức mạnh thần kỳ mà Đào Hoa tiên tử đã ban cho họ.”

Trong lời nói của ông ta lộ ra vẻ hâm mộ rất rõ ràng.
“Cút ra khỏi thôn Hoa Đào!”

“Thôn Hoa Đào không chào đón các người!”
Cậu bé nuốt nước bọt một cái.

Thằng bé ngửi mùi thơm nồng nàn mê người của sô cô la trong không khí, hai mắt nó nhìn thẳng vào Tần Nguyễn, môi khẽ run run.
Tần Nguyễn lại hỏi trưởng thôn Triệu: “Vậy cháu xin hỏi ông, có người nào trong thôn Hoa Đào từng nhìn thấy Đào Hoa tiên tử?”

“Không có.” Trưởng thôn Triệu sắc mặt tái xanh, mạnh miệng nói: “Đào Hoa tiên tử thân phận cao quý, người phàm như chúng ta sao có thể nhìn thấy được.”
Cho dù trong lòng cảm thấy không kiên nhẫn, nhưng Tần Nguyễn vẫn nở nụ cười với cậu bé: “Cậu bạn nhỏ, em đã từng tận mắt nhìn thấy Đào Hoa tiên tử chưa?”

Cậu bé cau mày, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cô đi lên núi?!”

Tần Nguyễn mở to mắt, nghi ngờ hỏi: “Không thể đi lên đấy ạ?”
Lúc này, Hoắc Chi ôm một đống bánh kẹo và đồ ăn vặt được đóng gói đẹp mắt đi tới.

Tần Nguyễn nắm một vốc kẹo, đưa cho cậu nhóc đứng bên cạnh đang trừng mắt nhìn cô: “Cậu bạn nhỏ, mời em ăn.”
Thái Ung Lương uống sạch cốc nước trong tay, rồi cười tủm tỉm đứng lên.

Đoàn người vừa muốn rời đi, trưởng thôn Triệu nổi giận gầm lên: “Các người không được phép ở lại thôn Hoa Đào, lập tức rời đi nơi này!”
Trưởng thôn Triệu hét lên: “Thằng cả! Có người muốn quấy rầy Đào Hoa tiên tử tu hành, con đi triệu tập thôn dân tới đây!”

“Vâng thưa cha!”
Cốc trà trong tay trưởng thôn Triệu rơi xuống đất vỡ thành hai nửa.

Cặp vợ chồng trung niên cũng biến sắc, người của nhà họ Triệu đều nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Cô ta nhặt từng viên kẹo lên và lấy tay áo lau sạch bụi phía trên chúng.

Đôi mắt lạnh nhạt của Tần Nguyễn cũng không nhìn cậu bé trai, khóe môi cô vẫn giữ độ cong, nhưng trong lòng lại âm thầm ghi lại món nợ này.
Tần Nguyễn mỉm cười cảm ơn: “Làm phiền cô.”

“Đừng khách sáo, chút chuyện nhỏ thôi.”
Thấy phu nhân không nói gì, cô ta cúi xuống nhặt từng viên kẹo dưới đất lên.

Những thứ này đều do chủ nhân lựa chọn cẩn thận theo khẩu vị của phu nhân, mỗi lần đi ra ngoài đều nhất định phải mang theo, giờ lại bị một đứa trẻ tàn nhẫn đánh đổ, Hoắc Chi cảm thấy rất khó chịu.
Cô đưa cánh hoa ở góc áo đến trước m7ặt Thái Ung Lương và đề nghị: “Trưởng phòng Thái, những này cánh hoa này có thể ngâm nước uống, chúng ta thử nhé?”

“A?” Thái Ung 7Lương không nói nên lời, không hiểu Tần Nguyễn muốn làm gì.
Ngay khi cả nhóm vừa đi ra khỏi cổng, thì con trai cả của trưởng thôn Triệu xuất hiện cùng một nhóm dân làng.

Thấy nhóm Tần Nguyễn chuẩn bị rời đi, con trai cả của trưởng thôn Triệu chỉ tay vào bọn họ, cả giận nói: “Chính là mấy người này muốn diệt Đào Hoa tiên tử!”
Trưởng thôn Triệu khẽ a một tiếng, trên khuôn mặt già nua nhăn nheo hiện lên vẻ châm chọc, ông ta nói: “Cô bé này mạnh miệng gớm, lão già tôi đây sống hơn nửa đời người mà chưa từng nhìn thấy một Thiên Sư nào trẻ tuổi như vậy.”

Tần Nguyễn cười cười, không vội vàng, nói: “Ông chưa từng thấy không có nghĩa là không có, mà cháu có thể khẳng định một điều rằng, thôn Hoa Đào này chẳng có Đào Hoa tiên tử nào cả, nơi này chỉ có Cùng Kỳ, một con hung thú thời thượng cổ.”
Trưởng thôn Triệu nắm chặt điếu thuốc trong tay và đứng lên, trên mặt tràn đầy lo lắng cùng bất an, cả giận nói: “Đó là nơi tiên tử tu hành, một người ngoài như cô sao dám đến đó quấy rầy người!”

Tần Nguyễn mỉm cười, cô nói bằng giọng không hề hoang mang: “Tôi đã bảo là không có Đào Hoa tiên tử mà, trên ngọn núi kia chỉ có hung thú thượng cổ Cùng Kỳ đang làm loạn thôi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.