Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1049: Nguyễn nguyễn



Lúc này, Hoắc Chi chậm rãi đi về phía hai người bọn họ.

Cô ta khom người với Tần Nguyễn: “Phu nhân, trực thăng sắp hạ c1ánh rồi, cô có muốn trở về chỗ ngồi không? Cẩn thận thân trực thăng rung lắc sẽ làm cô bị thương đấy ạ.”

“Được.”
<2br>Tần Nguyễn nhìn xoáy sâu vào Hoắc Chi một chút rồi xoay người đi về phía chỗ ngồi. Thái Ung Lương thấy Tần Nguyễn nhàn nhã như vậy, ở chung cũng thoải mái hơn so với trạng thái căng thẳng trước đấy của cô.

Ông ta thừa cơ lên tiếng: “Hoắc phu nhân, người dân của thôn Hoa Đào này bình thường đều bị mất tích vào buổi tối. Hiện giờ đang là ban ngày, chúng ta có thể đi thăm những thôn dân kia, tìm hiểu thêm nội tình.”

Tần Nguyễn nói giọng sao cũng được: “OK.”
Không chỉ hai người bọn họ, đến Tần Nguyễn cũng cảm nhận rõ cơ thể mình được gột rửa, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng.

Cô có cảm giác mình bị rơi vào một trạng thái kỳ diệu, rằng dù có đi bộ cả đời cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.

Sắc mặt Tần Nguyễn lạnh đi, cô dừng bước lại.
Anh ta cau mày, tỏ ra khó hiểu nói: “Hai người này chơi trò gì vậy?”

Trên mặt Hoắc Chi cũng tràn đầy nghi hoặc, cô ta phỏng đoán: “Tình thú à?”

Khóe môi của Lâm Hạo giật giật.
Nhánh cây lay động càng ngày càng gần, Tần Nguyễn khẽ nói với Hoắc Chi và Lâm Hạo: “Hai người xuống núi đi.”

Hoắc Chi lập tức kéo Lâm Hạo chạy xuống núi.

Hai người bước đi như bay, trong chớp mắt đã chạy được hơn mười mét.
Gương mặt ngạo nghễ của Tần Nguyễn cười lạnh, cô bá đạo nói: “Cùng Kỳ! Lăn ra đây!”

Ở chỗ sâu trong rừng rậm có tiếng cành cây va vào nhau phát ra tiếng xào xạc, âm thanh từ xa đến gần.

Tần Nguyễn thấy rõ trong rừng rậm có thứ gì đó đang tới gần, thể tích của đối phương không nhỏ, di chuyển chậm chạp, cơ thể chạm vào cành hoa đào tạo thành động tĩnh khá lớn.
Cô ngửa đầu, ánh mắt mơ hồ tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm rừng đào rậm rạp trước mắt, lạnh lùng nói: “Ra đi!”

Hoắc Chi và Lâm Hạo ở sau lưng ngơ ngác.

Bọn họ liếc nhìn nhau, trong mắt hiện ra vẻ nghi hoặc.
Trong rừng hoa đào nở rộ, không có tiếng nói nào đáp lại Tần Nguyễn.

Ánh sáng nguy hiểm lóe lên trong đáy mắt cô, và đôi mắt lạnh lùng của cô nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong rừng cây, như thể đang khóa chặt vào một sinh vật không xác định nào đó ẩn nấp ở bên trong.

Tần Nguyễn nói, giọng lạnh tanh: “Còn không cút ra đây, đừng trách tôi vô lễ!”
Lâm Hạo nghe vậy thì cười khẩy, nói: “Đồ phụ nữ ngu xuẩn, cô cứ việc đi đi! Cô cho rằng tại sao Tam gia lại để cho tôi nhìn thấy những thứ kia? Chẳng qua là ngài ấy muốn thông qua miệng của tôi để nói cho phu nhân biết thôi.”

Hoắc Chi nhìn theo dáng vẻ nghênh ngang rời đi của anh ta thì đốp chát lại: “Anh cho rằng phu nhân không biết chuyện tôi nghe được những lời anh nói lúc ở trên máy bay ư?! Chẳng qua phu nhân cũng muốn thông qua miệng của tôi để Tam gia biết thôi!”

Lâm Hạo dừng chân, quay đầu nhìn Hoắc Chi, trên mặt anh ta lộ ra vẻ kỳ quái.
Như vậy thì khả năng thứ hai là rất lớn.

Nói cách khác, suy đoán lúc trước của cô và Thái Ung Lương cho rằng thôn Hoa Đào có Cùng Kỳ đã tăng lên mấy phần.

Hoắc Chi đang lái xe thì giẫm chân phanh, cô ta quay đầu nhìn Tần Nguyễn đang lộ ra vẻ mặt trầm tư ở phía sau.
Cảm nhận được ánh mắt thăm dò đầy thâm ý của Thái Ung Lương, Tần Nguyễn quay đầu lại nhìn ông ta, cô cười nhẹ: “Sao thế, trưởng phòng Thái cũng định đi cùng tôi à? Tôi không ngại có thêm người đồng hành đâu.”

Không nhìn thấy một chút ý bông đùa nào trên gương mặt Tần Nguyễn, vẻ mặt của Thái Ung Lương suy sụp xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Ông ta lắc đầu từ chối: “Hoắc phu nhân, tôi muốn đi thăm thôn dân ở thôn Hoa Đào, hỏi về những người mất tích kia, để xem có tìm ra được manh mối nào khác không. Điều này sẽ giúp chúng ta dễ dàng tìm thấy người mất tích hơn, Lăng Hiểu Huyên là một cô gái, bị mất tích nhiều ngày như vậy không biết cô ấy có sợ hay không.”
Rất nhanh cô đã nhặt được một túi đầy những cánh hoa đào.

Tần Nguyễn đem những cánh hoa này xuống núi, thấy Hoắc Chi và Lâm Hạo đang đứng dưới tàng cây ở dưới chân núi, cả hai cãi nhau đỏ mặt tía tai.

Tần Nguyễn vốn tâm tình đã không tốt, cô cất giọng không vui hỏi: “Hai người đang ồn ào cái gì đấy?”
Cũng đúng lúc này, Tần Nguyễn nhìn thấy sinh vật từ trong rừng đào đi ra.

Trên người đối phương có một đôi cánh, bề ngoài trông giống như một con hổ, có lông như con nhím và trên đầu có sừng.

Tần Nguyễn cụp mắt xuống nhìn vào tứ chi cùng móng vuốt sắc bén của nó chìm trong đất mềm, một luồng sát khí mạnh mẽ hung hãn từ trong cơ thể đối phương phóng thích ra ngoài.
Đáng tiếc, cuối cùng không thu hoạch được gì.

Trước đó, rõ ràng Cùng Kỳ không có ý định che giấu thân phận nên rất dễ dàng bị cô phát hiện. Nhưng lần này đối phương cố ý che giấu, làm Tần Nguyễn đến cả một tia hơi thở cũng không thể tìm thấy.

Tần Nguyễn tức giận vung roi lên trời.
Ngay khi Cùng Kỳ nhìn thấy trong tay Tần Nguyễn đột nhiên xuất hiện roi vàng, đôi mắt đỏ ngầu nham hiểm khẽ mở to, răng nanh sắc nhọn lộ ra ngoài miệng cũng khẽ giật giật.

Rồi đến khi Tần Nguyễn vung roi, móng vuốt trên tứ chi còn sắc bén hơn cả dao sắc của nó cũng vô thức lùi lại.

Lại nhìn thấy sắc mặt kiêu ngạo phách lối của Tần Nguyễn, nó bèn xoay người điên cuồng chạy vào chỗ sâu trong rừng rậm, ý đồ muốn chạy trốn.
Biết Tần Nguyễn để ý Lăng Hiểu Huyên, cuối cùng Thái Ung Lương vẫn không quên dùng cô ấy để nhắc nhở Tần Nguyễn về mục đích chuyến đi lần này của bọn họ.

Tần Nguyễn tựa hồ không hiểu ý tứ trong lời nói của ông ta, cô chỉ tay vào phiến đá lớn khắc chữ “Thôn Hoa Đào” và bảo: “Phía trước là vào thôn rồi, tôi thả ông xuống đây, rồi tôi sẽ lên đỉnh núi của rừng hoa đào kia ngắm cảnh.”

Thấy cô vẫn không thay đổi hành trình đi du xuân của mình, Thái Ung Lương đành cam chịu gật đầu.
Vì không bắt được Cùng Kỳ nên hình tượng nhẹ nhàng thường ngày của cô cũng biến mất, trên người quanh quẩn một chút hơi thở tức giận.

Hiển nhiên là Hoắc Chi và Lâm Hạo phát giác ra được tâm tình của cô đang không vui, vẻ mặt của hai người lập tức trở lại bình thường.

Đôi mắt hồ ly tràn đầy vẻ không vui liếc nhìn hai người, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở: “Trả lời câu hỏi của tôi, hai người đang tranh cãi cái gì?”
Hoắc Chi và Lâm Hạo nhanh chóng xuống xe, đuổi theo Tần Nguyễn đã đi vào đường lên núi.

Hương hoa đào nồng đậm bị gió thổi tới chóp mũi, hương hoa quyến rũ thấm vào ruột gan, mang đến cho người ta cảm giác ngọt ngào.

Hoắc Chi và Lâm Hạo không kìm lòng được mà hít sâu một hơi hương hoa, họ cảm thấy hương hoa càng hít vào phổi, đầu óc càng minh mẫn, thậm chí cơ thể cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Khi gió thổi qua, mọi thứ trở lại bình lặng.

Vẫn không có bất cứ sinh vật nào đáp lại Tần Nguyễn, cô hờ hững liếc mắt qua, cười lạnh nhìn vào nơi hoa đào nở rộ nhất trong khu rừng.

Đôi bàn tay mảnh khảnh đưa lên, nhanh chóng bấm quyết, miệng lẩm bẩm.
Sau khi đến thành phố Yến, cả nh7óm hạ cánh và lên xe của nhà họ Hoắc tới thôn Hoa Đào.

Trên đường đi, Tần Nguyễn nhìn thấy khắp núi rừng là cây hoa đà7o.

Thôn Hoa Đào không hổ danh là dùng hoa đào để làm tên, khắp nơi đều có thể nhìn thấy hoa đào nở rộ, hiện giờ đang l2à mùa hoa đào nên khắp núi đồi dày đặc hoa đào.
Lúc trước đó nhìn thấy cô nhàn nhã thoải mái, Thái Ung Lương đã nghĩ rằng Tần Nguyễn như thế này trông dễ gần hơn.

Nhưng lúc này nghe cô nói chuẩn bị đi du xuân thì đáy lòng của ông ta bắt đầu lẩm bẩm.

Vị Hoắc phu nhân tuổi còn nhỏ này có còn nhớ mục đích họ đến thôn Hoa Đào không?
Tần Nguyễn lười để ý đến vấn đề mà bọn họ tranh cãi, đôi mắt cô hơi rũ xuống, đi dọc theo con đường đến thôn Hoa Đào.

Phía sau, Hoắc Chi và Lâm Hạo nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ không phục.

Hoắc Chi cười lạnh nhìn Lâm Hạo: “Sau khi trở về, tôi sẽ bẩm báo sự thật với Tam gia, rằng anh đi mách lẻo với phu nhân.”
Cô bình tĩnh hỏi: “Mi chính là Cùng Kỳ?”

Giọng điệu ẩn chứa sự khinh thường, và có một chút kỳ lạ.

Cặp mắt to màu đỏ của Cùng Kỳ nặng nề nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, nó nói bằng giọng nóng nảy không vui: “Đã biết bản tôn mà còn dám lớn tiếng à!”
Lúc đến đây, thực ra trong lòng Tần Nguyễn cũng hơi lo lắng về sức chiến đấu mạnh mẽ của Cùng Kỳ.

Nhưng giờ phút này, nhìn con thú cao lớn vụng về trước mặt, không hiểu sao trong lòng cô lại có cảm giác nó là một kẻ hèn nhát.

Sự thật chứng minh, giác quan thứ sáu của Tần Nguyễn vô cùng chính xác.
Roi vàng không đánh vào thân cây hoa đào, nhưng những cánh hoa trên cành bị lực Minh Thần trên thân roi làm cho chấn động, rơi xuống đầy đất.

Nhìn thấy cánh hoa rơi trên mặt đất, trên mặt Tần Nguyễn hiện lên vẻ áy náy.

Không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt cô khẽ chuyển động, nhanh chóng thu roi, khom người nhặt những cánh hoa vừa rơi trên mặt đất, và dùng một góc áo đựng cánh hoa.
Nó hung ác, Tần Nguyễn còn hung ác hơn nó!

Cây roi vàng do lực Minh Thần biến thành đột nhiên xuất hiện trong tay cô.

Tần Nguyễn giơ tay hung hăng vung một roi trước mặt Cùng Kỳ, giọng nói lạnh lùng ẩn chứa cả sát khí: “Mi dám bắt người của ta đi, chưa quất roi vào người mi đã là khách sáo lắm rồi đấy, còn dám ở chỗ này lải nhải à, ai dạy mi cái tật xấu đấy!”
...

Tần Nguyễn tìm thấy Thái Ung Lương tại một hộ nhà dân ở thôn Hoa Đào, ông ta đang ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ giọng nói chuyện với ba thế hệ của nhà này.

Vẻ mặt của Thái Ung Lương rất nặng nề, không cần hỏi cũng biết, tin tức ông ta lấy được không lạc quan với tình hình hiện tại.
Tần Nguyễn nhìn bóng lưng chạy trối chết của nó mà ngẩn ra.

Đợi khi cô kịp định thần lại và cầm roi đuổi theo, Cùng Kỳ đã biến mất không còn dấu vết.

Tần Nguyễn tức giận quát: “Cùng Kỳ, mi lăn ra đây cho ta!”
Hoắc Chi: “Phu nhân, tôi và anh Lâm có một chút bất đồng quan điểm ạ.”

Lâm Hạo bê cái mặt thối, nói: “Tôi với cô ta không có gì để nói cả.”

Hai người, một người tránh trả lời, một người nói như không nói.
Kể từ khi có năng lực nhìn thấy quỷ, đã rất lâu rồi anh ta không được nhìn thấy một nơi không hề có một con quỷ nào như ở thôn Hoa Đào.

Nhưng chính vì không nhìn thấy cái gì nên Lâm Hạo cảm thấy rất kỳ lạ.

Quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức làm cho lòng người bất giác cảm thấy bất an.
Nó nói tiếng người, giọng nói hùng hậu trầm thấp: “Nhân loại nhỏ bé lại dám khiêu chiến trước mặt bản tôn à, muốn chết thì để bản tôn cho ngươi được toại nguyện!”

Trong không khí tràn ngập hơi thở hung hãn, cuốn đi hương hoa đào quyến rũ.

Cảm nhận được sát khí của đối phương, Tần Nguyễn xoa nhẹ ngón trỏ cùng ngón cái, ánh mắt yên lặng nhìn sinh vật trước mặt.
Âm thanh bén nhọn chói tai làm Hoắc Chi và Lâm Hạo nổi cả da gà.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn toát ra khí thế khó nói nên lời, mái tóc dài đen nhánh bị gió thổi tung, bay lộn xộn trong không trung.

Toàn thân cô toát ra khí chất bá đạo tự nhiên, khí thế mạnh mẽ, như khinh thường cả thiên hạ.
Lúc trước ở trên máy bay, Hoắc Chi nhìn thấy Lâm Hạo đứng lên đi tìm Tần Nguyễn, cuối cùng cô ta cũng không kiên trì ngồi tại chỗ chờ đợi.

Cô ta đến ngồi ở hàng cuối cùng, vị trí gần với buồng vệ sinh nhất và nghe được cuộc đối thoại của hai người.

Đợt trước Lâm Hạo có đi ra ngoài cùng Tam gia một lần, không ngờ mới quay đầu mà anh ta đã bán đứng chủ nhân rồi, thực sự khiến cô ta cảm thấy trơ trẽn.
Từ trên người Tần Nguyễn phóng ra lực Minh Thần mạnh mẽ, cấp tốc vọt tới rừng hoa đào ở trước mặt, quét ngang toàn bộ ngọn núi.

“Hống!!!”

Một tiếng gào như chó nổi giận từ trong rừng rậm vang lên.
Tần Nguyễn miết cánh hoa trên đầu ngón tay, khóe môi cô cong lên thành một nụ cười hung tàn lạnh lùng, đầy giễu cợt.

Thôn Hoa Đào này không những không có một con quỷ nào, mà ngay cả những ngọn núi mà họ đi ngang qua trên đường đi cũng không bắt gặp một chút sát khí của ma núi nào.

Một nơi bồng lai tiên cảnh rất thích hợp cho đám tà ma ẩn náu như thế này mà lại sạch sẽ thì chỉ có hai khả năng.
Thôn Hoa Đào được bao quanh bởi núi và sông có cao nhân bày trận pháp, hai giới âm dương đều có trật tự rõ ràng.

Hoặc là, ở thôn Hoa Đào có một yêu quái cực mạnh, trấn áp tất cả tà ma ở nơi này, không có ma quỷ nào dám trêu chọc vào con yêu quái kia nên chúng chạy trốn hết rồi.

Trên đường đi Tần Nguyễn mở ra Thiên Nhãn, nhưng không nhìn thấy dấu vết bày trận pháp.
“Phu nhân, phía trước không có đường.”

Tần Nguyễn ngẩng đầu, nhìn thấy phía trước chỉ có một con đường nhỏ rộng khoảng nửa mét để lên núi.

Cô đẩy cửa xuống xe: “Vậy thì đi bộ lên xem một chút.”
Đôi mắt hồ ly quyến rũ của cô nhìn về phía ngọn núi phía trước.

Khắp núi đều là hoa đào, tất cả cây đào đều nở rộ, giống như trải một tấm thảm màu hồng lên cả ngọn núi.

Tần Nguyễn chỉ vào ngọn núi và nói với Thái Ung Lương: “Tôi muốn đến ngọn núi đó để xem, cảnh đẹp như vậy thật hiếm thấy, không đi thưởng ngoạn thì thật đáng tiếc.”
Đôi môi đỏ mọng của cô mím lại thành một đường thẳng, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng phủ kín vẻ hung bạo.

Khi gió thổi qua, những cành hoa đào nở rộ đung đưa, những cánh hoa phấp phới theo gió.

Cánh hoa bị gió thổi tung bay trên không trung, mùi hương hoa đào trong không khí lại nồng đậm hơn một chút.
Trong lòng ông ta bắt đầu hối hận, lần này nhất thời xúc động đi cùng Tần Nguyễn đến đây có phải là một quyết định chính xác hay không.

Lần này sợ là phải ra về tay không rồi, thậm chí kết quả tệ hơn là cả bọn họ cũng bị cuốn vào.

Thái Ung Lương được Tần Nguyễn thả ở trước cửa thôn, ông ta nhìn theo chiếc xe của nhà họ Hoắc lái đi, lắc đầu thở dài, trong lòng lại hối hận vì sự bốc đồng này.
Mà Tần Nguyễn ngồi ở trong xe, nhìn đỉnh núi đầy hoa đào phía xa, cô hỏi người ngồi ở vị trí ghế lái phụ: “Lâm Hạo, anh có phát hiện gì không?”

Lâm Hạo mím môi nói: “Nơi này rất kỳ quái, hình như quá sạch sẽ thì phải.”

Đôi mắt của anh ta có thể nhìn thấy ma quỷ, trước đây, khi đi dạo trong các phố lớn hay ngõ hẻm, anh ta thường xuyên nhìn thấy đủ loại quỷ quái, từ xấu xí đến xinh đẹp.
Tần Nguyễn hạ kính xe xuống, một cơn gió thổi tới, mùi hương hoa đào đ0ặc biệt thổi vào mặt.

Những cánh hoa khác màu bị gió thổi tung bay, Tần Nguyễn vươn tay ra ngoài cửa sổ xe, ngón tay bắt lấy một cánh hoa.

Cô đưa lên mũi nhẹ nhàng ngửi, hương hoa thoang thoảng làm cô sảng khoái và dễ chịu, cực kỳ thoải mái.
Tần Nguyễn khí chất thanh tao trang nhã ung dung chậm rãi xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.

Bảy, tám người của gia đình nhà này thấy Tần Nguyễn xuất hiện thì nhìn đăm đăm vào cô.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.