Theo ý kiến của cô, nếu đội Thiên Hành thật sự có biện pháp giải quyết thì họ đã không tìm tới cô.
Nếu đã2 như vậy thì cần gì phải tìm thêm ai nữa cho vướng víu. Cô trả lại máy ảnh cho Thái Ung Lương, sau đó đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, khuôn mặt xinh đẹp hơi lạnh lùng.
Lâm Hạo đang ngồi ở ghế bên phải với Hoắc Chi, nhìn thấy Tần Nguyễn đứng dậy rời đi thì nhanh chóng đứng lên đuổi theo bóng dáng của cô.
Hoắc Chi thấy cảnh này mà khẽ nhíu mày. Nhưng nhìn cái mặt mo của Thái Ung Lương thì 2đành nói sang chuyện khác: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta lên tầng trên cùng thôi.”
Thái Ung Lương gật đầu: “Được.”
Ông ta cò0n có thể nói cái gì, chỉ hi vọng Tần Nguyễn có thể tìm được những thành viên bị mất tích của đội Thiên Hành. Tần Nguyễn nhớ tới chuyện thời gian trước cô có nhờ mọi người ở trong nhóm chat [Bắc Thái Đế Quân ở trên] điều tra giúp tin tức của Tiêu Vân Sâm.
Nhưng đại sư Tuệ Thành lại khuyên cô rằng mọi chuyện không thể cưỡng cầu được, nếu không tất cả sẽ phát triển theo chiều hướng xấu.
Có lẽ là vì trong lòng trân trọng cuộc sống yên ổn không dễ có được ở hiện tại, nên Tần Nguyễn đã quên việc điều tra Tiêu Vân Sâm. Nhưng nghĩ đến chuyện những thôn dân mất tích vào tháng ba đến tháng năm, sau đó bình yên vô sự xuất hiện vào tháng sáu, Tần Nguyễn lại lập tức phủ nhận khả năng đối phương là hung thú thượng cổ Cùng Kỳ.
Cô nói với Thái Ung Lương: “Tôi lại cảm thấy không phải là Cùng Kỳ, nếu thực sự là nó thì những thôn dân kia không thể bình an vô sự trở về, mà đã bị Cùng Kỳ nuốt chửng từ lâu rồi.”
Thái Ung Lương cũng đã từng thảo luận qua về đề tài này với người ở trong đội, ông ta lên tiếng giải thích: “Hình tượng hung tàn mà chúng ta biết về Cùng Kỳ đều là dựa trên những ghi chép lịch sử không chính thức. Đội Thiên Hành đã tồn tại mấy trăm năm, nhưng lại chưa bao giờ có bất kỳ ghi chép nào về việc đối phó với những thần thú và hung thú thời thượng cổ, có lẽ hình tượng cùng tính tình thật của Cùng Kỳ có sự chênh lệch với những gì chúng ta biết chăng?” Sắc mặt Tần Nguyễn lạnh như băng, ánh mắt sắc bén u ám.
Nếu thực sự là hung thú thượng cổ Cùng Kỳ, thì cô cảm thấy chuyện này sẽ trở nên rất khó giải quyết.
Phải biết rằng, Cùng Kỳ là ác thú, tính tình hung bạo, kiêu căng tùy ý, ăn lành giúp ác, nó là một con hung thú rất khó thuần phục. Tần Nguyễn cau mày, không phát biểu ý kiến gì về chuyện này.
Bởi vì những hiểu biết của cô về Cùng Kỳ cũng là được đọc từ nguồn thông tin lịch sử không chính thức.
Cô nhẹ nhàng xoa xoa đầu ngón tay, bấm nút tạm dừng trên màn hình máy ảnh, và nhìn chằm chằm móng vuốt khổng lồ dữ tợn đứng im trên màn hình. Tần Nguyễn bất giác liếm môi, trong đầu nhớ lại núi Kỳ ở thành phố Vân.
Chính là ở núi Kỳ, Lăng Hiểu Huyên đã trêu chọc phải Sơn Tiêu. Sau đó vì muốn cứu đội thám hiểm cùng gã vị hôn phu cặn bã của cô ấy, mà cô và Lăng Hiểu Huyên cùng đi đến núi Kỳ. Chính tại nơi đó cô gặp và quen biết với Kiều Nam Uyên, Kiều Cửu và Lộ Văn Bân, rồi được mời tham gia vào nhóm chat [Bắc Thái Đế Quân ở trên].
Vừa rồi cô nhận được tin tức từ Lâm Hạo, và biết rằng trước khi Tam gia đi đến nước Fuluo thì lại đột nhiên xuất hiện ở thành phố Vân. Hoắc Chi cúi đầu, giọng cung kính: “Tam gia biết phu nhân muốn đi ra ngoài nên bảo tôi mang theo mấy trợ thủ để bảo vệ cô ạ.”
Tần Nguyễn gật đầu, không nói gì nữa, cô đi theo sự hộ tống của nhóm Hoắc Chi lên trực thăng.
Thái Ung Lương ôm túi hồ sơ màu đen trong ngực, thành thật theo sát phía sau bọn họ, trong lòng ông ta thầm cảm thán Hoắc Tam gia thật sự rất để ý tới vị phu nhân nhỏ này. Trong đầu Tần Nguyễn hiện ra hình thái của hung thú thượng cổ.
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt hồ ly âm u yên lặng nhìn Thái Ung Lương: “Ý ông nói là, Cùng Kỳ?”
Theo ghi chép trong “Sơn Hải Kinh Hải Nội Bắc Kinh”, hung thú Cùng Kỳ thời thượng cổ có bề ngoài trông giống một con hổ, to như trâu, có một đôi cánh và thích ăn thịt người. Tần Nguyễn mở to mắt, đôi mắt thâm thúy nhìn Lâm Hạo: “Anh ấy đi thành phố Vân làm cái gì?”
Lâm Hạo lắc đầu: “Tôi không biết.”
Trên mặt anh ta hiện lên vẻ mờ mịt, trong đầu hình như thiếu đi một ít ký ức. Nó thích ăn từ đầu người nhất, và nó là một con thú rất hung ác.
Cũng có sách ghi chép rằng, Cùng Kỳ có bộ lông trắng như tuyết, trên trán có hai sừng rồng màu vàng kim nhạt, miệng giống như mỏ chim ưng, có một đôi cánh màu đen, thích ăn thịt người.
Thái Ung Lương khó khăn gật đầu: “Đúng, nhưng cái này chỉ là suy đoán của chúng ta, dù sao cũng không có người nào tận mắt nhìn thấy hình dạng chân thực của Cùng Kỳ.” Gió từ cánh quạt quay làm rối tung mái tóc dài của Tần Nguyễn.
Hoắc Chi mang theo người xuống trực thăng, bước nhanh về phía Tần Nguyễn: “Phu nhân!”
Nhìn thấy Lâm Hạo cùng những ám vệ khác của nhà họ Hoắc ở sau lưng cô ta. Tần Nguyễn khẽ nhíu mày: “Không phải tôi đã nói không mang theo những người khác ư?” Lúc trực thăng cất cánh, Tần Nguyễn lại mở video, muốn tìm ra những đầu mối khác.
Thái Ung Lương ngồi đối diện với cô, nói về tin tức của những người bị mất tích ở thành phố Yến: “Nơi khởi nguồn của sự việc xảy ra ở thôn Hoa Đào của thành phố Yến. Trước nhiệm vụ lần này, hàng năm cứ từ tháng ba đến tháng năm, thôn này đều sẽ có người mất tích. Tuy nhiên, những người này cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí còn sẽ bất ngờ xuất hiện vào khoảng tháng sáu, và tất cả bọn họ đều bị mất trí nhớ. Các thành viên của đội Thiên Hành đã đến thăm những người mất tích đó, và tiến hành nhiều cuộc kiểm tra sức khỏe cho họ, tất cả đều ổn. Tình trạng này đã tiếp diễn trong vài năm, nhưng vì không có ai thiệt mạng, nên người dân địa phương cũng đã quen với chuyện đó. Thậm chí những thôn dân kia còn cho rằng, hiện tượng cứ mỗi năm đến mùa hoa đào nở là lại có thôn dân mất tích, là bởi vì có Đào Hoa tiên tử tồn tại. Mà nguyên nhân khiến sự cố năm nay có liên quan đến đội Thiên Hành, là vì trong số các thành viên mất tích, có một người thuộc bộ phận đặc biệt. Đội viên mất tích còn đang mang trên mình nhiệm vụ quan trọng, nên bọn họ sợ rằng có thể người này bị kẻ có động cơ thầm kín khống chế. Nội Các đã giao việc này cho đội Thiên Hành xử lý, không ngờ lại tạo thành cục diện hai đội ngũ cũng mất tích.”
Tần Nguyễn cười lạnh một tiếng, ngón tay chỉ vào bộ móng vuốt dữ tợn ở trên màn hình. “Đào Hoa tiên tử? Ông nhìn xem cái này giống tay của tiên tử à? Mà cho dù là yêu tinh hoa đào cũng sẽ không hóa thân thành hình thú.” Tần Nguyễn từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Lâm Hạo đang chờ ở bên ngoài.
Ánh mắt lành lạnh của cô quét về phía gương mặt cứng rắn của đối phương, cô hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Hạo gật đầu với cô, sau đó kéo căng khuôn mặt nói ra: “Trước khi Tam gia đi nước Fuluo đã từng tạm thời thay đổi lộ trình đến thành phố Vân.” Ngọc Tinh Lộ Đạo Nhân: [Đạo hữu Tần, cô đừng nói đùa mà, tôi làm sao lại không nhớ rằng mình đã từng đi qua núi Kỳ.]
Tần Nguyễn hỏi ông ta: [Vậy đạo hữu Lộ làm thế nào mà quen biết tôi?]
Ngọc Tinh Lộ Đạo Nhân: [Chẳng lẽ không phải nhờ thông qua lão Kiều à?] Tần Nguyễn vừa mở nhóm chat trong WeChat ra, nghe thấy Lâm Hạo nói thế thì cau chặt mày lại.
Nhưng, khi cô nhìn thấy nội dung bên trong nhóm chat, thì một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô, cảm giác bất an mạnh mẽ thấm vào xương tủy khiến trái tim Tần Nguyễn như nhấc lên.
Tin tức trong nhóm không liên quan gì đến Tiêu Vân Sâm, mà là tin về núi Kỳ ở thành phố Vân, đây chính là nội dung vừa được thảo luận. Đổi mấy cái APP, thậm chí vượt tường lửa qua nước khác tìm kiếm cũng không tìm được bất cứ dấu vết nào có liên quan đến núi Kỳ.
Tần Nguyễn lại mở nhóm chat ra, nhanh chóng đánh chữ vào.
Tần Nguyễn: [@Ngọc Tinh Lộ Đạo Nhân/ Chú quên rồi à? Năm ngoái chúng ta từng cùng nhau đi đến núi Kỳ ở thành phố Vân, khách hàng của vụ đó là Lăng Hiểu Huyên.] Tần Nguyễn đang suy nghĩ về lý do tại sao hung thú thượng cổ Cùng Kỳ lại hiện thế, đồng thời ở trong thôn Hoa Đào bao nhiêu lâu nay mà giờ mới bị người của đội Thiên Hành phát hiện.
Trong lòng cô có cảm giác bất an, loại bất an này bắt nguồn từ sức chiến đấu cực kỳ mạnh của Cùng Kỳ, và tại sao mấy năm nay nó lại bắt đi nhiều người như vậy, rốt cuộc là nó định làm gì.
Giờ phút này, trong lòng Tần Nguyễn cũng nghĩ rằng, con thú đang kéo Lăng Hiểu Huyên đi trên màn hình chính là Cùng Kỳ, loại cảm giác này ập tới rất mãnh liệt. Lâm Hạo lắc đầu: “Không có, Tam gia vẫn như bình thường, không có bất kỳ biểu hiện nào kỳ lạ. Nhưng hôm đó ở thành phố Vân chúng tôi đụng phải Tống Tình, trông cô ta rất chật vật.”
Trong mắt Tần Nguyễn nổi lên những tia sáng lấp lóe, hình như Tống Tình trở về đúng đêm Tam gia xuất phát.
Đột nhiên nhớ tới cái gì, Lâm Hạo lại nói tiếp: “Còn có một chuyện rất kỳ quái, trước đó Tam gia vẫn đang điều tra về Tiêu Vân Sâm, nhưng sau khi đến nước Fuluo thì đột nhiên cho dừng lại tất cả các hành động.” Mao Sơn Kiều Gia: [Núi Kỳ...]
Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Rõ ràng là chúng ta cùng đến núi Kỳ rồi quen biết với chị Nguyễn mà!]
Ngọc Tinh Lộ Đạo Nhân: [Không thể nào, tôi chưa bao giờ đi qua chỗ nào gọi là núi Kỳ cả, còn chưa từng nghe nói đến cơ.] Mà điều khiến cô băn khoăn hơn nữa là Tam gia đóng vai trò gì trong việc này.
Tần Nguyễn không ngừng điều chỉnh hô hấp, tìm ra rất nhiều cái cớ cho Tam gia.
Có lẽ anh ấy đến thành phố Vân là để bắt Tống Tình, điều tra Tiêu Vân Sâm là vì những gì Lam Án đã nói trước đó, và anh ấy dừng tất cả các hành động điều tra lại là bởi Tiêu Vân Sâm đã nằm trong phạm vi khống chế của anh ấy. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Cô không còn quan tâm đến chuyện Tiêu Vân Sâm mất tích nữa, mà rời khỏi giao diện của nhóm chat, lên mạng lục soát tin tức về núi Kỳ ở thành phố Vân.
Nhưng cô không tìm được bất cứ tin tức gì có liên quan đến núi Kỳ. Qua nhiều ngày rồi, không biết bọn họ có điều tra ra được cái gì không.
Tần Nguyễn lấy điện thoại di động ra và mở WeChat, ngoài miệng hỏi Lâm Hạo: “Tiêu Vân Sâm thế nào?”
Lâm Hạo trầm giọng đáp: “Anh ta mất tích.” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Thái Ung Lương cảm thấy hơi bất an: “Nếu nó thật sự là hung thú Cùng Kỳ, thì Hoắc phu nhân có nắm chắc sẽ giải quyết được nó không? Có cần liên hệ với đại sư Linh Hư Tử, sau đó triệu tập các đệ tử của môn phái Mao Sơn, Ngọc Tinh và chùa Nam Ẩn để giúp đỡ chúng ta không?”
Tần Nguyễn lắc đầu, cô không lên tiếng, cũng không ngẩng đầu.
Thái Ung Lương không biết ý của cô là gì, là không nắm chắc sẽ giải quyết được, hay là không cần các môn phái khác hỗ trợ. Mao Sơn Kiều Gia: [Năm ngoái tôi và Tiểu Cửu có nhận một vụ làm ăn, đến núi Kỳ ở thành phố Vân cứu một nhóm bạn trẻ đến đó thám hiểm, nhưng sáng nay tôi lại nhận được tin từ Thiên Sư ở nơi đó, nói rằng thành phố Vân không có núi Kỳ, thật sự là kỳ quái.]
Đằng sau bổ sung thêm biểu tượng cảm xúc dấu chấm hỏi.
Ngọc Tinh Lộ Đạo Nhân: [Ở thành phố Vân có núi Kỳ à?] Mao Sơn Cửu Cô Nương: [Có đấy ạ! Thời gian trước thành phố Vân còn công khai chuyện ở núi Kỳ có danh lam thắng cảnh đặc sắc từ ngàn năm trước, khiến khách du lịch đổ xô đến các danh lam thắng cảnh đó. Cũng có tin đồn rằng có dấu vết của lăng mộ Tần Thủy Hoàng ở khu vực chưa phát triển của núi Kỳ.]
Thanh Thành Vệ Tây Thi: [Chưa từng nghe qua thành phố Vân có núi Kỳ, nhưng nếu là việc có liên quan đến lăng mộ Tần Thủy Hoàng, thì không có khả năng tôi không biết tin tức được.]
Trường Sinh Môn Vu Phạm: [Tôi chưa bao giờ nghe nói về núi Kỳ ở thành phố Vân.] Hai người rời khỏi phòng tiếp khách, tiến về tầng cao nhất.
Hoắc Chi nói là khoảng năm phút, nhưng khi Tần Nguyễn đi tới tầng cao nhất thì phát hiện trực thăng tư nhân của nhà họ Hoắc đã tới rồi.
Nhìn thấy bóng dáng Tần Nguyễn, trực thăng chậm rãi hạ xuống. Cô ta khẽ bấu tay vào đầu gối, do dự không biết có nên đi theo hay không, cuối cùng cô ta chọn ngồi yên tại chỗ.
Lâm Hạo là người mà phu nhân đã biết từ khi còn ở khu tây, đồng thời cũng là một trong những trợ thủ mà Tam gia đã huấn luyện cho phu nhân.
Nhiệm vụ của cô ta là bảo vệ sự an toàn của phu nhân, bất cứ lúc nào cũng phải luôn ghi nhớ thân phận của mình, an phận thủ thường, có một số việc hăng quá sẽ hóa dở. Mặc dù không xác định được vị trí cụ thể mà Tam gia đi, nhưng giác quan thứ sáu của Tần Nguyễn nói với cô rằng có 50% khả năng là Tam gia tới núi Kỳ.
Vậy tại sao Tống Tình cũng xuất hiện ở thành phố Vân, còn cả chuyện Tiêu Vân Sâm mất tích, và chuyện núi Kỳ biến mất khỏi trí nhớ của một số người, đến ngay cả thông tin trên Internet cũng biến mất hoàn toàn.
Tần Nguyễn cảm nhận được một sức mạnh đáng sợ đang điều khiển thế giới này, trái tim cô đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo. Tần Nguyễn nheo mắt, vẻ mặt nghiêm túc: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Hạo hít một hơi thật sâu và nói với Tần Nguyễn tất cả những gì anh ta có thể nhớ được: “Tôi không nhớ rõ lắm, tôi chỉ biết rằng chúng tôi đã khởi hành từ thành phố Vân đến Fuluo. Đến cả Hoắc Khương và Hoắc Xuyên cũng không biết gì cả, tôi nghe hai người họ nói chuyện với nhau, thì hình như họ cũng bị mất một chút ký ức.”
Tần Nguyễn nghe mà không hiểu ra sao, cô hỏi Lâm Hạo: “Tam gia có gì kỳ lạ không?” Thái Ung Lương nhìn chằm chằm vào bộ móng vuốt rất to kia, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trước đó chúng tôi có nghiên cứu qua và nghi ngờ, nếu như nó không phải là ma núi, thì rất có thể là một loài sinh vật cổ nào đó cực kỳ khủng bố.”
Tần Nguyễn rũ mắt xuống, hờ hững hỏi: “Khủng bố đến mức nào?”
Thái Ung Lương chỉ vào cái bóng phản chiếu trên bức tường cũ trong con hẻm tối trên video: “Cơ thể có hình dạng giống hổ, đầu giống bò và trên người có cánh. Hãy lắng nghe kỹ chuyển động nhẹ trước đó, có phải nghe giống như một con chó?” Nghe Tần Nguyễn nói đội Thiên Hành có đi cũng chỉ tặng đầu người, vẻ mặt 7của Thái Ung Lương tỏ ra xấu hổ.
Mặc dù cô nói sự thật, nhưng thẳng thắn như thế vẫn khiến ông ta mất hết mặt mũi.
Nhưng 7Tần Nguyễn không hề có ý mỉa mai hay chế giễu, cô chỉ đang trần thuật sự thật thôi. Nhìn thấy Lộ Văn Bân nói như thế, hơi thở của Tần Nguyễn trở nên bất ổn.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hạo đang đứng ở trước mặt và hỏi anh ta: “Anh có biết núi Kỳ ở thành phố Vân không?”
Lâm Hạo nghi hoặc: “Đấy là nơi nào?” Nhưng tại sao Tống Tình đi thành phố Vân một chuyến, khi trở về lại biến thành hoa yêu?
Tần Nguyễn nhíu chặt mày, thần sắc trên mặt càng ngày càng âm trầm.
Thấy vẻ mặt cô kỳ lạ, Lâm Hạo lo lắng hỏi: “Tần Nguyễn, cô không sao chứ?”
“Không có việc gì!” Tần Nguyễn cắn răng một cái.
Lâm Hạo nghe tiếng nghiến răng của cô mà thấy không hề giống như không có việc gì.
Anh ta do dự nói: “Thời gian Tam gia ở nước Fuluo và Bắc Anh, sức khỏe của ngài ấy rất không tốt, thường xuyên bị ho ra máu. Tôi nhìn thấy Hoắc Khương và Hoắc Xuyên liên tục ra vào phòng của ngài ấy, mỗi lần bọn họ đi ra ngoài, trên người đều mang theo mùi máu tươi, thời gian tới cô nên chú ý nhiều hơn đến sức khỏe của Tam gia đấy.”