Một tiếng gọi nhỏ vang lên sau lưng Hoắc Vân Tiêu.
Hoắc Diêu đứng ở cửa phòng vệ sinh, ngửa đkầu nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở bồn rửa tay, trong mắt tràn đầy tình cảm. Đằng sau là thời gian quay lại học và các mục cần chú ý.
Tần Nguyễn cúi đầu nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại do Học viện Thịnh Thế gửi tới, cô khẽ cau mày.
Thời gian trôi qua thật nhanh, phải quay trở lại trường học rồi. Tần Muội biến sắc, anh ta thế này lại không cẩn thận phàn nàn quá mức, khiến hai đứa cháu trai muốn cướp mèo của anh ta rồi?
Nếu là ở thời điểm mới nuôi Bóng Tuyết, chắc chắn là anh ta chỉ muốn tống nó đi.
Nhưng bây giờ, nuôi lâu có tình cảm mất rồi. Hoắc Vân Tiêu bước vào phòng, đi tới bên cạnh Tần Nguyễn, đau lòng hỏi: “Vết thương còn đau không?”
Tần Nguyễn không ngẩng đầu lên mà nói: “Không đau.”
Hoắc Vân Tiêu ngồi xuống bên cạnh Tần Nguyễn, nhận thuốc và băng gạc từ tay Hoắc Chi, sau đó tự tay thay thuốc và băng bó vết thương cho cô. Tần Muội nằm liệt ở trên ghế sô pha, cái chân bị thương gác lên chiếc bàn gỗ đàn hương trước mặt, đau đớn vỗ về trái tim mình.
Anh ta không nhìn thấy Bóng Tuyết ngồi ở mép ghế sô pha đang từ từ đứng dậy.
“Meo.” Hoắc Vân Tiêu kéo ống tay áo của Tần Nguyễn xuống, ngước mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của cô, anh khẽ cười và nói: “Đó là trước đây, bây giờ em là vợ anh, vậy hãy để anh đau lòng vì em.”
Tần Nguyễn cau mày hỏi: “Tam gia, lời nói này đáng tin đến mức nào?”
Hoắc Vân Tiêu vươn tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn, anh nhẹ giọng khẳng định: “Chỉ cần còn sống một ngày, thì anh sẽ thương em, chiều em và bảo vệ em.” Tần Muội làm như không nghe thấy, anh ta phớt lờ tiếng kêu của nó và nói với Hoắc Diêu, Hoắc An Kỳ: “Hai đứa xem, một con mèo như thế này mà tiền ăn, uống, ngủ nghỉ, thỉnh thoảng đi chơi hóng gió một tháng cũng tốn hàng triệu. Bao nhiêu tiền tiêu vặt hàng tháng của bác đều cống hiến hết cho nó, thế mà nó còn không vui một cái là nổi đóa lên với bác, cũng chỉ có bác mới có thể chịu đựng được cái tính xấu của nó thôi, chứ đổi thành những người khác thì đã đuổi nó ra khỏi nhà từ lâu rồi.”
Hoắc Diêu nghiêng đầu, ngây thơ hỏi: “Bác hai, nếu bác không thích Bóng Tuyết thì hay là đưa nó cho cháu nuôi đi?”
Hoắc An Kỳ cũng gật đầu, nói thêm một câu: “Chúng cháu không ngại tiêu tiền cho nó đâu ạ.” Lúc rạng sáng, Hoắc Vân Tiêu nhìn thấy băng gạc quấn trên cánh tay Tần Nguyễn, lúc đó băng gạc đã bị máu của vết thương thấm đẫm.
Nhưng khi đó cảm xúc của anh đang không ổn định nên không chú ý nhiều.
Lúc này, nhìn thấy Hoắc Chi gỡ từng lớp băng gạc, để lộ vết thương sưng đỏ do bị dao cắt, Hoắc Vân Tiêu nhíu chặt mày. Anh trai: “Cháu cảm thấy Bóng Tuyết rất dịu dàng, nó còn rất lợi hại nữa.”
Em trai: “Đúng, thật ra Bóng Tuyết cũng rất xinh đẹp.”
Tần Muội nghe hai đứa nhóc khen Bóng Tuyết, mà khuôn mặt đẹp trai lạnh lẽo cứng rắn của anh ta cũng nở một nụ cười tươi rói, giống như người được khen không phải Bóng Tuyết mà là anh ta vậy. Nó đang phản đối con sen của mình, tiếng meo meo vừa khinh bỉ vừa bày tỏ sự không hài lòng.
Bóng Tuyết: Ê tên nhóc! Đó rõ ràng là một con mèo trà xanh mà!
Tần Muội quay đầu trợn mắt với nó, anh ta hừ một tiếng, cười nói: “Cho dù nó là con mèo chẳng ra gì thì cũng dịu dàng hơn chán cái con mèo già mồm như mày. Đến tiếng kêu của người ta cũng ỏn ẻn ngọt ngào, nghe mà làm toàn thân thấy thoải mái, chứ nào có hung dữ giống như mày, không vui một cái là xù lông ngay.” Hoắc Diêu nói: “Nó đang chơi với bác Tần Muội ở dưới nhà ạ.”
Hoắc Vân Tiêu nắm bàn tay nhỏ bé của Hoắc Diêu: “Đi tìm em con đi, đừng để nó phát hiện ra có vấn đề.”
Hoắc Diêu siết chặt tay: “Con biết rồi ạ!” Hoắc Vân Tiêu ngồi bên cạnh, nhìn nội dung tin nhắn trên điện thoại di động: “A Diêu và An Kỳ đã làm xong thủ tục nhập học, để tụi nó đi học với em luôn nhé?”
Tần Nguyễn tắt màn hình điện thoại, ném nó lên giường: “Hy vọng hai đứa có thể thích ứng.”
Hoắc Vân Tiêu xoa đầu cô, cười nói: “Ừ, bọn nó rất ngoan.” Hoắc Vân Tiêu lau tay, ung dung xcoay người lại, rũ mắt nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ bất an của Hoắc Diêu.
Hoắc Vân Tiêu trầm giọng, nghiêam túc nói: “Gọi ba.”
Nếu để Tần Nguyễn nghe thấy Hoắc Diêu gọi anh là phụ quân, không biết cô sẽ nghĩ gì nữa. Đúng lúc này, âm thanh báo nhận được tin nhắn của chiếc điện thoại trên bàn vang lên, là điện thoại của Tần Nguyễn.
Hoắc Vân Tiêu cầm điện thoại lên, đưa tới trước mặt Tần Nguyễn.
[Kỳ nghỉ Tết sắp kết thúc, Học viện Thịnh Thế sắp có lịch học trở lại, chúc tất cả các sinh viên có một tương lai tươi sáng và đầy hứa hẹn.] Bảo anh ta tặng mèo cho người khác á? Không bao giờ!
Nhưng người xin mèo lại là hai đứa cháu ngoại của anh ta, làm Tần Muội đau khổ suy nghĩ một hồi, mình nên làm như thế nào cho phải.
Không đề cập đến việc trong lòng Tần Muội xoắn xuýt như thế nào, mà ngay cả Bóng Tuyết vừa nghe thấy mình phải đi theo hai tiểu ác ma Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, thì bộ lông đang xù lên của nó ngay lập tức ngoan ngoãn hạ xuống. Hoắc Vân Tiêu bình thản nói: “Anh muốn nghỉ ngơi hai năm.”
Nhìn thái độ bình tĩnh ung dung của Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn cau mày nói: “Vậy cũng đâu cần để em vào Nội Các chứ, em vào đó để làm gì? Bên trong toàn một đám cáo già, ai nấy đều đầu óc có sỏi cả, em không muốn tiếp xúc với họ.”
Hoắc Vân Tiêu cười khẽ: “Hai năm qua anh cũng không có sức để làm, Nguyễn Nguyễn cứ coi như là thương anh được không?” Tần Nguyễn né tránh sự đụng chạm của anh, cô đứng dậy và bước ra ngoài cửa: “Em hơi đói rồi, xuống lầu ăn cơm đây.”
Hoắc Vân Tiêu cúi đầu nhìn bàn tay thất bại của mình, nụ cười trên mặt anh nhạt đi, trong lòng lộ ra một tia cười khổ.
Hoắc Vân Tiêu thực sự bắt nạt người ta quá ác, mấy ngày tới đừng nghĩ thân cận với đối phương. Một hình ảnh xấu hổ hiện lên trong đầu Tần Nguyễn.
Khóe môi cô khẽ giật giật, nhớ lại chuyện mình bị bắt nạt sáng nay, đến ngay cả sức để nâng tay lên cô cũng không có, mà kẻ cầm đầu chính là Tam gia đang ở ngay trước mặt.
Bây giờ người này lại nói với cô là không có sức, rõ ràng là đổi trắng thay đen mà. “Meo meo!!!”
Lông toàn thân Bóng Tuyết xù hết lên, nó hung dữ gào thét vào mặt Tần Muội.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ thấy cảnh này thì nhẹ giọng than thở. “Đệch!”
Tần Muội giật mình đứng lên, miệng bật thốt ra một câu nói tục.
Anh ta rùng cả mình, khắp nơi đều cảm thấy không được thoải mái, giống như có thứ gì đó đang bò trên người anh ta vậy, vô cùng khó chịu. Đột nhiên, Tần Nguyễn ngước mắt nhìn Hoắc Vân Tiêu, trong mắt lóe lên tia sáng vàng nhạt.
Tần Nguyễn phát hiện khí tím và sát khí màu đen trên người Tam gia vẫn quấn quýt lấy nhau, không có bất kỳ thay đổi nào so với trước đây.
Nghĩ đến việc Hoắc Dịch Dung nói với cô rằng người này bị ám sát ở nước Fuluo, Tần Nguyễn hỏi: “Tại sao anh lại muốn đẩy em lên vị trí lãnh đạo Tập đoàn HEA?” Cái đuôi mềm mại của nó vẫy qua vẫy lại, chạm vào phần gáy của Tần Muội, lông trên phần chóp đuôi làm anh ta bị nhột.
“Meo meo meo ~~~.”
Tiếng kêu làm nũng của Bóng Tuyết đột ngột vang lên trong phòng khách trống rỗng. Hoắc Diêu mím môi gật đầu, bất an hỏi: “Ba, mẹ không sao chứ?”
Hoắc Vân Tiêu ném chiếc khăn giấy dùng để lau tay vào thùng rác bên cạnh, bước về phía Hoắc Diêu.
Anh khẳng định: “Mẹ không sao.” Hoắc Vân Tiêu khẽ mỉm cười khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt búng ra sữa của Hoắc Diêu.
Anh đưa Hoắc Diêu đến đầu cầu thang, sau khi nhìn cậu bé xuống lầu, anh xoay người đi về phía phòng ngủ của Tần Nguyễn.
Trong phòng có thêm một người, Hoắc Chi đang băng bó vết thương trên cánh tay cho Tần Nguyễn. Anh đau lòng nói: “Đã bị thương đến mức này rồi, sao có thể không đau.”
Hoắc Chi rất biết điều đứng dậy, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Tần Nguyễn ngước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy vẻ mặt đau lòng của anh, cô cau mày, thản nhiên nói: “Đau đớn này nằm trong khả năng chịu đựng của em.” Hoắc Diêu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tam gia, nhỏ giọng hỏi: “Vậy con và em có phải trở lại ao máu của Luyện Ngục không?”
Đôi môi mỏng của Hoắc Vân Tiêu cong lên thành một nụ cười nhẹ, anh khom người xoa đầu con trai, dịu dàng nói: “Ba tuyệt đối không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa.”
Năm đó Hoắc Diêu còn là một cục thịt nho nhỏ, ý thức của nó khóc lóc đi tìm mẹ và kéo dài hơi tàn trong ao máu của Luyện Ngục, nó kêu gào vì quá đau đớn. Hoắc Vân Tiêu biết sáng nay mình bắt nạt quá ác khiến Tần Nguyễn nảy sinh nghi ngờ.
Vẫn còn thời gian hai năm, anh sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc và bảo vệ cô một cách dịu dàng trong thời gian cuối cùng.
Vẻ mặt Tần Nguyễn thất thần, ánh mắt buông thõng xuống, không biết đang nghĩ gì. Tiếng cười của anh trầm thấp êm tai, bởi vì khoảng cách gần nên Tần Nguyễn nghe mà trong lòng không khỏi hơi run rẩy.
Điều cô không thể chịu đựng được nhất chính là người đàn ông này cố tình đè thấp giọng xuống để nói chuyện với mình.
Không đúng! Là một người cha, Hoắc Vân Tiêu sao có thể không đau lòng.
Dù thế nào đi nữa, anh sẽ không bao giờ để một đứa trẻ phải chịu nỗi đau như vậy nữa.
“Vâng!” Ánh mắt thâm thúy của Hoắc Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào cô: “Nguyễn Nguyễn, em đang đâm vào trái tim anh, để anh phải đau lòng vì em sao?”
Tần Nguyễn cười: “Em chỉ nói thật thôi.”
Hoắc Vân Tiêu quấn băng gạc quanh cánh tay trắng nõn như củ sen của cô, anh chậm rãi nói: “Em đang đâm vào tim anh đấy.” Anh ta nhếch miệng cười nói: “Đúng thế, Bóng Tuyết dù sao cũng là yêu tinh mèo mà, nhưng đúng là con oắt này quá kiêu ngạo, làm cho bác không hưởng thụ được niềm vui làm con sen, bác cũng muốn có một con mèo biết làm nũng, biết dịu dàng kêu meo meo.”
“Meo meo meo!!!”
Bóng Tuyết đứng ở sau lưng Tần Muội, nhe răng trợn mắt về phía anh ta, trông nó cực kỳ hung dữ. Hoắc Diêu nghe xong, khuôn mặt căng thẳng cũng dịu xuống, nó khẽ gật đầu.
Hoắc Diêu đã chịu đủ nỗi đau có thể so sánh với sự đau đớn khi bị tước linh hồn trong ao máu của Luyện Ngục.
Hoắc Vân Tiêu nhẹ giọng hỏi: “An Kỳ đâu rồi?” Bóng Tuyết chẳng những không phát hiện trạng thái của Tần Muội không đúng, mà ngược lại nó nhẹ nhàng nhảy lên, vững vàng đáp xuống mặt đất.
Nó đi về phía Tần Muội với những bước chân mèo duyên dáng và xinh đẹp, thỉnh thoảng trong miệng nó lại phát ra những tiếng meo meo nhẹ nhàng, ỏn ẻn.
“Meo meo meo ~~~.”
Mặt Tần Muội tái đi, trông như sắp khóc đến nơi.
Chân của anh ta tập tễnh chầm chập lui về phía sau, miệng la to: “Bà cô tổ của tôi ơi, chúng ta đừng gọi như vậy có được không?”
Đúng là giết chết anh ta mà!