Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1005: Biệt danh j thần vừa xuất hiện, tần nguyễn nhớ tới cố nhân đã lâu



Hoắc Khương, Hoắc Chi, Tần Muội và nhóm A Huy bị bỏ lại phía sau nhanh chóng tới gần.

Trước đấy bọn họ đã nhận ra có kđiều gì đó không ổn, giờ được tận mắt nhìn thấy chiếc xe thể thao tan nát của Ân Thiên Lâm, phần đầu của chiếc Rolls-Royce bcị biến dạng vì va chạm, cùng Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn đang đứng ở trước xe, trái tim của mọi người đều nâng lên.

aTrong số đó, Tần Muội là người lo lắng nhất, anh ta dừng xe ở một khu vực an toàn và chạy với tốc độ như gặp phải quỷ. Ân Thiên Lâm chăm chú nhìn anh, giọng hắn hơi trầm xuống: “Tam gia khiêm tốn rồi, tôi có một chuyện không rõ lắm, xin anh hãy giải đáp giúp.”

Hoắc Vân Tiêu khẽ gật đầu, khách sáo nói: “Cậu nói đi.”

Ân Thiên Lâm: “Không biết hơn mười năm trước, tay đua thần bí nổi tiếng khắp thế giới, người càn quét các tay đua hàng đầu ở các quốc gia, sáng tạo ra hết truyền kỳ này đến truyền kỳ khác, phá vỡ mọi kỷ lục, J thần, có quan hệ như thế nào với anh?”
Hỏng phanh là một sự cố rất nghiêm trọng, đặc biệt là trường hợp hỏng phanh khi đang đua xe, thì rất có thể sẽ mất mạng.

Ân Thiên Lâm đứng ở đằng xa, ánh mắt xuyên qua các ám vệ mà nhìn Hoắc Tam gia và Tần Nguyễn.

Chịu đựng cơn đau đầu, hắn bước đến chỗ chiếc Rolls-Royce và nghiêm túc nhìn ngắm chiếc xe sang trọng đã được cải tiến này.
Ánh mắt nhàn nhạt của Ân Thiên Lâm liếc nhìn đám người, ánh mắt hắn rơi vào một cậu thanh niên trẻ tuổi có vẻ mặt mất tự nhiên.

Sắc mặt cậu thanh niên đó thoáng bối rối, không được tự nhiên nhìn lại Ân Thiên Lâm, sau đó nở nụ cười vừa lấy lòng vừa có vẻ chột dạ.

Ân Thiên Lâm dời mắt đi chỗ khác và nói đùa với A Huy: “Có khi Diêm Vương nhìn tôi không vừa mắt, muốn lấy mạng của tôi, nhưng giữa chừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi được quý nhân cứu mạng.”
Hoắc Vân Tiêu lộ ra vẻ nghi hoặc, anh thở dài nói: “Nhoáng cái đã hơn mười năm rồi, không ngờ vẫn có người nhớ tới, lúc ấy tôi còn trẻ tuổi cũng thích chơi, giờ lớn tuổi rồi không so được với những người trẻ tuổi các cậu.”

Anh không thấy được, khi nghe anh nói những lời này, bàn tay để xuôi ở bên người của Tần Nguyễn nắm chặt lại.

J thần, đã lâu không gặp!
“Đã nhiều năm rồi tôi không chơi xe.” Hoắc Vân Tiêu không phủ nhận, đôi mắt mỉm cười nhìn Ân Thiên Lâm, anh hỏi: “Khi đó cậu bao nhiêu tuổi?”

Đạt được đáp án gần như là thừa nhận, khuôn mặt Ân Thiên Lâm kích động đến mức đỏ au.

Hắn giống như gặp được thần tượng, trong mắt đầy sự sùng bái: “Lần đầu tiên tôi xem video J thần thi đấu là vào năm tôi bảy tuổi, sau đó tôi đã sưu tập rất nhiều video thi đấu có liên quan đến anh ấy, và đặc biệt nghiên cứu kỹ xảo xảo trá cùng kỹ thuật lái xe đẳng cấp cao của anh ấy trong cuộc đua. Trong số đó, nụ hôn của thần chết, kỹ thuật đảo ngược xe khi vào khúc ngoặt là ấn tượng khắc sâu nhất, vì ở trên đời này ngoại trừ J thần ra thì không ai có thể làm được. Đêm nay là lần đầu tiên tôi được tận mắt nhìn thấy và sẽ không có người nào khác có thể làm được điều đó ngoại trừ J thần.”
“Làm anh sợ muốn chết!” Tần Muội áp tay lên trái tim đang đập thình thịch của mình, vẻ mặt thở phào.

Ám vệ của nhà họ Hoắc đã đuổi tới, bọn họ cầm vũ khí trong tay và bảo vệ Tam gia cùng Tần Nguyễn ở giữa, vũ khí thì chĩa về phía nhóm A Huy vừa xuống xe.

Bởi vì biến cố này mà Tần Muội đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích, đôi mắt hồ ly trợn to.
Nhưng vì có Hoắc Khương và Hoắc Chi ngăn cản nên hắn không có cách nào xông lên trước được.

Hoắc Vân Tiêu bị Ân Thiên Lâm sùng bái nhìn chằm chằm như thế, trong lòng lại rất bình tĩnh.

So với vừa rồi được Tần Nguyễn khích lệ, tâm lý vẫn chênh lệch rất lớn.
“Nhìn qua thì có vẻ chiếc xe này đã được cải tiến lên mức độ phòng hộ cấp cao nhất.”

Cậu ta chạm vào tấm thép được cắm chặt vào mặt đường, chất liệu này sờ vào có cảm giác lạnh, cậu ta khẽ lẩm bẩm: “Khung chống đỡ này trực tiếp chặn xe lại, cảm giác không giống như bán sẵn ở bên ngoài…”

Ân Thiên Lâm nghe cậu ta lải nhải thì lấy tay áo lau vết máu trên trán, sau đó quay người đi về phía Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn.
Ân Thiên Lâm nghiêm túc nói: “Chính chiếc xe này đã cứu mạng anh.”

Khoảnh khắc chiếc xe đâm vào gốc cây, khi hắn cảm thụ được sự tuyệt vọng trước cái chết, thật ra hắn cũng không cảm thấy quá đau ở đầu.

Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ rằng, mình sắp chết rồi.
A Huy nhìn theo ánh mắt của Ân Thiên Lâm, chỉ vừa mới nhìn thấy thôi mà cậu ta đã say mê luôn.

“Ôi mẹ! Đây là cái gì?”

Hai mắt cậu ta dán chặt vào thứ vũ khí sắc nhọn nhô ra từ gầm xe và cắm chặt vào mặt đường.
Tần Nguyễn vô thức nhìn về phía đối phương, nhìn từ trên xuống dưới, xác nhận hắn chỉ bị thương nhẹ.

Với mức độ hung hiểm như vừa rồi, Ân Thiên Lâm gặp phải nguy hiểm không chết cũng sẽ bị thương.

Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, không nhịn được mà huýt sáo: “Huýt!”
“Vậy mà thật sự là J thần!”

“Ôi mẹ ơi, ôi mẹ ơi!! Tôi gặp được J thần sống!”

A Huy liếc mắt nhìn người lên tiếng: “Có biết nói chuyện hay không hả, cẩn thận cái mạng chó của cậu!”
Ngay khi cái tên J thần vừa được thốt ra, đồng tử trong mắt Tần Nguyễn đột nhiên co rút lại.

Đó là một người quen cũ của cô, một người không nhìn rõ mặt, chỉ nhớ được tiếng cười sảng khoái êm tai của cậu trai trẻ.

Hoắc Vân Tiêu không phát giác ra sự dị thường của Tần Nguyễn, nghe thấy biệt danh đã lâu không được nghe này, anh không khỏi nhếch mày, ngón tay đang nắm ở bả vai của Tần Nguyễn hơi cong lại.
Hô hấp của Tần Nguyễn dần trở nên khó khăn, cô cố gắng áp chế cảm xúc phức tạp khó biểu đạt, cực lực đè nén xúc động muốn kiểm chứng lại với Tam gia.

Nhóm A Huy đã sớm vểnh tai lên khi nghe thấy Ân Thiên Lâm nhắc đến J thần trong truyền thuyết.

Lúc này, nghe thấy Hoắc Vân Tiêu chính miệng thừa nhận, cả bọn lập tức hô lên kinh ngạc.
Nhưng thời điểm đó, cô làm gì có nhà.

Cô đứng cô đơn ở góc đường, nhìn chiếc xe thể thao đắt tiền mà lúc đó cô không biết nhanh chóng biến mất trên đường phố, trong tay cầm món quà được người ta tặng, trái tim tuyệt vọng hồi phục từng chút một.

Ký ức xa xưa giống như những sợi tơ quấn quanh, càng nhớ lại càng rõ ràng.
Trước mắt là một vùng bóng tối, và hắn không có thời gian để suy nghĩ về bất cứ điều gì.

Đầu óc hắn trống rỗng, không có thời gian để suy nghĩ, điều duy nhất khiến hắn thắc mắc là tại sao phanh lại bị hỏng.

A Huy bị chiếc xe của Tam gia hấp dẫn, cậu ta ngồi xổm xuống, hai mắt sáng ngời nhìn chiếc Rolls-Royce đã được cải tiến, thỉnh thoảng miệng lại phát ra tiếng cảm thán.
Đúng là gặp hoạn nạn mới biết chân tình, Ân Thiên Lâm yên lặng nhìn A Huy.

A Huy có gia thế không được tốt lắm, chơi với hắn cũng được mấy năm rồi, cậu ta là tồn tại tầm thường nhất bên cạnh hắn. Người này thoạt nhìn không có chút chí tiến thủ nào, nhưng trong lòng lại rất có trách nhiệm, và điều quan trọng nhất là cậu ta rất thức thời.

Ân Thiên Lâm khoác vai cậu ta và chỉ về phía chiếc xe của Tam gia: “Cậu có thể nhìn ra được mức độ cải tiến của chiếc xe này không?”
Anh đưa nắm tay lên môi ho nhẹ một tiếng, che giấu nụ cười vui sướng trên mặt, anh bình tĩnh nói với Tần Nguyễn: “Được phu nhân khích lệ, trong lòng anh rất vui vẻ.”

Tần Muội nghe mà chẳng hiểu gì, anh ta mắt mù lên tiếng cắt ngang bầu không khí ấm áp của hai vợ chồng: “Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao thằng nhóc kia lại đâm vào gốc cây?”

Tần Nguyễn trả lời: “Phanh xe của cậu ta bị hỏng.”
Mới đi được nửa đường thì bị Hoắc Khương và Hoắc Chi cản lại.

Ân Thiên Lâm đã không còn vẻ kiêu ngạo như trước nữa, hắn đứng tại chỗ và lên tiếng nói cảm ơn với hai vợ chồng nhà họ Hoắc đang thì thầm với nhau: “Hôm nay tôi xin cảm ơn Tam gia và Tam thiếu phu nhân đã cứu mạng tôi.”

Hoắc Vân Tiêu ngước mắt, lạnh nhạt liếc qua hắn một cái, anh nói bằng giọng bình tĩnh: “Tiện tay mà thôi.”
“Phỉ phui cái mồm!!!”

A Huy đập bốp vào lưng Ân Thiên Lâm: “Anh Lâm, không được nói mấy câu xui xẻo như thế!”

Trông cậu ta còn lo lắng và sợ hãi hơn cả người trong cuộc.
Khi Hoắc Vân Tiêu cúi đầu nhìn xuống, vẻ mặt Tần Nguyễn đầy ngưỡng mộ, chân thành khen ngợi: “Tam gia, anh thật sự rất đẹp trai!”

Như thế vẫn chưa đủ, cô còn giơ ngón tay cái lên với Tam gia, bên trong đôi mắt hồ ly lấp lánh ánh sáng.

Bị cô vợ nhỏ nhìn chằm chằm với ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ, cùng với những lời khen ngợi từ tận đáy lòng kia, đến ngay cả Hoắc Vân Tiêu vốn điềm tĩnh cũng không khỏi có chút lâng lâng trong lòng.
Đối phương hơi mở to mắt, nghĩ đến thân phận của Hoắc Tam gia, vội vàng nói: “Lỡ lời lỡ lời, là do tôi quá kích động thôi.”

Ân Thiên Lâm cũng chẳng khác tí nào, mặt mũi hắn tràn đầy kích động nhìn Hoắc Tam gia.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ được nhìn thấy tận mắt thần tượng mà mình tôn thờ từ khi còn bé, hắn thật sự chỉ muốn tiến lên cúng bái đối phương ngay bây giờ.
Không hề nhìn ra được sự sợ hãi trước đó, giống như tất cả chỉ là chuyện bình thường vậy.

A Huy nghe thế mặt biến sắc: “Làm sao phanh xe lại không ăn? Rõ ràng trước đấy chúng ta đã kiểm tra qua, bảo đảm tất cả các xe đều an toàn rồi mà.”

Dù chơi trò thể thao mạo hiểm nhưng họ cũng rất tiếc mạng, mỗi lần chạy xe họ đều thực hiện nhiều hạng mục kiểm tra nghiêm ngặt.
Anh ta lao đến trước mặt Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn, ánh mắt lo lắng sốt ruột nhìn em gái từ đầu xuống chân.

“Nguyễn Nguyễn, em không sao chứ?!”

Tần Nguyễn lắc đầu với anh ta: “Em không sao.”
Nếu không có chiếc xe này ở phía sau chặn lại tác động bị bật ra sau khi hắn đâm vào gốc cây, thì căn bản hắn sẽ không thể sống sót mà đứng ở đây.

Ba mét phía sau là lan can bảo vệ con đường, với lực tác động ở thời khắc mấu chốt vừa rồi, chiếc Aston Martin của hắn không có khả năng được lan can chắn lại, khả năng cao là 100% cả người lẫn xe sẽ lao xuống thung lũng.

Nhóm A Huy ngập ngừng đi về phía Ân Thiên Lâm, thấy ám vệ không ngăn cản, lúc này mới sải bước chân lao đến.
Ở khoảng cách gần như vậy, anh ta có thể nhìn ra thứ vũ khí mà những người này đang cầm đều là đồ thật.

Tuy anh ta không am hiểu nhiều về vũ khí nóng, nhưng nhìn hình dáng bên ngoài thì cũng biết loại vũ khí này tiên tiến đến mức nào.

Ân Thiên Lâm loạng choạng bước ra khỏi chiếc Aston Martin nát bét, hắn dùng một tay che đầu, máu từ vết thương chảy ra thấm qua kẽ tay.
Nếu không phải vì chuyện ngoài ý muốn tối nay, có lẽ cô sẽ không bao giờ nhớ tới cậu thiếu niên phóng khoáng đã bị mình ném vào sâu trong ký ức.

Tần Nguyễn hơi mở mắt ra, con ngươi mất đi tiêu cự, nhưng trong đáy mắt lại bắn ra ánh sáng nóng rực.

Những ký ức mơ hồ năm ấy ùa về trong tâm trí cô, cái xoa đầu dịu dàng, tiếng cười thoải mái và sự quan tâm đến từ một người xa lạ - Em gái, về nhà sớm đi.
Thấy thần chết A Huy xúm lại nhìn mình “như hổ rình mồi”, Hoắc Vân Tiêu ôn hòa hỏi Ân Thiên Lâm: “Có cần giúp cậu một tay không?”

Tai nạn tối nay hiển nhiên không đơn giản, nếu đối phương nhờ vả, anh không ngại ra tay giúp đỡ lần nữa.

Vẻ kích động trên mặt Ân Thiên Lâm rút đi, nghĩ đến chuyện đêm nay suýt chút nữa đã mất mạng, trong mắt hắn hiện lên một tia u ám.
Hắn mím chặt môi lắc đầu với Hoắc Tam gia: “Không cần đâu, tôi tự giải quyết được.”

Hắn vẫn chưa nắm được nội tình của vụ tai nạn tối nay, hắn cần phải quay trở về nói cho bác và anh họ biết.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.