Hoắc Vân Tiêu đạp ga tăng tốc độ, kéo giãn khoảng cách giữa anh và Ân 1Thiên Lâm.
Lúc anh kiểm soát sự cân bằng của chiếc xe khi cắt góc cua, tốc độ của chiếc xe lại một lần nữa tăng mạnh, dùng tốc độ cự2c ngầu tiến vào khúc ngoặt. Ân Thiên Lâm nhìn theo ánh mắt anh, hắn hiểu ngay, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ do dự.
Bây giờ xe hắn mà đụng vào đó, xe hỏng thì không sao, chủ yếu là sự an toàn của bản thân hắn không được đảm bảo, rất có thể do va chạm với tốc độ cao nên thân xe bị dội ngược lại và rơi xuống thung lũng.
Tần Nguyễn ngồi ở ghế phụ lái, lo lắng quan sát, thấy phía trước lại có một khúc cua. Ân Thiên Lâm khẩn trương liếm liếm môi, mồ hôi trên trán nhỏ giọt như mưa khi hắn đang suy nghĩ mình nên hy sinh bản thân hay lựa chọn sống sót.
Đúng lúc này, đèn pha của chiếc Rolls-Royce nhấp nháy liên tục.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Hoắc Vân Tiêu ngồi ở ghế lái đang ra hiệu cho mình theo kịp. Chiếc xe mà anh đang lái không được thiết kế để đua xe, nhưng hiệu suất đi trên đường thẳng của nó rất tốt.
Trong nháy mắt, Hoắc Vân Tiêu lại bỏ xa Ân Thiên Lâm.
Hai chiếc xe sang trọng đuổi theo nhau, trên cao có thể nghe thấy tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng. Hoắc Vân Tiêu không nhìn Tần Nguyễn, nhưng có thể cảm nhận được cảm xúc của cô.
Ánh mắt anh nhìn về phía trước, duy trì tốc độ xe ở mức có thể kiểm soát được, rồi ấm giọng nói: “Cô bé, đừng phân tâm.”
Tần Nguyễn nhìn thoáng qua Ân Thiên Lâm không đuổi kịp ở phía sau, cô lên tiếng: “Tam gia, thôi dừng đi.” Tiếng gào mang theo độ rung truyền rõ ràng vào trong tai Hoắc Vân Tiêu.
Anh tăng tốc vượt lên, và dùng kỹ thuật có độ khó cực cao quay đầu xe từ giữa đường cách vài mét ở phía trước mặt.
Chiếc Rolls-Royce sang trọng và chiếc Aston Martin của Ân Thiên Lâm đối đầu nhau, dùng cách này để gây tác động, làm giảm tốc độ của đối phương. Ân Thiên Lâm đã thua, đối phương không thể đuổi kịp, tốc độ đua xe bão tố và kỹ thuật thành thạo của Tam gia là thứ mà đối phương không thể so sánh được.
Hoắc Vân Tiêu liếc nhìn Tần Nguyễn, thấy vẻ mặt lo lắng của cô thì chậm rãi giảm tốc độ xe.
Anh nhẹ nhàng nói: “Được, nghe em.” Tần Nguyễn ngửa đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy trong bầu trời đêm đen kịt có một chiếc máy bay trực thăng đang đuổi theo bọn họ, cánh quạt phía trên máy bay đang kêu ầm ầm.
Cô không lên tiếng quấy rầy Tam gia mà cẩn thận quan sát chiếc trực thăng trên đầu mình.
Khi đối phương áp dụng chế độ bay tầm thấp, Tần Nguyễn nhìn thấy biểu tượng của nhà họ Hoắc trên thân máy bay. Âm thanh chói tai của bánh xe cọ xát với mặt đất vang vọng khắp thung lũng.
Nhìn thấy Ân Thiên Lâm đuổi theo, Hoắc Vân Tiêu nhếch môi cười lạnh.
Ngay từ lúc mới vừa bắt đầu, trong lòng anh đã biết với kinh nghiệm thực chiến của đối phương, không có khả năng thắng được anh. Khá lắm, Tam gia đua xe với người khác mà máy bay trực thăng của nhà họ Hoắc cũng được điều động luôn.
Trong mắt Tần Nguyễn toát lên vẻ kinh ngạc, sau đó cô lập tức trở nên thoải mái.
Với vốn liếng hùng hậu của nhà họ Hoắc, những thứ này chẳng qua chỉ là quy trình cơ bản. Sắp rẽ vào góc cua rồi, Ân Thiên Lâm không kịp nghĩ bất cứ cái gì, sau khi nhìn thấy dấu hiệu tay này, hắn giống như người sắp chết đuối nắm được cọng cỏ cứu mạng vậy, trái tim lập tức bình tĩnh trở lại.
Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng chuyển đầu xe, tách ra khỏi Ân Thiên Lâm.
Hoắc Vân Tiêu dùng kỹ thuật cực kỳ xảo trá chuyển xe, vào góc cua, thậm chí còn tăng tốc độ xe lên để phòng ngừa chiếc xe bị hỏng phanh của Ân Thiên Lâm đâm vào mình. Tam gia là sự tồn tại được coi trọng nhất trong nhà, thân phận của anh không cho phép xảy ra bất kỳ sai lầm nào.
Trong lòng Tần Nguyễn cảm thấy hơi hối hận vì đêm nay đã cuốn anh vào chuyện này.
Nếu như vừa nãy cô nhận cuộc điện thoại của Tam gia, thì đã không xảy ra tình huống cực kỳ nguy hiểm như bây giờ. Chỉ cần sơ ý một chút thôi, chiếc xe mà họ đang ngồi sẽ bị xe của Ân Thiên Lâm hất ra khỏi đường núi và rơi xuống thung lũng.
Sau khi Hoắc Vân Tiêu dùng chính chiếc xe của mình làm lá chắn, tốc độ của chiếc Aston Martin đã giảm xuống đáng kể.
Nhưng vì xe hắn bị hỏng phanh, nên cho dù tốc độ có thấp xuống cũng vô dụng. Hoắc Vân Tiêu lại cầm vô lăng, anh nói với Tần Nguyễn: “Chắc hẳn tên nhóc kia đã xảy ra chuyện rồi, Nguyễn Nguyễn ngồi vững nhé, không thể để cậu ta gặp tai nạn ở chỗ này được.”
“Vâng!” Tần Nguyễn nhìn theo xe của Ân Thiên Lâm, cũng đã phát hiện có vấn đề xảy ra.
Hoắc Khương, Hoắc Chi, Tần Muội và nhóm A Huy đang đuổi theo sau lưng, mắt thấy cuộc tranh tài sắp kết thúc thì xe của Tam gia lại lao vụt đi, cả đám nhìn mà thầm kêu khổ. Bị ép ở phía sau, Ân Thiên Lâm bị chậm lại nửa nhịp, và chính nửa nhịp này đã khiến khoảng cách giữa hắn7 và Tam gia kéo giãn ra mấy mét.
Sau khi vượt lên trước đối phương, Hoắc Vân Tiêu nhếch miệng lên, trên mặt lộ ra nụ cười rất nhẹ. <7br>
Sau đó mới thật sự là thời điểm đọ xe, đọ tốc độ.
Sự lạnh lùng và máu liều vốn có ở bên trong con người của Tam gia không thể2 che giấu được nữa, khí thế bễ nghễ uy hiếp điên cuồng tuôn ra như sóng thủy triều. Thế này sao lại là đua xe, rõ ràng là liều mạng mà!
Hoắc Vân Tiêu cả người đầy nhiệt huyết, như trở về thời niên thiếu.
Sức khỏe của anh không tốt, nhưng cũng thử sức với rất nhiều thứ. Tần Nguyễn cứ nghĩ rằng tốc độ lúc trước đã rất nhanh rồi, thậm chí là đến cực hạn.
Cho đến giờ phút này, cảm giác nhẹ nhàng bồng bềnh như đang ở trên đám mây khiến cô ý thức sâu sắc rằng, thì ra tốc độ cực hạn lại giống như đang bay.
Đừng nói là cô, đến ngay cả Ân Thiên Lâm ở phía sau cũng trợn tròn mắt. Lại nữa hả trời!
Hoắc Vân Tiêu giẫm chân ga, tuy không quá khó khăn nhưng cũng phải tốn kha khá sức lực mới đuổi kịp chiếc xe của Ân Thiên Lâm.
Chủ yếu là do xe của đối phương bị mất cân bằng khiến Tam gia bị cản trở mấy lần. Phía trước sắp có một khúc cua, cho dù kỹ thuật lái xe của Tam gia có tốt đến đâu, thì khi tiến vào khúc cua nếu không cẩn thận dù chỉ một chút thôi, cũng sẽ dẫn đến kết quả xe hỏng người chết.
Toàn thân Ân Thiên Lâm bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hắn không thể để chuyện này xảy ra được.
Hoắc Tam gia vì cứu hắn mà xảy ra chuyện thì cho dù nhà họ Ân ở phía nam có hùng mạnh đến đâu, cũng không thể nào chống cự lại sự căm giận ngút trời của toàn thể gia tộc họ Hoắc. Cùng lúc đó, Ân Thiên Lâm cũng tiến vào khúc cua.
Đầu xe của hai người lại va vào nhau, hai chiếc xe cao cấp va chạm trực diện phát ra tiếng rít chói tai.
Hoắc Vân Tiêu lại tắt bật đèn pha ô tô, khi Ân Thiên Lâm nhìn sang, anh nghiêng đầu nhìn hắn và chỉ tay về phía bên tay phải, nơi có một cái cây cổ thụ phải ba người trưởng thành mới ôm vừa. Ân Thiên Lâm thấy mình bị bỏ lại một khoảng khá xa, trước thực lực tuyệt đối lại làm dấy lên khát khao chiến thắng của hắn, vì vậy hắn tăng tốc độ của chiếc xe lên mức nguy hiểm bị cấm trong tiêu chuẩn xe đua.
Hắn biết rõ mối nguy hiểm tiềm ẩn mà điều này mang lại, nhưng lại không khống chế nổi mà đuổi theo, cố gắng tìm lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Trên con đường núi quanh co, tiếng xe gầm rú vang lên liên tục. Khi những cậu trai khác mải yêu đương ngây thơ, thì anh đã chơi xe được mấy năm rồi, và cũng đã từng chạm qua máy bay chiến đấu.
Khoảng thời gian đó là thời gian anh buông thả bản thân nhiều nhất, sau này anh thu lại, tiến nào Nội Các để tu thân dưỡng tính, theo số tuổi ngày càng lên, tâm tính của anh cũng dần lắng đọng.
Vốn cho rằng đời này mình sẽ phải cô đơn, cho đến khi cơ thể kiệt quệ. Nhưng ông trời thương xót đưa Tần Nguyễn đến bên cạnh anh, từ đó anh có người để lo lắng, còn có hai đứa con trai kháu khỉnh.
Bây giờ lại có người nhớ thương báu vật mà ông trời ban cho anh, điều này đã chạm đến điểm mấu chốt của anh.
Cô vợ nhỏ được anh cẩn thận che chở, yêu thương chiều chuộng như một phần cơ thể mình, bất kể ai cũng không được phép tơ tưởng! Chiếc Aston Martin đâm vào gốc cây, cú va chạm khiến thân xe nhanh chóng lùi về phía sau, đuôi xe tông vào đầu xe Rolls-Royce.
Gần như ngay lập tức, từ dưới gầm chiếc xe của Hoắc Tam gia vươn ra một thứ vũ khí sắc nhọn giống như móng vuốt bằng thép, cắm thẳng xuống mặt đường bê tông nhựa.
Dù bị xe của Ân Thiên Lâm va chạm trực tiếp, nhưng chiếc Rolls-Royce vẫn vững vàng như núi. Tần Nguyễn ngồi ở trong xe, gần như ngay khi nhìn thấy động tác này của Tam gia, trong đầu cô đã hiện lên chữ “Nụ hôn của thần chết”.
Mấy năm nay, trên đường đua luôn rất sôi động, trong đó kỹ thuật có độ khó cao là “Nụ hôn của thần chết” được mọi người thách thức nhiều nhất.
Nhưng lúc này đây, động tác đối đầu với xe của Ân Thiên Lâm mà Tam gia đang dùng cũng không phải là kỹ thuật lái xe, mà chính là nghênh đón nụ hôn của vực sâu. Nếu Ân Thiên Lâm không nắm chắc cơ hội này, thì sẽ không có địa điểm nào thích hợp để giúp hắn dừng xe nữa.
Cô đưa tay ra ngoài cửa sổ và ra dấu cho Ân Thiên Lâm, chỉ về phía cây đại thụ, động tác rất sốt ruột.
Giọt mồ hôi từ trên trán Ân Thiên Lâm nhỏ xuống mắt, trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy oán hai vợ chồng này. Con đường núi này kém xa đường đua khó nhất thế giới, cho dù lái Rolls-Royce, anh vẫn có thể phá kỷ lục đua xe trong nước.
Phía trước là đường thẳng, là thời khắc đánh mã lực. Vào cua nhanh là kỹ thuật lái xe, còn phóng trên đường thẳng mới thực sự là đua tốc độ.
Hoắc Vân Tiêu cân bằng tốc độ xe, đạt tới tốc độ tăng dần đều, mà không phải giẫm mạnh vào chân ga. Anh nhìn lên kính chiếu hậu, thấy Ân Thiên Lâm s0ắp đuổi tới, anh bèn liếm môi dưới, trông vừa gợi cảm lại vừa hoang dại.
Hoắc Vân Tiêu nói với Tần Nguyễn hai mắt sáng lấp lánh ở bên cạnh: “Cô bé, ngồi vững!”
Tần Nguyễn đáp lại một tiếng, rồi bị tiếng gầm gia tốc đột nhiên vang lên bao phủ. Hai chiếc xe chạy song song trên con đường rộng rãi.
Tần Nguyễn hạ kính xe xuống, hét lớn với Ân Thiên Lâm: “Có phải xe của cậu mất phanh không?”
Ân Thiên Lâm mồ hôi đầm đìa, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, nghe thấy tiếng hét của Tần Nguyễn, hắn dùng hết sức lực đáp: “Mất phanh rồi!” Đây rõ ràng là bắt hắn phải cược mạng, vậy mà hắn còn không thể không làm.
Hắn cắn răng một cái, tay đánh vô lăng lao về phía cây đại thụ kia.
Cùng lúc đó, chiếc Rolls-Royce do Hoắc Vân Tiêu điều khiển lái về hướng vừa rồi của Ân Thiên Lâm, trong nháy mắt anh quay đầu xe, nhắm vào đuôi chiếc Aston Martin. Hắn từ nhỏ đã thích xe ô tô, chơi xe nhiều năm như vậy, đã tham gia không biết bao nhiêu cuộc thi, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người lái ô tô một cách phóng khoáng như vậy.
Nhìn chiếc xe sang gần như bay khỏi mặt đất của Hoắc Tam gia ở trước mặt, thân xe thỉnh thoảng bay lên, làm trái tim hắn đập loạn xạ.
Quá hoang dã! Hoắc Vân Tiêu ngồi ở ghế lái nhìn thấy đầu xe của mình bị va chạm đến biến dạng thì ánh mắt vẫn thờ ơ, anh nói với Tần Nguyễn: “Cô bé, xuống xe!”
Trong lòng Tần Nguyễn vẫn còn sợ hãi, cho dù thường được thấy những cảnh tượng hoành tráng, nhưng giờ phút này cô cũng không khỏi hoảng sợ.
Tam gia vừa dứt lời, cô lập tức mở cửa bước xuống xe.
Hoắc Vân Tiêu vòng qua đuôi xe đi tới bên cạnh Tần Nguyễn, ôm cô vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Không có chuyện gì, đừng sợ.”