Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1003: Cách thể hiện tình yêu của hoắc tam gia, vì nguyễn nguyễn mà chiến!



Hoắc Vân Tiêu cúi người, đưa cả Tần Nguyễn đang quặp chân vào người mình lên xe, quần áo bởi vì động tác vừa rồi mà trở nên xộc xệch. k

Anh cũng không chỉnh lại, dáng vẻ tùy ý đứng ở trước xe, ánh mắt liếc nhìn Ân Thiên Lâm, nụ cười trên mặt anh khiến người ta clạnh cả sống lưng. Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn đồng thời nhìn về phía sau xe, thấy chiếc Aston Martin do Ân Thiên Lâm lái đang điên cuồng tăng tốc lao vùn vụt tới.

Tần Nguyễn nhíu mày: “Cậu ta muốn làm gì?”
Đây coi như là thái độ chịu thua của hắn, nhưng nhìn thế nào cũng thấy hắn không cam lòng.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Vân Tiêu không lộ ra cảm xúc, anh nói ngắn gọn: “Nhìn tuổi cậu không lớn, cũng nên nghĩ nhiều đến an nguy của gia tộc, đừng lúc nào cũng nhớ thương báu vật của nhà khác, vì cho dù cậu có nhớ thương cũng vô dụng.”
Hoắc Chi nhìn thấy động tác tay của ông ta trong gương chiếu hậu, thì trong đầu đột nhiên hiện lên những năm tháng tuổi trẻ ly kỳ nhất của chủ nhân.

Khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc, khóe môi cô ta không tự chủ được mà giật giật, thầm nghĩ không phải chứ.
Anh cúi đầu vuốt thẳng ống tay áo, động tác nhìn có vẻ tùy ý, nhưng mỗi lời nói ra đều có ẩn ý ở bên trong.

Sắc mặt Ân Thiên Lâm tái đi, hắn ta biết anh Tử Thu vì đắc tội với nhân vật lớn ở thủ đô nên mới bị anh họ mang tới đây để chịu đòn nhận lỗi.
Biết rằng chủ nhân của mình đã quyết tâm, ông ta dừng xe ở bên đường.

Tần Nguyễn nhìn thái độ của Hoắc Vân Tiêu mà không hiểu cho lắm, cô kéo cánh tay anh và hỏi: “Anh định làm gì vậy?”
Đây là lần đầu tiên Tần Nguyễn nhìn thấy Tam gia như vậy, anh không còn dáng vẻ điềm tĩnh nho nhã nữa mà có phần kiên định cứng rắn, đầy khí phách, làm cô không nhịn được mà muốn huýt sáo.

“Nguyễn Nguyễn, ngồi vững.”
Hoắc Khương mất tự nhiên liếm liếm môi, trong đầu bắt đầu sắp xếp lời nói, nghĩ cách xua tan những suy nghĩ nguy hiểm đột nhiên xuất hiện của chủ nhân.

“Hoắc Khương!”
A Huy lái xe dừng lại bên cạnh Ân Thiên Lâm, cậu ta thận trọng nói: “Anh Lâm, chúng ta cũng đi thôi?”

Ân Thiên Lâm nhìn theo đoàn xe càng lúc càng xa, hắn nghiến răng, trầm giọng nói: “Đuổi theo!”
“Anh vào đây.” Khuôn mặt hơi khó chịu của Hoắc Vân Tiêu lập tức lộ ra nụ cười ấm áp, anh khom người ngồi vào trong xe.

Thấy hai người đã lên xe, Tần Muội vỗ vỗ bả vai của Ân Thiên Lâm: “Cậu em, nên nghe lời khuyên của người khác đi.”
Hoắc Vân Tiêu nghiêng người về phía trước, nói với Hoắc Khương đang lái xe: “Tấp vào lề, chúng ta đổi chỗ.”

Hoắc Khương nghe vậy mà gương mặt bình tĩnh xuất hiện một vết nứt.
Nghe thấy trong giọng nói của cô có chút buồn vô cớ, Hoắc Vân Tiêu ghé vào bên tai cô nhẹ giọng dỗ dành: “Ở trong lòng anh, em mãi mãi là cô bé 18 tuổi.”

Tần Nguyễn buồn cười quá, vùi mặt mình vào lồng ngực anh mà khẽ bật cười thành tiếng: “Hôm nay em mới biết anh dẻo miệng vậy đấy, người ta nói đàn ông dẻo miệng là lăng nhăng lắm.”
Anh nói: “Vậy thì trên đời này sẽ chẳng có người thứ hai lọt được vào mắt anh.”

Tần Nguyễn vòng hai tay ôm cổ anh, treo ở trên người anh, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ: “Sao miệng anh lại ngọt như vậy chứ?”
Khóe môi mỉm cười của Hoắc Tam gia nhuốm một chút tà ác, trong lời nói cũng mang theo ẩn ý khác.

Ân Thiên Lâm nghe ra sự uy hiếp tiềm ẩn, trong lòng hắn rùng mình một cái, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt của Tam gia.
Tam gia vừa dứt lời, chân đạp chân ga, tiếng gầm rú điên cuồng nổi lên, bầu không khí trực tiếp lên cao đến cực điểm.

Ân Thiên Lâm đuổi theo, nghe thấy tiếng động cơ gầm rú, dòng máu kích động trong người hắn trở nên hưng phấn.
Đó là người của nhà họ Hoắc đấy, bọn họ lấy cái gì để đuổi theo, mà có đuổi theo đi chăng nữa thì chẳng lẽ họ còn có thể cướp được nữ chủ nhân tương lai của nhà người ta à.

Không ai trong số họ có thể ngờ được rằng, một người phụ nữ có chút sắc đẹp, không tên không tuổi gì lại là vợ của Hoắc Tam gia, nếu biết trước thì họ đã ngăn Ân Thiên Lâm lại, không cho hắn đi trêu chọc người ta rồi.
Xét theo ý tứ trong lời nói của Hoắc Tam gia, thì chẳng lẽ người anh Tử Thu đắc tội chính là nhà họ Hoắc.

Chỉ cần nghĩ đến khả năng này là hắn thấy tê cả da đầu.
Ông ta đã đi theo bên cạnh chủ nhân nhiều năm, biết thời niên thiếu của vị gia này chơi còn ngông cuồng hơn cả đám cậu ấm bình thường.

Nhớ lại kỷ lục càn quét các tay đua hàng đầu ở tất cả các quốc gia của chủ nhân mà ông ta cảm thấy hơi bất an.
Cô ta tức giận đến mức nghiến răng, thầm mắng lũ nhóc liều lĩnh này, không chỉ ngấp nghé phu nhân, mà còn kích thích đến vị chủ nhân nhiều năm không động vào xe đua của cô ta.

Hoắc Khương vẫn còn đang vẫy tay ra hiệu cho nhóm Hoắc Chi rút lui. Thấy đối phương sắp đến, Hoắc Chi tấp xe vào lề đường rồi cầm bộ đàm trong xe lên, lạnh lùng ra lệnh cho đội xe phía trước tránh đường.
Cô ngửa đầu nhìn thẳng vào đôi mắt dịu dàng tình cảm của Hoắc Vân Tiêu, rồi hỏi nửa đùa nửa thật: “Anh lăng nhăng sao?”

“Nguyễn Nguyễn, em nên biết là anh sẽ không cho em cơ hội thay lòng đổi dạ đâu.”
Hoắc Vân Tiêu nâng mông của cô lên, phòng ngừa lúc thân xe bị lắc lư, người cô sẽ vì tốc độ của xe mà bị đụng vào phía trước, anh dịu dàng cười bảo: “Anh toàn nói lời thật lòng với em mà.”

Hoắc Khương đang lái xe, ông ta giương mắt nhìn sang kính chiếu hậu rồi nói: “Chủ nhân, thằng nhóc kia đuổi theo chúng ta.”
Sau lưng vang lên tiếng cảnh cáo trầm thấp nguy hiểm.

Cơ thể căng cứng của Hoắc Khương thả lỏng, gương mặt ông ta đầy vẻ bất lực, ngoài miệng thì cung kính nói: “Vâng.”
Ân Thiên Lâm làm sao biết sự lo lắng của A Huy, hắn quay người lên xe, đạp ga quay đầu xe chạy đuổi theo đoàn xe của nhà họ Hoắc.

Tần Nguyễn ngồi ở ghế sau, tư thế thoải mái dựa vào trong ngực Tam gia, không biết vì sao lại khẽ thở dài: “Tuổi trẻ thật là tuyệt, thích làm gì thì làm, ngây thơ có dũng khí, không sợ trời không sợ đất.”
Nói xong, anh ta cũng ngồi vào trong xe.

Nhóm Hoắc Khương và Hoắc Chi đã hoàn thành nhiệm vụ, bèn nhanh chóng lên xe.
Không hiểu sao nghĩ tới lời này, trong lòng Tần Nguyễn bỗng nhiên dâng lên một cảm giác ngọt ngào.

Hoắc Khương đột nhiên dừng xe, đi ra khỏi ghế lái.
Bị vợ nói như thế, Hoắc Vân Tiêu không những không tức giận mà còn cười vui vẻ hỏi cô: “Em lên phía trước ngồi với anh nhé?”

“Được thôi!”
Bây giờ hầu hết những tay đua hàng đầu đó đều đã giải nghệ, nên những tin đồn về chủ nhân cũng dần biến mất trong giới.

Nhưng Hoắc Khương đã từng tận mắt nhìn thấy Hoắc Tam gia ở trên đường đua sáng tạo hết truyền kỳ này đến truyền kỳ khác, nếu không nhờ có nhà họ Hoắc ở phía sau can thiệp, thì mỗi một kỷ lục mà anh phá vỡ đều sẽ khiến anh nổi tiếng và xuất hiện trong tầm mắt của công chúng trên thế giới.
Ánh mắt dịu dàng trìu mến của Hoắc Vân Tiêu lưu luyến trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn, anh nhẹ nhàng vuốt ve vành tai cô.

Giọng điệu nghe có vẻ hờ hững, nhưng lại mang theo sự kiên định không thể nghi ngờ.
“Tam gia, chúng ta đi thôi.”

Tiếng nói của Tần Nguyễn vang lên từ trong xe.
Hoắc Vân Tiêu nghịch sợi tóc của cô, nhẹ giọng thì thầm: “Nguyễn Nguyễn cũng rất trẻ mà.”

Tần Nguyễn lắc đầu bật cười: “Em già rồi, là mẹ của hai bé con rồi còn gì.”
Giờ chủ nhân đã trưởng thành rồi, không còn là cậu thiếu niên nữa, làm sao có thể làm ra chuyện ngây thơ như vậy được.

Hoắc Chi thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, nhìn theo hướng mấy chiếc xe của nhóm Ân Thiên Lâm và A Huy sắp đuổi tới ở phía sau, trong lòng cô ta đã hiểu.
Nếu như bị bác và anh họ biết đêm nay hắn đi cạy góc tường của Tam gia, thì cho dù hắn chưa cạy được tí nào, hay trong đó có hiểu lầm gì, hắn nhất định sẽ gặp phải tai ương.

Khát vọng sống ùa tới, Ân Thiên Lâm dùng giọng cứng ngắc nói: “Tam gia, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Vừa rồi tôi cũng không biết thân phận của Hoắc Tam phu nhân.”
Tam gia không nói, không có nghĩa là Tần Nguyễn không đoán ra được.

Cô nhìn người đàn ông bên cạnh mình bằng đôi mắt bất lực, khóe môi cô cong lên, trong mắt hiện lên nụ cười: “Anh thật là trẻ con.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của nhóm Ân Thiên Lâm và A Huy, đoàn xe của nhà họ Hoắc chậm rãi rời đi.

Ân Thiên Lâm nhìn theo đoàn xe mà sắc mặt âm trầm, cảm thấy dường như trong lòng mình bị cướp đi thứ gì đó, rất khó chịu.
Tần Nguyễn cùng anh đi xuống xe.

Có người đã từng nói rằng, trẻ con không phải là bản tính của đàn ông trưởng thành, mà có lẽ là bởi vì yêu bạn nên anh ấy mới thể hiện điều đó ra bằng một phương thức đặc biệt.
Vì thân phận nhạy cảm, nhà họ Hoắc không ngừng giảm bớt độ nổi tiếng của anh, khiến anh chỉ nổi tiếng ở trong giới.

Mấy năm đó là khoảng thời gian khổ sở nhất của các ám vệ, đua xe là môn thể thao mạo hiểm, mức độ nguy hiểm trong đó có thể được xưng là số một thế giới.
Tiếng phanh gấp vang lên, hắn dừng xe ở trước xe của Tam gia, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đang cố gắng kìm nén hưng phấn.

Hoắc Vân Tiêu cũng hạ kính xe xuống, khóe môi tà ác nhếch lên, con ngươi đen láy liếc đối phương, trong đôi mắt lạnh lẽo bắn ra tia sáng lạnh thấu xương.
“Nghe nói cậu là người của nhà họ Ân ở phía nam?”

Giọng nói của anh trầm và dày, nghe rất kiêu ngạao và mát lạnh.
Mấy người Hoắc Chi nhìn thấy cảnh này thì cũng vội vàng dừng xe, chờ đợi tại chỗ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hoắc Khương đứng trước xe vẫy tay với nhóm Hoắc Chi đang đỗ xe ở phía trước, bảo họ tránh đường.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Ân Thiên Lâm, anh đưa tay lên làm động tác xạ kích về phía đối phương, miệng phát ra một tiếng đoàng im ắng.

Ân Thiên Lâm giống như con mèo xù lông, khuôn mặt hắn vặn vẹo, chiếc xe đang ngồi càng phát ra tiếng gầm rú dữ dội hơn.
Nhưng nghĩ đến gia tộc họ Hoắc khổng lồ, hắn lại áp chế suy nghĩ vừa nhen nhóm của mình.

Khó chịu bị hắn chôn sâu dưới đáy lòng, nhưng dù sao trong lòng cũng có một cái gai làm hắn không vui.
Hoắc Vân Tiêu bế cô từ trên người mình xuống, đặt cô ngồi ở bên cạnh, anh hờ hững nói: “Không cướp được báu vật của người ta nên muốn tìm lại tôn nghiêm của mình ở nơi khác ấy mà.”

Sâu trong đáy mắt anh là một vùng u ám không nhìn thấy ánh sáng, bên trong có quá nhiều cảm xúc để người ta không cách nào nhìn thấu.
Xét về khí thế, Ân Thiên Lâm đã thua cả một đoạn dài, đối mặt với cảm giác áp bách tản ra từ trên người Tam gia, hắn cứng đầu cứng cổ nói: “Phải!”

Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng nói: “Phu nhân nhà tôi chọc phải ổ thân thích của nhà họ Phó à? Một Phó Tử Thu vừa quỳ xuống xin nhận Nguyễn Nguyễn làm ba, giờ lại tới một người muốn cướp nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc, thật không ngờ nhà họ Phó lại có dã tâm lớn như thế đấy. Hôm nào tôi nhất định phải tự mình đến thăm nhà, để hỏi bọn họ xem có còn để ý đến nhà họ Hoắc này không, nếu không tôi cũng biết đường mà chuẩn bị.”
Tần Nguyễn hơi nghiêng đầu, ánh mắt dò xét nhìn anh: “Thế tức là anh chỉ thích em thôi phải không? Vậy nếu có một ngày em không có ở đây thì sao?”

Hoắc Vân Tiêu nắn nhẹ vành tai cô, vẻ mặt dịu dàng tao nhã cùng nụ cười trên môi anh khựng lại.
“Đuổi theo?”

Sắc mặt A Huy thoáng vặn vẹo, không dám tin nhìn hắn.
Ánh mắt hai người va chạm nhau giữa không trung, giây tiếp theo, hai chiếc xe đồng thời lao ra ngoài.

Tần Nguyễn ngồi ở vị trí phụ lái, phía sau lưng bởi vì lực trùng kích mà áp chặt vào lưng ghế.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.