Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 900: Ma quỷ nửa đêm vào nhà, để bà đây xinh đẹp một mình không tốt sao?



Kha Chí Tân giật mình ngồi dậy, ôm chăn bông co rúc về phía góc giường, mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào bóng dáng tràn ngập khí đen đang ngồi bên c1ạnh giường.

Môi ông ta run lên: “Cô, cô là ai?” Đôi mắt Hà Niệm Chân đỏ hoe, ấm ức nhìn Kha Chí Tân rồi nói: “Sao anh không để bà đây xinh đẹp một mình ở dưới Địa Phủ hả?”

“Ơ?” Kha Chí Tân ngơ ngác.
Cô ta cau mày, chán ghét nói: “Bỏ cái ánh mắt ghê tởm của anh đi!”

Kha Chí Tân ho một tiếng, quay mặt đi, ông ta vén cái chăn đang đắp trên người lên rồi chột dạ nói: “Hay là em vào nằm một lát, lạnh quá.”
Kha Chí Tân không phải quá yêu Hà Niệm Chân, nhưng không hiểu sao lại muốn giữ cô ta trong lãnh thổ của mình.

Hà Niệm Chân cười lạnh: “Được rồi, anh ngủ đi, tôi xuống dưới đó đây.”
Sau đó Kha Chí Tân đoán rằng liệu đây có phải người mà Hà Niệm Chân đã làm hại, người này biến thành quỷ 7rồi tìm tới ông ta hay không.

Tiếng khóc thút thít ngày càng rõ ràng, đây là âm thanh do bóng đen phát ra.
Hà Niệm Chân nheo mắt lại, lạnh lùng hỏi: “Tôi làm sao?”

Kha Chí Tân cảm thấy tam quan của mình bị đảo lộn, khoé môi ông ta giật giật: “Em chơi quỷ mà không định trả tiền, bây giờ tôi mới biết em cặn bã đến thế đấy!”
Cứ như thể Hà Niệm Chân đang nói về một điều gì đó rất bình thường.

Kha Chí Tân lập tức hiểu ra điều gì đó, nhưng ông ta không vạch trần lời dối trá của đối phương.
Kha Chí Tân thở phào nhẹ nhõm, không biết là may mắn hay tiếc nuối.

Tóm lại trong lòng ông ta không quá thoải mái.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Kha Chí Tân cũng không hề sợ hãi.

Ông ta quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Hà Niệm Chân, không biết cô ta đã bay tới bên cạnh từ lúc nào.
Ông ta hỏi: “Em còn nguyện vọng gì chưa hoàn thành à?”

Nếu không phải như vậy thì tại sao cô ta lại đứng cạnh giường Kha Chí Tân vào nửa đêm làm gì, chẳng lẽ muốn bắt ông ta xuống dưới để tiếp tục làm đôi vợ chồng ma sao.
Kha Chí Tân khô khan hỏi: “Em đi bây giờ à?”

Linh hồn vừa bay lên của Hà Niệm Chân bỗng dừng lại: “Sao thế? Anh còn muốn ngủ cùng giường với tôi à?”
Thật ra Kha Chí Tân không muốn đích thân tự làm, những gì Hà Niệm Chân làm đã để lại một cái gai trong lòng ông ta.

Nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, cùng với ánh mắt cứng cỏi của đối phương, ông ta không thể nói từ chối.
Dù sao họ cũng là vợ chồng nhiều năm, người trưởng thành không có quá nhiều tình cảm yêu đương mà chủ yếu là nhu cầu sinh lý, cùng với sự yên ổn và sưởi ấm lẫn nhau.

Tiếc rằng đã nhiều năm như vậy, nhưng Kha Chí Tân chưa bao giờ nhìn thấu con người thật của Hà Niệm Chân.
Hà Niệm Chân khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy chế giễu: “Tại sao không phải là anh đưa cho tôi?”

Kha Chí Tân cười bất đắc dĩ: “Được rồi, tôi sẽ tự mình đưa cho em.”
Kha Chí Tân chờ một lúc lâu mà không thấy câu trả lời.

Ông ta ngẩng đầu nhìn bên cạnh giường và thấy Hà Niệm Chân đã biến mất.
Kha Chí Tân hoàn toàn bó tay với cô ta.

Ông ta cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Hà Niệm Chân, nhưng không tìm thấy bất kỳ sự kiêu ngạo nào, thậm chí không có một chút cảm xúc.
Kha Chí Tân không nói gì mà chỉ yên lặng nhìn Hà Niệm Chân, trong mắt có sự phức tạp và thương hại.

Hà Niệm Chân không vui khi bị nhìn bằng ánh mắt như vậy.
Nghe thấy câu hỏi của Kha2 Chí Tân, bóng đen từ từ quay lại giống như một thước phim quay chậm, Kha Chí Tân cũng nín thở.

Khi thấy bóng đen lộ ra một khuôn mặt quen t0huộc, Kha Chí Tân thở phào.
Đối phương nghiêng đầu nhe răng cười với ông ta, nụ cười lạnh lẽo đến rợn người.

Kha Chí Tân cảm thấy trong lòng thắt lại khi nghĩ đến giấy khám sức khỏe mà ông ta tìm thấy lúc ban ngày.
Phải biết rằng khi ông ta ăn vụng ở bên ngoài, luôn giao dịch rất công bằng.

Kha Chí Tân trả tiền, đối phương đưa cơ thể, rất công bằng và không liên quan gì đến tình cảm.
Hà Niệm Chân vuốt mái tóc đen dài của mình, bật cười chế nhạo: “Được chơi trai đẹp miễn phí, bọn họ tự mình tìm đến, chẳng lẽ lại đuổi đi.”

Đúng là câu nói kinh điển của một người phụ nữ khốn nạn, cô ta không hề cảm thấy xấu hổ.
Câu nói này khiến Kha Chí Tân sửng sốt, ông ta cau mày hỏi: “Chẳng phải trước đây em thích à?”

Kha Chí Tân nhớ rằng có một thời gian Hà Niệm Chân rất thích sưu tầm những thứ này, thậm chí còn đi hội đấu giá để mua một số châu báu tự nhiên cao cấp nhất.
Hà Niệm Chân mở miệng nói: “Ngọc, càng óng ánh, long lanh càng tốt, những bức tranh nổi tiếng, nhất là tranh đời nhà Tống, từ bé tôi đã thích những thứ đó rồi.”

“Được rồi, tôi sẽ bảo Di Huy gửi cho em.”
Bóng đen là Hà Niệm Chân từ dưới Địa Phủ đi lên, cô ta lạnh lùng nhìn Kha Chí Tân, giống như dấu hiệu của sự tức giận mỗi khi họ cãi nhau.

Kha Chí Tân vừa thở phào thì lại cảm thấy có gì đó không ổn, da đầu ông ta bắt đầu tê dại.
“Anh đang tìm tôi à?”

Một giọng nói âm trầm và lạnh lùng vang lên bên tai Kha Chí Tân.
Kha Chí Tân nhìn sâu vào đôi mắt Hà Niệm Chân, rồi hỏi với cảm xúc phức tạp: “Tôi thấy sổ khám bệnh của em, có phải em biết mình không sống được lâu nữa nên mới chọn tự sát không?”

Hà Niệm Chân nhìn ông ta như nhìn một kẻ ngốc: “A! Anh đang coi thường ai thế?”
Hà Niệm Chân nói với giọng mỉa mai: “Đó là thứ mấy quý bà giàu có thích, để tiện giao lưu với họ, tôi phải có một vài sở thích chung.”

Kha Chí Tân khiêm tốn hỏi: “Vậy em thích gì?”
Giống như năm xưa bị ma quỷ ám ảnh nên ông ta muốn kết hôn với Hà Niệm Chân vậy.

Rõ ràng lúc đó có nhiều người phụ nữ với nhiều ưu điểm hơn và càng phù hợp làm bà Kha hơn Hà Niệm Chân, nhưng cuối cùng Kha Chí Tân lại chọn cô ta.
Sau khi trải qua những sự kiện kỳ bí, Kha Chí Tân đã biết trên đời này có ma quỷ, to2àn thân ông ta cảm thấy không tốt.

Điều đầu tiên Kha Chí Tân muốn là cầm điện thoại gọi cho Tần Nguyễn, tiếc rằng điện thoại lại đặt ở tủ đầ7u giường, cách ông ta hơn hai mét.
Kha Chí Tân tưởng mình làm việc tốt, không ngờ lại khéo quá hoá vụng.

Hà Niệm Chân dùng tay phải vuốt ve móng tay dài màu đen bên trái, cô ta tiếp tục nói: “Còn nữa, đừng chôn bất kỳ món trang sức nào cùng tôi, từ trước đến giờ tôi không thích những thứ đó.”
Hà Niệm Chân giơ đầu ngón tay đen nhánh sắc nhọn lên chỉ vào mũi Kha Chí Tân, tức giận nói: “Tại sao anh đốt nhiều đàn ông cho tôi như vậy? Tôi còn phải lãng phí tiền Âm Phủ để nuôi họ, với lại còn nuôi nhiều nữa chứ! Dưới Địa Phủ có vô số trai đẹp, quơ tay bắt đại một người cũng là nam thần! Lại còn không mất tiền!”

“Em… Em…” Vẻ mặt Kha Chí Tân cứng đờ, một lúc lâu sau mà vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
Linh hồn của cô ta bay đến bên kia giường, dựa vào đầu giường rất tự nhiên, giống như cách thường ngày cô ta sống với Kha Chí Tân.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.