Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 872: Ba muốn để cô ta còn sống, sống không bằng chết ấy!



Tần Nguyễn ngồi dậy, hoạt động cổ mấy cái rồi giơ tay nâng cằm của Hoắc An Kỳ lên, cô nói: “Há mồm.”

“A.”

Bên tron1g miệng Hoắc An Kỳ lộ ra mấy cái răng sữa nho nhỏ. Ở khu phía bắc thành phố này, người giàu và dân kinh doanh nhiều vô số kể. Trong một biệt thự được trang hoàng lộng lẫy, bầu không khí căng thẳng và nguy hiểm.

Trong phòng khách rộng lớn, hai cha con Kha Chí Tân và Kha Di Huy đứng ở đầu cầu thang, nghe tiếng kêu thảm thiết của mẹ già và Kha Di Minh ở trên lầu, hai chân của bọn họ không tự chủ được mà run như cầy sấy, vừa lo lắng vừa sợ hãi.

Bọn họ muốn lên tầng trên để kiểm tra tình hình, nhưng rõ ràng cầu thang đang ở trước mắt, nhưng chân lại không tài nào bước lên được.
Trong mắt Tần Nguyễn chứa đầy ý cười, khóe môi cô cong lên: “Sớm muộn gì cũng sẽ được ăn thịt thôi, giờ ăn bánh ăn dặm để mài răng đã, sau đó sẽ để cho hai đứa ăn no.”

Đã muốn để bọn trẻ cai sữa thì tất nhiên phải chuẩn bị kỹ càng thức ăn bổ sung trước đã.

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đều sắp khóc đến nơi, hai khuôn mặt nhỏ không biết phải làm sao, lộ ra vẻ đáng thương.
Trong điện thoại truyền đến tiếng thở dốc nặng nề, sau đó là tiếng kêu cứu trong hoảng loạn: “Cô Tần, cứu mạng! Cầu xin cô mau cứu mẹ và con trai của tôi, họ sắp chết rồi!!!”

Nước xúp từ bánh bao vỡ chảy xuống đầu ngón tay Tần Nguyễn, cô đưa nửa cái bánh bao có nước canh thịt bò cho vào miệng, rồi ậm ừ hỏi: “Ông đang ở đâu?”

Bánh bao xốp mềm tan trong miệng, hương vị rất ngon, là hương vị mà Tần Nguyễn thích ăn.
“Ngoan, chờ mẹ về sẽ mang đồ ăn ngon cho các con!”

Hai mắt Hoắc Diêu sáng lên, nó nuốt nước bọt một cái, rất chờ mong nói: “Món gì ăn ngon ạ?”

Hoắc An Kỳ cùng nhìn cô lom lom.
Kha Chí Tân nức nở, báo địa chỉ biệt thự của mình.

Hôm qua sau khi ông ta đưa Hà Niệm Chân vào Cục Cảnh sát, sức khỏe mẹ của ông ta và con trai út đã có chuyển biến tốt, bác sĩ cũng nói rằng không có vấn đề gì lớn. Ông ta cứ nghĩ rằng vụ Hà Niệm Chân giết người đã kết thúc rồi, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì nữa nên mới đưa mẹ và con trai út về nhà.

Không ngờ đến sáng nay lại xảy ra chuyện.
Ba mẹ con rời giường rửa mặt, nửa tiếng sau xuống lầu đi vào phòng ăn.7

Món trứng hấp nhân củ sen và thịt băm thơm lừng được người hầu mang đến cho Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ.

Hai anh em 2cùng ngẩng đầu lên, tỏ vẻ không hiểu mà nhìn Tần Nguyễn: “Mẹ ơi?”
Kha Chí Tân nói năng lộn xộn, không câu nào vào với câu nào, Tần Nguyễn nghe ông ta nói mà không hiểu lắm.

Cô ăn nốt nửa cái bánh bao còn lại, cầm khăn ăn trên bàn lên lau tay, sau đó thả lỏng người dựa vào thành ghế. Cô cầm điện thoại lên tắt loa ngoài, áp vào tai và nói với giọng bình tĩnh: “Ông cố gắng giữ bình tĩnh tổ chức lại ngôn ngữ đi đã, đợi tôi đến rồi lại nói. Tiện thể tôi nói luôn, chuẩn bị sẵn số tiền mà tôi muốn, chắc giá 100 triệu đấy.”

Kha Chí Tân ở đầu dây bên kia chẳng hề do dự mà nói luôn: “Được được được! Tôi đi chuẩn bị ngay!”
Tần Nguyễn: “Mẹ sắp hết thời gian rồi, các con ngoan ngoãn nghe lời nhé.”

Cô cầm điện thoại di động lên, dặn dò người hầu vài câu rồi chuẩn bị rời đi.

Một người hầu đứng ra, cung kính nói: “Phu nhân, đã hai ngày rồi ông cụ chưa gặp các cậu chủ nhỏ ạ.”
Như thể có một rào chắn ngăn cản họ.

“Đau quá, ối ối! Đau chết mất!!”

“Ba ơi, mau cứu con! Cứu con với.”
Tần Nguyễn không chút nghĩ ngợi nói luôn: “Vậy đưa bọn trẻ sang bên chỗ ông cụ đi, dặn chúng không nên quấy rầy cụ, chúng không nghe lời thì chị cứ gọi điện thoại cho Tam gia.”

“Vâng, thưa phu nhân.”

...
Có điều bọn trẻ muốn ăn thịt thì cũng nên thỏa mãn cái sự thèm thuồng của chúng.

Món trứng hấp củ sen thịt bằm có vị thanh mát, củ sen ngọt bùi, thịt bằm dễ tiêu hóa, trứng cũng rất mềm và thơm ngon, là món phù hợp nhất đối với hai đứa trẻ.

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ nhìn nhau, vẻ mong đợi trên mặt chúng biến mất, chúng đành cam chịu cầm thìa ăn món trứng hấp.
Tần Nguyễn buông tay, trầm ngâm hỏi: “Thịt à, hai đứa cắn được sao?” <2br>
Hoắc Diêu vội vàng cam đoan: “Cắn được ạ! Mẹ ơi, con muốn ăn thịt cơ!”

Hoắc An Kỳ cũng gật đầu thật mạnh.

7Tần Nguyễn xoa đầu hai anh em, cô nói: “Được rồi!”
Tần Nguyễn cười nói: “Bánh ăn dặm.”

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ kinh hãi há to miệng.

Bánh ăn dặm! Mẹ cho chúng ăn thứ đồ chơi kia á?
Chúng nó rõ ràng là con trai của Đại Đế Phong Đô, lẽ ra phải được ăn các món sơn hào hải vị, mật ngọt hảo hạng, tiên quả linh thú v.v...

Nhưng mẹ lại cho chúng nó ăn bánh ăn dặm... chúng nó có thể từ chối không?

Hoắc Diêu chậm rãi khép cái miệng nhỏ lại, thằng bé chớp chớp đôi mắt to trong vô tội mà thăm dò: “Mẹ ơi, bọn con không ăn được không?”
Ông ta vội vàng như vậy có thể thấy được tình thế đã nghiêm trọng đến mức nào.

Tần Nguyễn cúp điện thoại, cầm bát cháo lên uống hết.

Cô đứng dậy đi tới sau lưng Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, giang rộng vòng tay ôm lấy hai đứa con trai: “Hai cục cưng, mẹ phải ra ngoài một lát, hai đứa ở nhà phải ngoan ngoãn, đừng phá nhà nhé, nghe chưa?”
Mới ăn được một nửa thì điện thoại di động của Tần Nguyễn đổ chuông.

Là số mà tối hôm qua Kha Chí Tân đã gọi cho cô, và trên tay Tần Nguyễn đang cầm một chiếc bánh bao nhân thịt bò.

Cô bấm vào nút nhận cuộc gọi, mở loa ngoài, để di động lên bàn ăn, rồi dùng hai tay bẻ đôi chiếc bánh bao mềm và mọng nước.
Chúng nó muốn ăn thịt, không phải ăn trứng hấp mà!
0
Những người hầu xung quanh đều sửng sốt khi thấy hai cậu chủ nhỏ vậy mà lại biết nói, nhưng ngay sau đó họ tiếp tục các động tác trên tay như không có chuyện gì xảy ra.

Tần Nguyễn bê bát cháo trên bàn lên uống một ngụm, cô uể oải trả lời: “Các con còn nhỏ, muốn ăn thịt cũng phải chờ mấy tháng nữa. Trước tiên cứ dưỡng cái dạ dày non nớt của các con đã.”

Đứa bé nhỏ như vậy mà muốn ăn thịt? Mặc dù đây là lần đầu tiên Tần Nguyễn nuôi con, nhưng cũng biết là không được.
Tiếng hét đau đớn của bà cụ Kha và Kha Di Minh lại vang lên, đôi tay Kha Chí Tân run rẩy, siết chặt lại thành nắm đấm.

Kha Di Huy nghe bà nội và em trai kêu thảm như vậy thì đỏ mắt hỏi người bên cạnh: “Ba, khi nào thì vị đại sư Tần kia đến?”

Kha Chí Tân run rẩy nói: “Cũng nhanh thôi, nhưng chúng ta cần phải trả cho cô ta 100 triệu.”

Nghe tiếng kêu đau đớn thê lương của mẹ già cao tuổi, ông ta chỉ muốn bịt tai lại để xoa dịu trái tim rỉ máu của mình.

Kha Di Huy cắn chặt răng, căm hận nói: “Con chỉ muốn mình có thể tự tay giết Hà Niệm Chân ngay bây giờ! Đều là lỗi của cô ta, tại sao lại muốn tra tấn bà nội và em trai chứ!”

Kha Chí Tân quay lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào cửa chính: “Ba sẽ không để cho cô ta chết dễ dàng như vậy đâu, ba muốn cô ta còn sống, là sống không bằng chết ấy!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.