Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 870: Hoắc tam gia lần đầu làm cha, được nghe một tiếng ba là cuộc đời này đã quá đủ



Hoắc Vân Tiêu khẽ mỉm cười, nắm chặt cổ tay Tần Nguyễn: “Vậy mới đúng chứ, từ khi có em, anh chỉ muốn nói tất cả những điều tốt 1đẹp cho em nghe.”

Vừa dứt lời, Hoắc Tam gia cúi đầu cắn nhẹ đôi môi đang cong lên của Tần Nguyễn.

Tay còn lại c2ủa anh cũng không nhàn rỗi, nó tranh thủ đo vòng eo nhỏ của Tần Nguyễn, ôm cô vào lòng, để đối phương có thể cảm nhận được anh 7cuồng nhiệt với cô đến mức nào. Eo của Tần Nguyễn bị véo một cái, cô không nhịn được khẽ kêu một tiếng, hai tay đặt trê7n ngực Hoắc Tam gia rồi đẩy anh ra.

Nhưng đối phương càng tiến công mạnh, đôi tay cứng như sắt khiến Tần Nguyễn không t2hể thoát ra được.

Bắp chân Tần Nguyễn căng cứng, dường như bị chuột rút, cơ thể không thể khống chế nghiêng về phía trư0ớc.
Hoắc Vân Tiêu muốn bảo vệ ba mẹ con, để bọn họ được che mưa che gió, cả đời bình an vô sự.

Hoắc Vân Tiêu ổn định tâm tình, đi tới sau lưng Tần Nguyễn rồi vươn tay ôm ba mẹ con vào lòng.

Anh cười khẽ, đôi mắt hoa đào gợn sóng, hạnh phúc tràn ngập trong đôi mắt đen như ngọc.
Một tiếng rắc vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Lý trí lại quay về, Tần Nguyễn lập tức cứng đờ, không dám có bất kỳ cử động nào dù là nhỏ nhất.

Chiếc áo sơ mi trắng của Hoắc Vân Tiêu cũng trở nên xộc xệch sau những hành động vừa rồi, hai cúc áo trên cùng đã bị cởi ra.
Hoắc Diêu: “Mẹ.”

Hoắc An Kỳ: “Mẹ.”

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của hai đứa trẻ, trái tim của Tần Nguyễn mềm nhũn.
Lúc Tần Nguyễn vừa ra tay định tiến thêm một bước, để cô có thể nhanh hơn, những ngón tay trắng nõn của Hoắc Vân Tiêu nâng lên, dễ dàng cởi chiếc cúc thứ ba.

Sau đó anh dừng lại, gối đầu lên cánh tay, nằm ngửa với tư thế thoải mái, thậm chí còn thoải mái đánh giá dáng vẻ hồn nhiên gợi tình của Tần Nguyễn.

Đợi một lúc lâu không thấy Tần Nguyễn thực hiện bước tiếp theo, khóe môi Hoắc Vân Tiêu cong lên, dùng giọng điệu đầy trêu chọc và ung dung hỏi: “Bé cưng, sao em không tiếp tục?”
Việc nhìn thấy những đứa con lên tiếng trong video không thể nào chân thực và rung động như khi nghe bọn chúng trực tiếp gọi anh là ba.

Lần đầu tiên được làm cha, vẻ ngoài điềm đạm và sự bình tĩnh của Hoắc Tam gia đều bị tiếng gọi ba của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đánh tan, trong lòng anh không khỏi hơi rối loạn.

Loại cảm giác này hơi xa lạ, khiến trái tim của anh gần tan chảy, dường như một nơi nào đó trong tim bị đục lỗ, sau đó tan chảy.
Lúc đầu Tần Nguyễn không phát hiện sự nguy hiểm, nhưng khi cô tiến thêm vài centimet thì đã cảm thấy.

Tần Nguyễn trợn mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Lúc này mà Tam gia còn có thể có những suy nghĩ khác.
Hơn nữa, cô còn yếu thế như vậy, lại bị Tam gia đùa giỡn.

Một tiếng cười vui vẻ vang lên phía sau rồi truyền vào tai Tần Nguyễn, khiến cô chỉ muốn đào một cái lỗ rồi chui vào đó.

Khi bóng dáng Tần Nguyễn biến mất trong tầm mắt, ánh mắt Hoắc Vân Tiêu không khỏi thất thần.
Người này thật quá đáng!

Tần Nguyễn cụp mắt xuống, đập vào mắt cô là khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Vân Tiêu, khí chất nhẹ nhàng tao nhã, đôi mắt đào hoa đen trắng rõ ràng hơi cong ở đáy mắt, còn mang theo nụ cười đầy dịu dàng.

Nhưng nếu nhìn kỹ, trong đáy mắt anh ẩn chứa một nụ cười khiêu khích.
Giọng nói đầy dịu dàng, rõ ràng người này không làm gì nhưng Tần Nguyễn lại rùng mình.

Tần Nguyễn có thể cảm nhận được nơi mình đang ngồi… là một nơi đầy nguy hiểm, tràn đầy khí thế hung dữ.

Nó khiến cô có cảm giác như bị thú dữ bóp cổ.
Cô bước tới ôm hai anh em vào lòng.

Tần Nguyễn vừa định nói chuyện, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đã lên tiếng phá vỡ sự dịu dàng này.

“Ba!”
Tần Nguyễn chật vật thoát khỏi phòng, cô đi vào căn phòng dành cho trẻ con của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ.

Hai đứa bé nghe được tiếng cha quay về, lúc này mới ngồi thẳng người, đôi mắt to tròn xoay vòng vòng, háo hức nhìn chằm chằm vào cửa phòng, trông vô cùng đáng yêu.

Nhìn thấy người đi vào là Tần Nguyễn, hai anh em cùng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này không trốn thì còn đợi đến bao giờ!

Tần Nguyễn lẻn xuống đất, quay người chạy mất dép.

Cho dù thật sự làm gì đó thì cũng không phải là bây giờ.
Tần Nguyễn giống như một con mèo con tham lam, đòi hỏi nhiều nụ hôn và sự thân mật hơn nữa từ chủ nhân của mình.

Thái độ sốt ruột của Tần Nguyễn cứ như muốn được yêu thương ngay lập tức, khiến Hoắc Vân Tiêu phát ra một tiếng cười vui vẻ.

Tiếng cười truyền vào tai khiến Tần Nguyễn tức giận và lập tức phản kích, cô đẩy người trước mặt xuống cái chăn sau lưng.
Tần Nguyễn nằm trên, nhìn xuống Hoắc Tam gia đang không hề phản kháng, ánh mắt cô trông có vẻ hung dữ nhưng thật ra lại vô cùng quyến rũ.

Nụ cười trên mặt Hoắc Vân Tiêu tan biến, hầu kết hơi chuyển động, ánh mắt tối sầm.

Anh chống chân xuống giường, đầu gối đặt trên bụng Tần Nguyễn, dùng nó làm động lực để đẩy cô lên.
Anh ngồi dậy, kéo chiếc áo ra khỏi bụng rồi thắt lại thắt lưng, đợi đến khi cảm xúc lắng xuống thì mới thong thả rời khỏi phòng.

Trong bộ quần áo chỉnh tề, Hoắc Vân Tiêu đã khôi phục phong thái của một quý ông khiêm tốn với vẻ ngoài hào hoa phong nhã như trước đây.

“Ba.”

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ nằm trên vai Tần Nguyễn, ánh mắt nhìn người đàn ông cao gầy đang đi tới.

Vẻ mặt Hoắc Vân Tiêu hơi cứng lại, không để ý đến việc trêu đùa Tần Nguyễn nữa, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm hai đứa bé.
Hoắc Vân Tiêu thì thầm bên tai Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, cảm ơn em đã mang A Diêu và A Kỳ đến cho anh, đời này có được ba mẹ con là phúc của anh.”

Tần Nguyễn quay đầu nhìn khuôn mặt đẹp như vẽ sát bên cạnh, khuôn mặt này trông rất dịu dàng, cho dù ai nhìn đều sẽ chìm vào sự dịu dàng trong đó.

Hoắc Vân Tiêu vươn tay vuốt má Tần Nguyễn, khẽ mỉm cười nói: “Nguyễn Nguyễn, anh thực sự rất vui.”

Tam gia không nhịn được lại biểu đạt sự vui sướng trong lòng một lần nữa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.