Cô cong môi, cười nói: “Tôi tới thăm ảnh đế Tiêu.”
Người đàn ông trung niên nghe vậy thì gật đầu: “Ccậu ta ở trong phòng, cô vào đi.” [A Niếp, muội vì Tứ vương gia mà giết hại trung thần, cấu kết với gian thần, làm hoen ố hoàng thất, trên tay muội có mấy mạng người, muội phải tự mình trả nợ cho tất cả những gì muội đã làm.]
[Huynh trưởng, ta là muội muội duy nhất của huynh đấy, muội muội ruột đấy!]
Nhìn thấy những dòng này, trong mắt Tần Nguyễn hiện lên vẻ kinh ngạc, cô khép lại kịch bản đặt ở trên bàn, ngẩng đầu mỉm cười với Tiêu Vân Thần và nói: “Chẳng trách.” Tần Nguyễn không để ý đến bàn tay đang đặt trên đầu mình, cô híp mắt hỏi: “Ảnh đế Tiêu còn có em gái sao?”
Cô nhớ rằng cha mẹ của Tiêu Vân Sâm đều đã mất, và cha mẹ của anh ta cũng chỉ có một đứa con là anh ta. Hiện anh ta chỉ có một thân một mình, không có bất kỳ người thân nào.
Đôi mắt đong đầy nụ cười của Tiêu Vân Sâm nhìn Tần Nguyễn, anh ta nhẹ giọng nói: “Có.” Tần Nguyễn nghiêng đầu, tránh đi tay của đối phương, cô lại hỏi: “Trông tôi rất giống em gái của anh à?”
Tiêu Vân Sâm trầm tư một lát rồi cười lắc đầu: “Không giống, con bé ham chơi thích gây ra rắc rối lắm, lần nào anh cũng phải đi thu dọn cho nó. Tính tình của con bé không được tốt lắm, mới nói có hai câu thôi mà nó đã dám bỏ nhà ra đi, từ nhỏ đến lớn liên tục gây ra tai họa. Cho đến khi...”
Giọng điệu dần dần trở nên sa sút, ẩn chứa một chút bi thương cùng chua xót không nói nên lời. Nguyễn Nguyễn?
Tần Nguyễn khẽ nhướng mày, nhận lấy gói quà thăm hỏi từ Hoắc Chi sau lưng rồi đi đến bên giường bệnh.
Cô đặt quà lên bàn, quay đầu nhìn người nằm trên giường, khẽ cười và nói: “Trông ảnh đế Tiêu hồi phục rất tốt.” Sự khác thường của Tiêu Vân Sâm cứ như vậy bị bỏ qua một cách nhẹ nhàng.
Anh ta cầm quả táo đã rửa sạch trong đĩa trái cây, và đặt vào tay Tần Nguyễn: “Sao Tần tiểu thư lại muốn đến thăm tôi?”
Tần Nguyễn cắn một miếng táo, thịt quả giòn, chua ngọt rất ngon. Trường Uyên đứng đối diện giường bệnh nghe thấy lời này, con ngươi trong đôi mắt đỏ đột nhiên co rút lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt hắn dán vào Tần Nguyễn.
Đôi môi mỏng tái nhợt của Tiêu Vân Sâm cong lên thành một nụ cười nhẹ, anh ta nhìn Tần Nguyễn đầy trìu mến, đôi mắt trong veo như nước, giống như có thể bất tri bất giác nhìn thấu suy nghĩ của người khác vậy.
Anh ta nâng bàn tay đang đặt trên chăn, chậm rãi vươn về phía Tần Nguyễn. Tiêu Vân Sâm vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô, nghe vậy thì lắc đầu: “Vốn dĩ không có gì nghiêm trọng cả.”
Tần Nguyễn thoải mái ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, cô trừng đôi mắt lạnh như băng nhìn về phía đối phương.
“Số lần tôi và anh gặp nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ gia đình tôi thì không có ai gọi tên thân mật của tôi cả. Ảnh đế Tiêu gọi như thế có phải hơi quá giới hạn không?” Thấy vậy, bên trong đôi mắt linh động của Tần Nguyễn hiện lên một tia cảnh giác nguy hiểm.
Cô còn chưa kịp quyết định nên lùi lại hay hất tay đối phương ra, thì tay của Tiêu Vân Sâm đã chạm vào đỉnh đầu của cô.
Bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tần Nguyễn, sau đó giọng nói ấm áp vang lên: “Mỗi lần nhìn thấy em, đều giống như nhìn thấy em gái của anh vậy.” Cô thoáng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại: “Nghe nói ảnh đế Tiêu tỉnh rồi, tôi đến thăm anh ta.”
Trường Uyên nghiêng người tránh ra: “Sức khỏe của chủ nhân cũng chưa hoàn toàn hồi phục, ngài ấy đang nằm trong phòng, cô vào đi.”
Tần Nguyễn không lưu ý cách xưng hô chủ nhân khác trước của hắn ta, cô bước vào trong phòng ngủ, và nhanh chóng đối diện với đôi mắt của người đàn ông đang nằm trên giường bệnh. Đôi mắt lạnh như ánh trăng kia lóe lên sự kích động cùng phấn khích, nhưng cũng có một chút đau khổ vừa khắc sâu nặng nề lại vừa phức tạp.
Tiêu Vân Sâm mặc áo bệnh nhân dựa vào trên giường bệnh, khóe môi anh ta khẽ run nhẹ, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười khổ.
Tần Nguyễn dừng bước chân vào phòng, trong lòng cảm thấy chua xót khó tả. Sợ Tần Nguyễn không tin, anh ta đưa tay chỉ vào kịch bản trên bàn.
Tần Nguyễn không khách khí, vươn tay cầm lấy kịch bản trên bàn rồi mở ra, đúng lúc nhìn thấy mấy dòng được đánh dấu bằng bút dạ.
[Ta là muội muội ruột của huynh, vì sao huynh trưởng lại không cứu ta?] Trường Uyên mặc áo bào bằng gấm đen, tóc dài xõa sau vai được buộc bằng một sợi dây màu vàng, đôi mắt đỏ au, phong thái kiêu ngạo nhìn Tần Nguyễn và Hoắc Chi.
Hắn chào hỏi bằng giọng đều đều: “Mấy người đã đến rồi.”
Rõ ràng giọng điệu của hắn vẫn như lúc trước, nhưng Tần Nguyễn lại nghe ra được một ít thân thiết ở bên trong. Không phải vì cái gì khác, chỉ vì vẻ mặt vừa vui vừa buồn của Tiêu Vân Sâm khiến người ta nhìn mà chẳng hiểu sao cảm thấy khổ sở thay cho anh ta.
“Nguyễn Nguyễn, em đã đến.”
Tiêu Vân Sâm yên lặng nhìn chăm chú vào Tần Nguyễn, ánh mắt nóng rực của anh ta lướt qua khuôn mặt cô, dừng lại thật lâu ở trên người cô không nỡ rời đi. Anh ta lại khôi phục thái độ bình tĩnh nho nhã lễ độ như trước đây, anh ta thoải mái cười nói với Tần Nguyễn: “Tần tiểu thư, vừa rồi tôi bị nhập tâm vào vai diễn quá chưa thoát ra được, để cô phải chê cười rồi.”
Tần Nguyễn: “Nhập tâm vào vai diễn?”
Tiêu Vân Sâm: “Tôi chuẩn bị giải nghệ, mà bộ phim cuối cùng còn chưa quay xong, nhưng cũng gần hoàn thành rồi. Vừa nãy tôi xem kịch bản nên nhất thời còn chưa thoát ra khỏi cốt truyện.” Cô vừa nhai vừa nói không rõ lời: “Tôi nghe nói anh đã tỉnh nên qua thăm. Không phải quản lý Từ đã từng nói sở thích lớn nhất trong đời của anh là đóng phim à, tại sao lại đột nhiên giải nghệ vậy?”
Tiêu Vân Sâm nhẹ nhàng nói: “Tôi đã diễn xuất nửa đời người rồi, cũng cảm thấy mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một thời gian.”
Tần Nguyễn rất tán thành: “Xem ra chuyện của Kim Linh đã mang đến ảnh hưởng không nhỏ cho anh.” “Em gái anh qua đời rồi à?”
Tiêu Vân Sâm lắc đầu, anh ta thu lại cảm xúc bi thương, ánh mắt dịu dàng nhìn Tần Nguyễn, tiếp tục câu chuyện vừa rồi: “Con bé chọc phải người không nên chọc, hiện giờ đang phải đi trả nợ.”
Tần Nguyễn nở nụ cười ẩn ý: “Nhưng sao tôi lại nhớ là anh không có anh chị em gì nhỉ, tự nhiên xuất hiện một em gái, chẳng lẽ lại là em gái họ?” Ông ta kéo cà vạt, mặt lộ vẻ lo lắng, vội vàng bước ra khỏi cửa.
Khi hai người lướt quaa nhau, Tần Nguyễn cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo ở trên người đối phương.
Bàn tay buông thõng bên người khẽ cử động, một sợi sát khí màu đen từ trên thân người đàn ông bay tới, quấn quanh đầu ngón tay Tần Nguyễn. Tiêu Vân Sâm không lên tiếng phản bác.
Tần Nguyễn ngẩng đầu nhìn Trường Uyên, phát hiện hôm nay tên này rất ngoan, quá ngoan ngoãn.
Gặm xong quả táo, Tần Nguyễn tiện tay ném hột vào thùng rác.
Cô đứng dậy nói với Tiêu Vân Sâm: “Hôm nay tôi qua thăm anh thôi, trong nhà còn có người đang chờ tôi, tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa.”