Dung Mộng Lan gõ đầu ngón tay lên vô lăng, mặt trầm tư.
Nếu như không phải hôm nay bọn họ đến Trần Phẩm Quán, thì1 không biết đến lúc nào anh ta mới biết được việc hai cha con nhà em họ của anh ta có quen biết với Hoắc Tam phu nhân. Đối v2ới nhà họ Dung mà nói, chuyện này nên tính là đã tiến thêm một bước thân thiết hơn với nhà họ Hoắc.
Dung Mộng Lan nhẹ giọng 7nói với cậu em họ vẫn đang bị sốc của mình: “Em có thể quen biết với Hoắc Tam phu nhân, việc này nói tóm lại là có lợi đối với nhà h7ọ Dung.”
Dung Kính buồn bực: “Anh Lan, có phải vừa rồi em rất ngu ngốc không?” Những ám vệ khác ở bên ngoài cũng đều tự đi đến chỗ xe của bọn họ.
Đội xe sang trọng nhanh chóng rời khỏi Trần Phẩm Quán.
Cùng lúc đó, Nam Cung Sưởng cũng đã nhận được tin tức, tối nay Tiêu Dục Kiệt chuẩn bị đánh gãy hai chân của Kiều Hi ở Trần Phẩm Quán. Cô lao vào phòng tắm, tắm nhanh nhất có thể và bước ra với bộ quần áo mặc ở nhà thoải mái.
Sau khi tẩy rửa hết mỏi mệt trên người, Tần Nguyễn nằm trên giường vuốt ve cái bụng đang lớn lên từng ngày của mình, trong lòng nhẹ thở phào.
Chiếc giường bên dưới thực sự quá thoải mái! Anh ta không những không an ủi Dung Kính, mà còn lái xe rời đi với tâm trạng vui vẻ.
Điều này khiến trong lòng Dung Kính càng thêm ai oán.
Tần Nguyễn ngồi trong xe đợi gần nửa tiếng, mấy người Lâm Hạo mới xuất hiện. Lâm Hạo đến gần, tươi cười hớn hở nói: “Đương nhiên, đảm bảo ba tháng tới đám cháu này sẽ cảm thấy đau ê ẩm khắp cả người, để chúng nó biết thế nào là giết người không thấy máu.”
Mấy năm nay anh ta rất ít ra tay, nên cũng sắp quên mất những thủ đoạn trước kia rồi.
Anh ta ngứa tay lâu rồi, hôm nay được thử một chút nhưng tay không hề bị ngượng. Người phụ nữ cười yêu kiều, dùng miệng nhẹ nhàng cắn bàn tay còn lại của Nam Cung Sưởng.
Tần Nguyễn quay trở về nhà họ Hoắc mà không biết có người nhớ thương mình.
Cô vừa bước vào nhà, người hầu đã bưng một bát canh thảo dược đến cho cô. “A a a... Em đi chết đây, mất mặt quá!”
Dung Kính ôm mặt, nhoài người về phía trước, anh ta đúng là ngu chết đi được.
Tư thế xấu hổ này của Dung Kính khiến Dung Mộng Lan lại bật cười. Cái tính tình kia đúng là rất thích hợp để gã dạy dỗ tốt.
“Đại thiếu gia, anh để ý đến em đi.”
Nam Cung Sưởng ngồi trên ghế, có một cái đầu màu đen bò lên dọc theo chân gã. “Thưa phu nhân, canh vừa đủ độ để uống đấy ạ.”
Tần Nguyễn nhận bát canh uống một hơi cạn sạch, nhân tiện cắn luôn miếng thịt trong canh.
Cô nhai miếng thịt đầy chất dinh dưỡng trong miệng, đưa chén canh đã cạn cho người hầu rồi vội vã bước lên lầu. Về đến phòng, việc đầu tiên Tần Nguyễn làm là cởi bỏ bộ quần áo dính đầy mùi thuốc lá, mùi rượu, và cả mùi nước hoa lẫn lộn ra. Cửa kính phía sau của chiếc xe sang trọng đỗ ở trước cửa Trăn Phẩm Quán được hạ xuống.
Khuôn mặt xinh đẹp không có biểu cảm gì của Tần Nguyễn lộ ra.
Ánh mắt cô quét về phía nhóm người đang đi tới, giọng nói lạnh lùng bình tĩnh vang lên: “Giải quyết xong rồi à?” Sau khi vào nhà, Tần Nguyễn lập tức để điện thoại ở chế độ im lặng, thậm chí còn tắt chế độ rung của điện thoại.
Tên người gọi đến là Tam gia đang ở nước M.
Màn hình điện thoại sáng rất lâu, cho đến khi điện thoại tự động ngắt kết nối, không gian nhỏ này lại chìm vào bóng tối. Nhà họ Tần.
Tần Muội nằm ở trên giường, đang ngủ say sưa.
Tư thế ngủ của anh ta có thể nói là hoàn toàn giống hệt Tần Nguyễn đang nằm ngủ trên giường ở nhà họ Hoắc. “Meo meo meo...”
m thanh càng ngày càng rõ ràng.
Tần Muội lầm bầm một tiếng, lại trở mình, nằm nghiêng về hướng khác. Trông Dung Kính như sắp khóc đến nơi.2
Dung Mộng Lan tỏ vẻ khó hiểu: “Hả?”
Dung Kính ôm mặt, xóa mạnh hai lần. “Meo meo...”
m thanh từ xa đến gần, Tần Muội nằm ở trên giường trở mình, đổi tư thế ngủ kỳ quặc vừa rồi.
Đôi chân dài của anh ta duỗi thẳng, cơ thể nằm ngửa, ngủ không quá yên ổn, trên mặt hiện lên vẻ sốt ruột. Một người phụ nữ đeo tai mèo ở trên đầu đang dùng ánh mắt quyến rũ mà nhìn vào Nam Cung Sưởng.
Trong mắt cô ta toát ra khát vọng, mỗi chu lên, trông như một con mèo.
Cô ta giống một con mèo đang muốn chủ nhân vuốt ve an ủi, ai nhìn thấy cũng không thể từ chối. Lúc đầu mọi chuyện đầu tiến triển rất thuận lợi, nhưng vì sự xuất hiện của Tần Nguyễn mà kế hoạch bị xáo trộn.
Người phụ nữ này không chỉ đẩy lùi được Tiêu Dục Kiệt, mà còn đánh khách khứa ở Trăn Phẩm Quán của gã nữa.
Thân phận của những người bị đánh không đáng chú ý, nhưng cái khiến Nam Cung Sưởng để ý là, Tần Nguyễn lại dám có thái độ phách lối ở Trăn Phẩm Quán. Tần Nguyễn nhìn gương mặt đầy hưng phấn của Lâm Hạo, khóe môi cô khẽ cong lên: “Lên xe, đi thôi.”
“OK!”
Lâm Hạo mở cửa bên ghế lái phụ rồi ngồi vào bên trong. Thế này là giẫm lên mặt mũi nhà Nam Cung, muốn mọi người phải khiếp sợ đây mà.
Nam Cung Sưởng đang ở trong nhà, gã tắt cuộc điện thoại của người quản lý Trần Phẩm Quán gọi đến.
Sắc mặt gã âm u, trong mắt lóe lên tia sáng quỷ dị, toàn thân gã tràn ngập hơi thở hưng phấn, khát máu. Bao nhiêu mỏi mệt thể xác lẫn tinh thần đều được an ủi, Tần Nguyễn sung sướng nở nụ cười.
Cô vừa nằm xuống chưa được mấy phút thì đã thấy buồn ngủ.
Màn hình điện thoại di động Tần Nguyễn đặt ở đầu giường sáng lên. Tần Nguyễn đang mang thai nên cô sẽ ngủ nghiêng để tránh quá mệt, thậm chí còn theo bản năng mà đặt tay lên che bụng.
Tần Muội là một thằng con trai, thế mà lại có tư thế ngủ giống y hệt Tần Nguyễn.
Cái tư thế ngủ nghiêng, lấy tay che phần bụng bằng phẳng trông hơi kỳ lạ. Anh ta cảm thấy thật khó khăn, khàn0 giọng nói: “Em vừa rồi còn ngốc đến nỗi bảo Tần Nguyễn không nên đắc tội với người của thế gia, trông em lúc đó có phải rất ngu không?”
Dưới ánh mắt cầu được an ủi của cậu em họ, Dung Mộng Lan bật cười thành tiếng.
Trong mắt anh ta hiện lên nụ cười vui vẻ, anh ta nhẹ nhàng nói: “Đúng là ngu thật.” Người ngủ ngon nhất ở trong nhà là Tần Muội, mà anh ta là kiểu gọi mãi cũng không dậy được.
Nhưng đêm nay anh ta lại ngủ không ngon, bên tại luôn có tiếng động quấy rầy anh ta.
“Meo...” Người khác mà bắt gặp sẽ cảm thấy khó hiểu, cũng thấy buồn cười.
Bên trong biệt thự của nhà họ Tần rất yên tĩnh.
Giờ này Tần An Quốc, Tần Cảnh Sầm đều đã về phòng riêng và ngủ say rồi. Thậm chí lúc xoay người còn tiện tay dùng gối ép lên tại mình.
Rõ ràng là sắp bị đánh thức dậy.
Bên ngoài cửa sổ phòng ngủ bỗng lóe lên một bóng dáng màu trắng. Bên ngoài cửa sổ không có bất kỳ điểm tựa nào, khiến người ta nhìn thấy còn tưởng mình gặp ảo giác.
Nhưng mà rất nhanh, bóng dáng màu trắng đó lại xuất hiện lần nữa.
Lần này nó không vừa xuất hiện đã biến mất, mà trôi nổi trong không khí.
Một đôi mắt màu xanh lục lạnh lẽo, dựng thẳng giống mắt rắn, khiến người ta nhìn thấy mà sợ hãi.
Đôi mắt của bóng trắng nhìn chăm chú vào trong phòng ngủ, thoáng chốc nó lại đột nhiên biến mất lần nữa.