Vẻ mặt của cô ôn hòa, vừa ngây thơ vừa quyến rũ, môi nở nụ cười x1inh đẹp khiến người khác phải kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, như thể người vừa mới ra tay không phải là cô vậy.
Lâm Hạo đứng ở c2ách đó không xa nghe Tần Nguyễn nói câu này thì trên mặt lộ vẻ hiểu rõ. Người bên cạnh đồng ý: “Đợi đến khi nhà họ Hoắc không cần cô nữa, đuổi cô ra khỏi cửa thì chọn đại thân phận của một người trong số chúng tôi ở đây cũng có thể khiến cô sống không bằng chết!”
Cũng có người cầu xin tha thứ: “Tôi không nói gì cả, tôi không hề nói lời nào bất kính với Tam gia, các người bỏ qua cho tôi đi, tôi muốn về nhà.”
“Tôi cũng vậy, tôi vô tội...” “Hoắc phu nhân khách sáo quá.”
Lời nói và cử chỉ của Dung Mộng Lan rất có phong thái của con nhà gia giáo tốt, khiến người ta rất thoải mái khi tiếp xúc với anh ta.
Tần Nguyễn đứng ở bên trái căn phòng, cơ thể thả lỏng dựa vào tường, tư thế khá lười biếng. Nếu đã như vậy thì cô còn có lý do gì buông tha cho những người này.
Cả nhóm bị thái độ phách lối của Tần Nguyễn chọc giận, không nói lên lời.
Có một người phụ nữ dẫn đầu hét lên: “Cô chỉ là một đứa bình dân chợ búa thôi, cô cho rằng ôm được đùi của nhà họ Hoắc thì thật sự có thể muốn làm gì thì làm à?” “Pång!”
“Ô ô ô...”
Tay thanh niên bị Lâm Hạo chặn miệng, lại bị Tần Nguyễn dọa sợ quá mà trong mắt lóng lánh ánh nước. Dung Kính vẫn còn bị sốc vì cảnh tượng ở trong phòng, anh ta nhìn thấy rõ Lâm Hạo và các ám vệ nhà họ Hoắc dùng cách thức cực kỳ tàn nhẫn, vặn cơ thể của những người kia đến cực hạn.
Anh ta chỉ nhìn thoáng qua mà đã bị rung động đến mức cũng cảm thấy cơ thể mình bị bóp méo, đau đớn.
Thế này thật sự còn cực hình hơn là đánh họ. Tần Nguyễn hài lòng, mỉm cười quay người rời đi.
Cô bước ra bên ngoài, tiện tay đóng cánh cửa được trang trí xa hoa lộng lẫy theo phong cách phục cổ này.
Dung Mộng Lan và Dung Kính vẫn đang chờ ở ngoài cửa, nhìn thấy Tần Nguyễn đi ra, bọn họ còn tưởng rằng trong phòng đã xong việc rồi. “Hôm nay tôi thích làm gì thì làm đấy, nhà Nam Cung có thể làm gì tôi nào?”
Tam gia đã từng nói, tất cả đã có anh chống lưng rồi.
Mà Hoắc Dịch Dung cũng đã từng bảo với cô rằng, cho dù cô có đảo lộn cả cái đất thủ đô này lên, thì nhà họ Hoắc vẫn đứng ở sau lưng bảo vệ cô. Trông cô có vẻ thoải mái, nhưng thực ra bên dưới đôi mắt rũ xuống hiện lên một chút mệt mỏi.
Cả ngày hôm nay cô không được nghỉ ngơi.
Những thứ mỏi mệt không phải là thể chất, mà là tinh thần cảm thấy mệt mỏi. Bước chân của cô rất thong dong, tao nhã như lúc cô đến vậy, nhìn như vô hại, nhưng khí tràng quanh người lại bá đạo, giống như nữ vương ngồi trên ngôi cao.
Mỗi bước chân của Tần Nguyễn đều giống như giẫm lên trái tim của những người còn lại trong phòng, khiến họ chịu đủ tra tấn.
Đi tới cửa, Tần Nguyễn đột nhiên dừng lại. Lâm Hạo đá một cước vào gã đã h2ôn mê ở dưới chân, trên mặt lộ ra vẻ háo hức muốn thử.
Anh ta khoát tay với Tần Nguyễn: “Tôi biết rồi, cô cứ có lời là được!”
Có người nhận thấy có điều gì đó không ổn nên không thể ngồi yên được nữa.
“Anh muốn làm gì?”
Hôm nay mà họ không để bọn này ngoan ngoãn như mấy con mèo, thì xấu hổ với thân phận hiện giờ của họ lắm.
Tần Nguyễn khoanh tay, bình tĩnh nhìn hai người đang gào thét. Vẻ mặt xấu xí của những người này đều bị Tần Nguyễn nhìn thấy hết.
Cô tin chắc rằng có một số người trong số này thực sự vô tội.
Nhưng phần lớn đều là không biết ăn năn hối cải, vẻ mặt nhơn nhơn. Cho đến khi bọn họ nhìn xuyên qua khe cửa, thấy rõ cảnh tượng thảm thiết ở bên trong.
Trong phòng vô cùng sạch sẽ, nhưng lại trình diễn cảnh tượng làm người ta kinh ngạc, rùng mình.
“Ôi mẹ ơi! Những người này... những người này...” Thì điều quan trọng hơn là, ở kiếp trước, Tam gia đã từng là tia sáng duy nhất trong thế giới tăm tối sau khi chết của cô.
Tần Nguyễn không hề tỏ ra tức giận một chút nào vì những lời nói của những người này.
Thậm chí cô còn nhún vai thân thiện với mọi người trong phòng. Những người này có biết rằng người mà họ vừa bàn tán, chính là người mà cô quan tâm nhất kiếp này ngoài gia đình không.
Mặc dù tình cảm của cô dành cho Tam gia luôn rất mơ hồ.
Nhưng cô có một chấp niệm, ngoại trừ muốn cho những đứa trẻ có một mái ấm trọn vẹn. Dung Kính đưa tay chỉ vào trong phòng, miệng lắp bắp không nói được một câu đầy đủ.
Dung Mộng Lan nhanh chóng ấn bàn tay đang giơ lên của Dung Kính xuống, sau đó anh ta làm như không có chuyện gì xảy ra mà nói với Tần Nguyễn: “Hoắc phu nhân, tiếp theo cô phải đi đâu, có muốn tôi đưa cô đi một đoạn không?”
Sắc mặt Tần Nguyễn nhẹ nhàng, cô nói: “Không cần đầu, cảm ơn ý tốt của anh.” “Nơi này là Trần Phẩm Quán của nhà Nam Cung, không phải nơi các người có thể muốn làm gì thì làm đâu.”
Lâm Hạo chẳng thèm nhìn bọn họ, anh ta cùng các anh em ám vệ xung quanh liếc mắt nhìn nhau.
Sau đó, tất cả mọi người đều chuẩn bị làm một trận cho ra trò. Nhưng một giây sau, nụ cười trên mặt Tần Nguyễn biến mất.
Cô đột nhiên đưa tay ra, làm thành hình khẩu súng chĩa về phía tay thanh niên quen biết với Tiêu Dục Kiệt và đang bị Lâm Hạo khống chế.
Trước ánh mắt giật mình sợ hãi của đối phương, đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn khẽ mở ra. Anh ta hô to với Tần Nguyễn: “Đã biết! Loại sửa chữa này7 tôi thành thạo lắm!”
Tần Nguyễn nghe vậy thì mỉm cười đầy thần bí với Lâm Hạo.
Cô nheo mắt lại, vui vẻ nói: “Vậy thì cả7m ơn anh Hạo nhé, người tôi hơi khó chịu, không muốn nhìn thấy máu nên sẽ ra ngoài cửa đợi anh.” Mà việc làm cho người ta hoảng sợ nhất là, những người này đều bị bịt miệng, không phát ra được âm thanh nào.
Mà như thế thì sự đau đớn của họ sẽ tăng lên gấp bội.
Dung Kính đi đến trước mặt Tần Nguyễn, trong mắt anh ta hiện lên vẻ lo lắng. “Các người sẽ phải trả giá đắt cho mỗi lời mà các người nói ra ngày hôm nay. Hãy từ từ tận hưởng những ký ức khó quên nhất trong suốt quãng đời còn lại của mình đi.”
Giọng của Tần Nguyễn rất bình thản.
Dưới ánh mắt chăm chủ của những người này, cô quay người chậm rãi rời đi. “Tần Nguyễn, cô làm thế này không sợ bọn họ trả thù à? Tôi nhìn thấy bên trong đó còn có người của thế gia nữa, những người này không dễ trêu vào đâu.”
Tần Nguyễn nghe vậy thì ngước mắt lên mỉm cười với Dung Kính.
“Anh có biết người mà bọn họ vừa nói đến là ai không?”