Đôi môi mỏng của anh ta mấp máy, một giọng nói êm tai kvang lên. Nhưng hiện giờ anh ta cũng đã là con cháu dòng chính của nhà họ Dung rồi, nên tất nhiên không thể tiếp tục để cho người ta ức hiếp mình như trước kia nữa.
Khi Dung Kính cảnh giác nhìn những người khác trong phòng, bên người anh ta bỗng vang lên một tiếng cười nhẹ. Dung Kính đi rồi, chỉ còn lại Tần Nguyễn và Dung Mộng Lan.
Đôi mắt uyên ương đa tình làm cho người ta đắm chìm của Dung Mộng Lan nhìn chăm chú vào Tần Nguyễn. Đôi mắt của anh ta đảo qua từng người một trong phòng.
Thấy máu chẳng phải là có họa chết người à, vậy thì người nào ở chỗ này cũng đều ở trong diện tình nghi hết. Tay kia Dung Mộng Lan rút mấy tờ khăn giấy từ trong cái hộp trên bàn, nhanh chóng chặn mũi của Dung Kính.
“Vào nhà vệ sinh xử lý một chút đi, cậu bị chảy máu mũi rồi.” Dung Kính trừng mắt nhìn, anh ta đưa tay xoa mặt một cái, thấy tay dinh dính.
Anh ta hạ tay xuống và thấy tay mình đầy máu. Tần Nguyễn thực sự không nhịn được nữa, cô chỉ vào mặt của anh ta rồi bảo: “Anh xem, đây chẳng phải là thấy máu hay sao.”
Trong tiếng cười của cô khó giấu được sự vui sướng, vẻ mặt của Dung Kính thật sự rất lấy lòng của người khác đấy. Nụ cười trên mặt Dung Mộng Lan biến mất, anh ta dùng ánh mắt không hài lòng nhìn Dung Kính.
Anh ta đưa tay nâng cằm Dung Kính lên, để Dung Kính không tiếp tục cúi đầu, cũng sẽ không ngẩng đầu quá mức. “Quả nhiên lợi hại!” Dung Kính chân thành giơ ngón tay cái lên với Tần Nguyễn.
Đột nhiên Tần Nguyễn lại nói: “Tôi bấm đốt ngón tay tính toán, thấy hôm nay anh sẽ thấy máu đấy.” “Dung Kính không nói cho anh biết à?” Tần Nguyễn hỏi lại.
Dung Mộng Lan lắc đầu: “Không, em ấy chưa bao giờ nói với gia đình là em ấy lại có quen biết với Hoắc Tam thiếu phu nhân.” Dung Kính ngượng ngùng lấy tay đè khăn giấy, rồi đứng dậy đi vội vào phòng vệ sinh.
Lúc anh ta đi, trên tấm thảm trong phòng còn có máu mũi nhỏ xuống. Cha con họ tiếp xúc với Tần Nguyễn mấy lần, lần nào cô cũng đang đối phó với ma quỷ, cho nên Dung Kính đã mặc định rằng, chỉ cần Tần Nguyễn xuất hiện thì chắc chắn nơi đó có xảy ra những sự việc phi tự nhiên.
Tần Nguyễn hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Dung Kính. Anh ta ngước mắt lên, nét mặt tươi cười xán lạn của anh họ đập vào mắt của anh ta.
Không biết tại sao nhìn thấy nụ cười tươi rói này của anh họ mà Dung Kính lại có cảm giác mũi mình không được thoải mái. Tần Nguyễn cười khẽ một tiếng: “Dung Kính cũng không biết tôi là người của nhà họ Hoắc.”
“Thì ra là vậy.” “Hai người quen nhau à?”
Dung Kính len lén liếc mắt nhìn Tần Nguyễn, không biết trả lời anh họ mình như thế ncào. Tên nhóc này chắc là gần đây bị nóng trong phát hỏa ra ngoài, nhìn gương mặt đỏ bừng của đối phương thì biết, chắc hẳn là đã ăn quá nhiều thuốc bổ rồi.
Người tính, trời tính cũng không bằng tận mắt nhìn thấy. Anh ta và cho biết Tần Nguyễn đã kết hôn, cũng đã gặp chồng của cô.
Đó là một người đàn ông rất điển trai, có khí tràng mạnh mẽ, là nhân vật lớn đứng trên người khác. “Mẹ kiép!”
Dung Kích giật nảy mình nói tục một câu, sắc mặt anh ta trắng bệch. Tần Nguyễn không có ác cảm với người này nên thái độ của cô cũng khá thân thiện.
Dung Kính thấy Tần Nguyễn giao lưu với anh họ của mình thì cũng xích lại gần. Ngay sau đó tiếng cười của Tần Nguyễn cũng vang lên theo.
Hai người này cười thật khó hiểu, làm Dung Kính nghệt cả mặt ra. Tần Nguyễn cũng có thể đoán được Dung Mộng Lan hẳn là người của nhà họ Dung trong sáu thế gia.
Có thể nói, Dung Mộng Lan và Dung Kính trông không giống nhau, nhưng khí chất trên người họ lại khá tương đồng. Hai mắt Tần Nguyễn dò xét đối anh em họ nhà họ Dung này.
Một lát sau, cô nói thẳng luôn: “Vì thần bảo hộ à?” Phát giác ra ánh mắt trực tiếp này, Tần Nguyễn nghiêng đầu nghênh đón ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh ta.
Dung Mộng Lan nhân cơ hội nói: “Tam thiếu phu nhận biết thần bảo hộ của nhà họ Dung?” Thiết mã băng hà nhập mộng lại.
Tần Nguyễn chủ động đưa tay ra trước mặt Dung Mộng Lan: “Chào anh, tôi là Tần Nguyễn.” Dung Mộng Lan nhìn xuống bàn tay đang đưa ra của Tần Nguyễn, vẻ mặt của anh ta hơi kinh ngạc.
Nhưng mặt anh ta nhanh chóng trở lại bình thường, anh ta duỗi bàn tay mảnh khảnh của mình ra. Anh ta cũng không phải là kẻ dễ bị bắt nạt, nếu có người thật sự muốn ra tay với anh ta, chắc chắn anh ta sẽ không nương tay đầu.
Trước kia, thân phận của anh ta ở trong đám tiểu thư công tử nhà thế gia chỉ xứng bừng trà rót nước. Tần Nguyễn ngẫm nghĩ, thấy mình và Dung Kính cũng coi như đã tiếp xúc với nhau mấy lần, hai cha con Dung Kính và Dung Xương Đình còn từng gặp Tam gia.
Những hình như đúng là bọn họ không biết thân phận của Tam gia, nên tất nhiên cũng không biết thân phận hiện giờ của cô. Anh ta nhẹ nhàng gật đầu, hỏi Tần Nguyễn: “Tam thiếu phu nhân có quen biết với em bảy nhà tôi à?”
“Em bảy?” Tần Nguyễn nghi hoặc. * Hai câu thơ trong bài “Cảm hoài thi” của nhà thơ Lục Du.
Dạ lan ngọa thính phong xuy vũ, Chẳng lẽ cô đoán sai, Dung Mộng Lan cũng không phải là dòng chính của nhà họ Dung?
Dường như phát giác ra cô không hiểu, Dung Kính bèn giải thích với Tần Nguyễn: “Cha tôi và tôi đã chính thức được vào dòng chính của nhà họ Dung, hiện giờ ở trong gia tộc, tôi được xếp hàng thứ bảy.” Hai người bắt tay rất nhanh, gần như là vừa đụng vào đã lập tức buông ra.
Người này được Dung Kính gọi là anh họ, mà ở trước mặt anh ta, Dung Kính lại ngoan như một con thỏ vậy. Tần Nguyên đánh giá người đàn ông ngồi bên cạnh mình.
Người này nói như thế nào nhỉ, là một người khiến người khác rất có cảm tình. Ngoại trừ thần bảo hộ ra, cô không đoán ra được lý do vì sao một nhánh phụ kém rất xa so với dòng chính, lại được dòng chính của nhà họ Dụng công nhận.
Tần Nguyễn vừa nói câu đó ra, nụ cười trên mặt Dung Mộng Lan lập tức biến mất, ánh mắt anh ta nhìn Tần Nguyễn đầy cảnh giác. “Tam thiếu phu nhân, xin chào cô, tôi là Dung Mộng Lan.”
Vì vừa rồi nhìn thấy cảnh Lận Ninh muốn bắt tay Tần Nguyễn nhưng bị từ chối, cho nên lần này Dung Mộng Lan cũng không chủ động đưa tay ra. Tần Nguyễn đưa mắt nhìn bóng lưng hốt hoảng của anh ta mà trong mắt hiện lên nụ cười.
Vừa nãy cô thấy trong mũi của Dung Kính thoáng có máu chảy ra nên cô mới nói với anh ta là có họa đổ máu. Tần Nguyễn không biết nên khóc hay nên cười, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dung Kính, cô liền nghiêm mặt.
Im lặng một lúc lâu, cô đột nhiên trầm giọng nói với Dung Kính: “Đúng thế, tôi tính ra được đấy.” Nhưng Tần Nguyễn nhìn người này cũng không giống tay ăn chơi phong lưu, chỉ là đôi mắt này đúng là quá thu hút sự chú ý của người khác.
Cô cười khẽ: “Mộng Lan. Đêm khuya xào xạc nghe mưa gió, ngựa sắt bằng sông mộng vấn vương*. Một cái tên rất nên thơ.” Anh ta nho nhã lễ độ, trông thì rất nghiêm túc, nhưng thực chất lại khá dịu dàng.
Đáng tiếc anh ta có một đôi mắt uyên ương* đa tình, hai mắt có thần, đôi mắt như được bao phủ bởi những sợi tơ nhỏ, tạo cho người ta một vẻ đẹp mông lung. Người đàn ông thấy thế thì nụ cười trên môi càng tươi hơn.
Anh ta quay đầu, ánh mắt nhẹ nhàng thân thiện rơi vào traên người Tần Nguyễn. Cô không trả lời mà hỏi lại: “Vì sao anh lại tới đây, anh có biết đêm nay nơi này sẽ xảy ra chuyện gì không?” Dung Kính thành thật lắc đầu, anh ta chỉ vào Dung Mộng Lan ngồi cạnh: “Không biết, tôi chỉ đi theo anh họ để thấy chút việc đời thôi.”
Bắt gặp ánh mắt chăm chú của hai người nhìn vào mình, vẻ mặt của Dung Mộng Lan vẫn rất bình tĩnh. Anh ta giả bộ nghiêm túc hỏi Tần Nguyễn: “Sao cô cũng tới đây, chẳng lẽ hôm nay lại có vụ làm ăn nào à?”
Đến giờ Dung Kính vẫn còn chưa biết thân phận thật sự của Tần Nguyễn. Nhưng Dung Kính lại trợn tròn mắt, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: “Làm sao cô biết vậy, chẳng lẽ cô tính ra được à?”
Ở trong mắt Dung Kính, Tần Nguyễn chính là nữ thần, là một nhân vật lợi hại có thể đoán trước tương lai, còn biết bắt quỷ. Dung Mộng Lan khẽ nhíu mày, mặt mày đầy suy tư.