Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 483: Một bước lên trời, leo lên được cành c y cao nhà họ hoắc



Lục gia đang đứng ở trước cửa hộp đêm cùng đám thuộc hạ, thấy Tần Nguyễn đi từ bên trong ra.

Ông ta giơ tay lên ra hiệu 1cho các thuộc hạ, tất cả cùng tản ra xung quanh. Cô không hỏi Lục gia tại sao không xuống dưới nhà mà lại nhìn thấy được xe.

Không nói tới hộp đêm này, chỉ riêng phương viên mấy cây số xung quanh đây đều có tại mắt của Lục gia.
“Ông gọi thế nào cũng được.” Tần Nguyễn cất điện thoại đi, cô khẽ cười: “Lục gia, tối nay ông vất vả rồi.”

“Đó là chuyện tôi phải làm thôi.”
Mỗi ngày có vô số người ra vào nơi này, sàn đấu đấm bốc ngầm dưới mặt đất và cả sòng bạc nữa.

Đừng xem t2hường khu dân nghèo nho nhỏ này, có rất nhiều loại tiền bẩn đều được tản đi khắp nơi từ những hộp đêm như thế này.
Ở bên cạnh xe ô tô của ông ta có một chiếc Rolls-Royce giá trị không nhỏ, bên trên gắn logo riêng của nhà họ Hoắc.

Đội xe xuất hành của nhà họ Hoắc, không phải ai cũng có thể dễ dàng bắt chước được.
Tần Nguyễn muốn cho Kiều Hi một đòn cảnh cáo, để cậu ta biết cái gì gọi là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Vậy mà Lục gia lại hiểu ngay, thậm chí còn phối hợp với cô diễn một tuồng kịch.
Tần Nguyễn cười: “Tôi chỉ nói sự thật thôi, là ông đã tạo cho mình áp lực quá lớn đấy.”

Lục gia còn muốn nói cái gì thì Lâm Hạo đã đi lên trước một bước, nói với Tần Nguyễn: “Phu nhân, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cần phải đi.”
Tần Nguyễn đi đến trước mặt Lục gia, cô nhìn xung quanh: “Lục gia, hôm2 nay kinh doanh có vẻ vắng nhỉ.”

Lục gia hiền hòa nói: “Đêm nay hộp đêm đóng cửa không kinh doanh một ngày.”
Chỉ vì Tần Nguyễn nói câu này quá xinh đẹp, để cho người ta nghe mà cảm thấy rất hưởng thụ.

Lục gia không dám nhìn Tần Nguyễn nhiều, ông ta cung kính nói: “Là do Tam thiếu phu nhân tự dành được điều đó, tôi không dám tranh công. Nếu biết trước phu nhân sẽ được như ngày hôm nay, thì năm đó tôi đã không dám bất kính, chỉ mong những ân oán xưa kia giữa hai chúng ta sẽ được triệt tiêu hết.”
Thực tế thì, vấn đề này phải nói từ lúc ở trong phòng.

Lúc Lục gia biết được thân phận của Tần Nguyễn, ông ta đã có một khoảng thời gian rất ngắn xem điện thoại di động, sau đó thì ông ta lập tức tin tưởng thân phận của cô.
Tần Nguyễn gật đầu, cô nói với Lục gia: “Lục gia, vốn hôm nay tôi cũng không muốn làm phiền ông, nhưng vì sợ Kiều Hi bị người ta bắt nạt ở khu tây, nên mấy ngày tới nhờ ông để ý một chút.”

Lục gia mỉm cười: “Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không để cậu ta bị người ngoài bắt nạt.”
Lục gia khoát tay: “Cô vẫn nên gọi tôi là lão Lục thì hơn, sau này tôi còn muốn dựa và Tam thiếu phu nhân nữa đấy.”

“Ông khách sáo quá, tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng mối ân tình đã được ông che chở lúc còn ở khu tây ba năm trước đây.”
Những vết sẹo trên tay cô hiện rõ dưới ánh đèn neon của hộp đêm.

Phải nói rằng bàn tay của Tần Nguyễn rất đẹp, làn da trắng nõn nà, ngón tay thon dài. Cô cầm chiếc điện thoại đời mới nhất trong tay, ngón tay lướt trên màn hình, ai bắt gặp cảnh này cũng cảm thấy thật đẹp mắt. Tần Nguyễn ấn vào màn hình điện thoại di động rồi nhìn thời gian trên đó, cô thản nhiên nói với Lục gia: “Hoắc Tam gia.”
Tần Nguyễn nghiêng đầu mỉm cười với Lục gia, cô nói tiếp: “Lục gia nói thế là xem thường tối rồi. Năm đó chẳng qua là ông thấy tôi nhỏ tuổi nên định trêu đùa tôi thôi, nếu ông thật sự muốn xúc phạm tội giống như những người khác, thì hôm nay tôi đã không tới gặp ông rồi.”

Sắc mặt Lục gia hơi kinh ngạc, sau đó ông ta lập tức cười khẽ, lắc đầu: “Tam thiếu phu nhân thật rộng lượng, Tưởng Lục tôi xin phục.”
Ai có thể tưởng tượng được rằng, Tần Tiểu Ngũ năm xưa đã từng bị người ta bắt nạt, nhiều lần vào sinh ra tử ở khu tây, vậy mà lại một bước lên trời, leo thẳng lên cành cây cao của nhà họ Hoắc chứ.

Có được số phận như vậy, trong ngàn vạn người cũng không tìm ra được một người đầu.
Không nói tới chuyện Hoắc Tam gia có thể sống tới khi nào, chỉ cần anh còn sống một ngày thì Tần Nguyễn vẫn sẽ là nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc.

Lục gia hơi thu lại vẻ mặt kinh ngạc sửng sốt của mình, ông ta càng thêm cung kính với Tần Nguyễn: “Sau này tôi phải gọi cô là Hoắc Tam thiếu phu nhân rồi.”
“B7ởi vì tôi à? Không cần đâu, bây giờ tôi đi luôn rồi.”

Tần Nguyễn biết hộp đêm này là nơi kiếm được nhiều tiền nhất ở kh7u tây.
“Phu0 nhân nói quá lời rồi.”

Thái độ của Lục gia đối với Tần Nguyễn khá lễ phép, xem ra đã hoàn toàn coi cô là người nhà họ Hoắc.
Câu nói này có hàm nghĩa khác.

Không bị người ngoài bắt nạt, thì chứng tỏ là khó thoát bị người mình bắt nạt rồi.
Đôi mắt trầm tĩnh của Tần Nguyễn quét về phía những người đi đường xúm lại vây xem, nhưng bị người của Lục gia đuổi đi.

Người bị ngăn cản liên tiếp ném tới những ánh mắt tò mò dò xét.
Lục gia nhìn Tần Nguyễn, trong mắt mang theo một chút thăm dò: “Xin hỏi phu nhân kết hôn với vị chủ nhân nào trong nhà họ Hoắc?”

Theo như ông ta được biết, Hoắc Đại gia – Hoắc Quân Tín đã kết thông gia với nhà họ Long.
Chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay thôi, Lục gia cũng đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Dù sao cải danh xưng chúa tể một phương ở khu tây không chỉ là hư danh.
Lục gia hơi trợn trừng mắt: “Lại là Tam gia!”

Phu nhân của Hoắc Tam gia, thân phận này có ý nghĩa rất lớn.
Giọng nói của Tần Nguyễn rất nhẹ, ngữ điệu uyển chuyển có chút làm say lòng người.

Cô hờ hững nói ra những lời này, nhưng nghe vào tai Lục gia lại khiến trong lòng ông ta hơi say.
Tần Tiểu Ngũ ở khu tây chỉ giỏi về đánh nhau, nhưng lại không có được cơ may tốt.

Phải biết rằng lúc nhỏ Tần Tiểu Ngũ ở khu tây, đầu óc không được linh hoạt cho lắm, nếu không cô đã biết dùng sắc đẹp của mình làm vũ khí từ lâu rồi.
Người còn chưa lập gia đình trong nhà họ Hoắc chỉ còn lại Hoắc Nhị gia và Hoắc Tam gia thuộc dòng chính.

Nghe đồn Hoắc Tam gia có cơ thể ốm yếu, tuy là người thừa kế tiếp theo của nhà họ Hoắc, nhưng chẳng biết lúc nào sẽ nhắm mắt buông tay.
Tần Nguyễn rũ mắt xuống, cô đưa tay kéo áo khoác gió trên người, làm như thuận miệng hỏi một chút: “Vừa rồi ở trong phòng, tại sao Lục gia lại tin tưởng tôi là người nhà họ Hoắc, rõ ràng lúc đến tôi cũng không nói cho ông biết mà.”

Vừa rồi ở trong phòng bọn họ đã diễn một vở kịch cho Kiều Hi nhìn, cũng khá ăn ý.
Từ lời nói đến việc làm ai cũng đều nhận thức rõ điều đó.

Lục gia nheo mắt lại, đưa tay chỉ về phía bãi đỗ xe cách đó không xa.
“Để tôi tiễn phu nhân.”

Tần Nguyễn và Lâm Hạo đi tới bãi đỗ xe, Lục gia đi ở phía sau tiễn họ.
Bọn họ là những người quen biết đã lâu, có một số việc không cần phải nói ra, chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu được rồi.

Khu tây cũng có bộ quy tắc sinh tồn riêng.
Lục gia đưa mắt nhìn Tần Nguyễn lên xe, chiếc xe sang trọng có gắn logo của nhà họ Hoắc dần dần đi xa.

Sau khi bóng dáng chiếc xe biến mất trong tầm mắt của Lục gia, có tiếng thở dài vang lên trong không gian.
Vẻ mặt Tần Nguyễn ôn hòa, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng: “Tôi tất nhiên là tin tưởng Lục gia rồi.”

“Tôi đi trước đây, hẹn gặp lại.”
“Chiếc xe mà cô và Lâm Hạo lái đến đây chính là một trong những chiếc thuộc đội xe xuất hành của nhà họ Hoắc. Còn một điểm nữa chính là Lâm Hạo, cậu ta có thể sống sờ sờ đứng trước mặt tôi thì tức là nhà họ Hoắc đã bảo vệ cậu ta, thằng nhóc này may mắn thật đấy.”

“Lục gia tinh ý quá.” Tần Nguyễn không thể không bội phục.
Bây giờ nhìn lại, chỉ sợ những năm đó là cô đang giả vờ thôi.

Một người có thay đổi lớn đến mức nào cũng không thể có khả năng thay da đổi thịt nhiều như thế được.

Lần này gặp lại Tần Nguyễn, bên trong cô vẫn còn sự lạnh lùng và liều lĩnh trời sinh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.