Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 479: Tôi là dao thớt, cậu là thịt cá



Tần Nguyễn nhìn ra được Lục gia không tin cô.

Cô chỉ vào Kiều Hi còn đang ngồi xổm ở bên cạnh mình và bảo: “Cậu ta là cháu ngoại của1 ông cụ Hoắc.” Nhìn thấy đám người chết tiệt này muốn đụng vào Tần Nguyễn, sự sợ hãi trong lòng cậu ta lập tức biến mất, không biết từ đầu bộc phát ra sức mạnh giúp cậu ta tránh thoát khỏi gông cùm của gã thuộc hạ kia, và đứng dậy lao về phía Tần Nguyễn.

Kiều Hi đứng chắn ở trước người Tần Nguyễn, giằng co với gã đàn ông cao to có chiều cao chênh lệch rõ ràng so với cậu ta.
Lâm Hạo giơ hai tay với Lục gia: “Ngài xem tôi bây giờ không phải vẫn còn sống tốt đứng ở trước mặt ngài đấy sao, nếu nhà họ Tô không buông tha cho tôi, tôi dám đến tìm ngài à?”

Lục gia lặng lẽ nhìn Lâm Hạo, ông ta cười chế nhạo: “Tôi còn không hiểu rõ thằng nhóc nhà cậu chắc, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, ba năm qua có thể ẩn núp ở nhà họ Tô, không phải là do cái bản lĩnh miệng lưỡi của cậu à.”
Nhà họ Hoắc không phải là một gia tộc bình thường, đến tận bây giờ ông ta vẫn chưa bao giờ nhìn thấy chủ nhân của nhà họ Hoắc, mỗi lần có chuyện gì đều do quản gia của nhà họ Hoắc ra mặt bàn giao.

Nhưng hôm nay, cô bé từng cần ông ta che chở ở khu tây, bỗng lắc mình biến hóa trở thành người của nhà họ Hoắc.
Ánh mắt Lục gia nhìn xuống Kiều Hi, các thớ thịt trên mặt ông ta đều đang run rẩy.

Gia tộc Doyle, vừa rồi ôn2g ta có nghe thấy gia tộc này, nhưng không nghĩ tới đây là một thế lực nào đó.
Kiều Hi cảm nhận được sát khí tỏa ra từ trên người Lục gia đập thẳng vào mặt cậu ta.

Đối phương thật sự muốn giết cậu ta!
Đôi mắt sáng suốt của Lục gia mở to, khí hế trên người ông ta nặng nề ép xuống Lâm Hạo.

“Cậu thật sự đã hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Tô rồi?”
Một loạt các động tác biến hóa, nhanh đến mức Kiều Hi căn bản không có cơ hội phản kháng.

Cậu ta giãy giụa muốn đứng dậy: “Thả tôi ra, đừng có mà giở trò đánh lén, có bản lĩnh chúng ta đấu tay đôi!”
Đột nhiên, Lục gia hừ một tiếng, cười rất khó hiểu.

Ông ta ra vẻ, và nói với Tần Nguyễn bằng giọng điệu lạnh lẽo: “Hiện tại vấn đề không nằm ở chỗ này, mà là các người đều đã biết thân phận của tôi, các người nghĩ rằng hôm nay còn có thể bước ra khỏi khu tây sao?”
Sau khi bắt được Kiều Hi, tên thuộc hạ của Lục gia nhấc chân đá vào kheo chân của cậu ta.

Cơ thể Kiều Hi nghiêng về phía trước, quỳ gối trước mặt Lục gia.
Tần Nguyễn và Lâm Hạo lại thờ ơ không hề có ý ngăn lại.

Hai người liếc nhìn nhau, trong mắt toát ra vẻ xem kịch vui.
Tên thuộc hạ đang áp chế Kiều Hi coi như điếc, gã ngẩng đầu xin chỉ thị từ Lục gia ngồi ở vị trí chủ vị.

Lục gia khẽ cười một tiếng, đứng lên, từ tốn đi đến trước mặt Kiều Hi.
Bắt gặp ánh mắt thăm dò của Lục gia, vẻ mặt của Kiều Hi tỏ ra không hài lòng: “Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy người nào đẹp trai như tôi à!”

Người trẻ tuổi đúng là nóng tính, bốc đồng.
Ông ta nhìn chằm chằm thằng nhóc này một lúc, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.

Nhìn kỹ sẽ thấy, trong mắt ông ta có sự do dự rõ ràng.
Ông ta đưa tay ra hiệu cho gã thuộc hạ đứng sau lưng Tần Nguyễn, gã kia lập tức tiến lên muốn ra tay với Tần Nguyễn.

“Các người đừng đụng vào chị dâu của tôi!” Kiều Hi thấy thế thì nổi giận.
Đôi môi nhợt nhạt của cô móm lại, khóe miệng hơi nhếch lên đúng hình vòng cung: “Lục gia, hôm nay tôi tới đây không phải là để chèn ép gì ngài, chủ yếu là vì cậu em này nên muốn đến nói qua với ngài một tiếng thôi.”

Đột nhiên, chiếc điện thoại Lục gia để ở trên bàn rung lên.
Đột nhiên, hơn một chục tên côn đồ tràn ra từ căn phòng nhỏ đóng kín cửa phía sau lưng ông ta.

Những người này đều là tay chân thân tín của Lục gia, bọn họ bao vây xung quanh Tần Nguyễn, Lâm Hạo và Kiều Hi.
Chẳng phải người này đã biết thân phận của cậu ta rồi à, tại sao vẫn dám đối xử với cậu ta như vậy?

Kiều Hi quay đầu nhìn Tần Nguyễn vẫn đang ngồi yên trên ghế, trong mắt cậu ta toát ra tia nhìn cầu cứu.
Trong thâm tâm của ông ta cảm thấy, có khả năng cao là Lâm Hạo đầu nhập vào nhà họ Tô.

Tần Nguyễn ngồi ở bên cạnh, dùng ngón tay gõ nhẹ từng nhịp từng nhịp lên mặt bàn.
Kiều Hi xông tới trước mặt Lục gia, vừa vươn tay ra đã bị người ta tóm lấy.

Đối phương lật tay vặn cánh tay của Kiều Hi ra sau lưng.
Ánh mắt sắc bén của Lục gia dừng lại trên người cậu ta, mặt mày đầy vẻ khinh miệt.

“Mắt con, thấy rõ địa bàn mày đang giẫm lên là của ai không hả, mà lại dám quát tháo tao, tao làm cho mày không mở được miệng nữa bây giờ!”
Lục gia dùng ánh mắt đầy ẩn ý đánh giá Tần Nguyễn và Lâm Hạo.

Cuối cùng, ánh mắt ông ta rơi vào trên người Kiều Hi.
Lâm Hạo có phải được tự do, có thể sống đường hoàng dưới mí mắt của nhà họ Tô, thậm chí là nhà họ Hoắc hay không. Đối với Lục gia mà nói, tất cả những chuyện này đều không quan trọng.

Năm đó, khi Lâm Hạo dây dưa với người của nhà họ Tô, rồi ông ta để anh ta đi xong, thì Lâm Hạo đã đứng ở phía đối lập với ông ta rồi.
Trò đùa này hơi lố rồi đấy.

Cả thể xác lẫn tinh thần của ông ta đều không thể nào tiếp thu được.
Ông ta hơi cúi người nhìn chằm chằm vào gương mặt non choẹt đầy quật cường của cậu ta.

Loại ánh mắt này ông ta đã nhìn thấy nhiều rồi, ở khu tây này có bao nhiêu người trẻ tuổi táng mệnh tại đây.
Tâm lý tức giận phẫn nộ của Kiều Hi dần thay đổi, nỗi sợ hãi từng chút từng chút một bao trùm trái tim của cậu ta.

Thế này không giống với trong dự đoán của cậu ta.
Trong những năm mà ông cụ Hoắc còn tại nhiệm, người 7nổi tiếng nhất không phải là hai đứa con trai của ông cụ, mà là hòn ngọc quý duy nhất, có công chúa nhỏ của nhà họ Hoắc.

Là con gái7 của nhà họ Hoắc, cô công chúa nhỏ này có tiếng là đanh đá, tính tình nóng nảy.
Muốn thoát khỏi nhà họ Tô, không chết cũng phải bị lột da.

Nhưng nhìn Lâm Hạo cũng không giống như người đã từng bị tra tấn hành hạ.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Nguyễn và Kiều Hi đang ngồi xổm bên cạnh cô, lỗ mũi của cậu thanh niên này vểnh lên trời, thái độ trời đất bao la, cậu đây là lớn nhất, mà Lục gia cảm thấy đau cả đầu.

Sắc mặt Lục gia đen sì, ông ta nhắm mắt lại, trầm giọng hỏi: “Các người thật sự không phải đang nói đùa?”
“Lão già chết tiệt muốn chết!”

Kiều Hi cũng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, cậu ta xông đến chỗ Lục gia muốn ra tay đánh ông ta.
Tiết tấu không nhanh không chậm khiến Lục gia và Lâm Hạo chú ý.

Tần Nguyễn ngước mắt cười nhẹ nhìn hai người bọn họ.
Ông ta cầm điện thoại, ngón tay lướt trên màn hình.

Phút chốc, sắc mặt ông ta thay đổi, con người trong mắt co rụt lại.
Bọn chúng khi còn sống cũng đều bốc đồng và tùy hứng y như Kiều Hi vậy.

Lục gia thưởng thức vẻ mặt không cam lòng và bất lực của Kiều Hi, ông ta dùng vẻ mặt ôn hòa nói ra những lời độc ác: “Ở chỗ này của tao chẳng có quy củ gì sất, bây giờ tao là dao thớt, mày là thịt cá, mày sống hay chết đều nằm trong sự khống chế của tao.”
Lục gia sống dựa vào nhà họ Hoắc nên có hiểu biết s2âu hơn về nhà họ Hoắc so với người bình thường.

Ông ta biết năm đó cô công chúa nhỏ của nhà họ Hoắc kết hôn ở nước Y, chồng của cô 0ta là người của một gia tộc cổ xưa ở nước Y, dòng họ Doyle cai quản vương quốc ngầm.
Trở thành chủ nhân của ông ta, chuyện này bảo Lục gia sao có thể tiếp nhận được.

Lâm Hạo bỗng nói chen vào: “Không phải Lục gia đang thắc mắc vì sao tôi có thể từ cõi chết trở về ư. Sau khi bên nhà họ Tô từ bỏ tôi, thì tôi chỉ còn nước chết thôi. Nếu như Tần Nguyễn không xuất hiện thì e rằng hiện giờ tôi đã chết mất xác rồi.”
Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn khẽ mỉm lại, cô nhẹ nhàng nói với Lục gia: “Lục gia, cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ bốc đồng, ngài là người lớn không chấp bọn trẻ con, đừng hù dọa cậu ấy nữa.”

“Hù dọa nó?” Lục gia cười nói: “Đây cũng không phải là hù dọa đâu.”
Kiều Hi thấy thế thì tức giận.

Cậu ta đứng lên, chỉ vào mũi của Lục gia mà quát ầm lên: “Cái lão già này, ông muốn làm gì hả?!”
“Các người không được đụng vào chị dâu của tôi!”

Đàn ông nhà họ Hoắc, luôn in sâu vào máu chuyện phải bảo vệ phụ nữ nhà mình.
Sao câu nói này khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa thế nhỉ.

Nhớ lại những trải nghiệm khi đi theo Tô Tĩnh Thư, Lâm Hạo tỏ ra ngượng ngùng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.