“Lục Dịch Trần, anh muốn chết 1rồi!”Ngay lập tức anh ta thu chân lại, chạy vào phát lên xe.
Tốc độ cực kỳ nhanh chóng, còn nhanh hơn thỏ.Tần Muội kéo mái tóc dài phiền phức, hùng hồn nói.
Cảm xúc của anh ta tương đối kích động, đôi tai lông xù trên đầu càng không ngừng run run.Hai mắt đẫm lệ, anh ta lên án: “Nguyễn Nguyễn, em cũng bắt nạt anh.”
Cô nói: “Ba khá là chiều chuộng con gái, chưa biết chừng trông thấy anh như thế này lại không nỡ đánh anh đấy.”Tần Nguyễn không nhịn được thò tay ra sờ đôi tai trông cực kỳ thật kia.
Cô nắm lấy đôi tai đáng yêu rồi véo nhẹ.Cửa kính được kéo lên cao, người trong xe cũng biến mất khỏi tầm mắt của anh ta.
Ngồi ở trong xe, Tần Nguyễn quay đầu liếc nhìn anh hai đang giận tái mặt của mình, cô vươn tay ra nắm lấy phần tóc dài rủ xuống trên vai Tần Muội.Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn nở một nụ cười xấu xa: “Ba sẽ không không nhận ra anh, cũng sẽ không đánh chết anh đâu, cùng lắm là coi anh như con gái thôi.”
“...” Tần Muội vừa mới dừng khóc, trong mắt lại lấp lánh nước mắt.“Nguyễn Nguyễn đừng nghịch, ngứa.”
Tần Muội hơi nghiêng đầu muốn thoát khỏi cái tay đang làm loạn trên đầu mình.Một đôi tại lông xù, có nhiệt độ của người bình thường.
Tần Muội không thấy được, nhưng hình như anh ta nhận ra đôi tai này đang giật nhẹ trong lòng bàn tay của mình.Tần Muội hơi dùng sức ấn chân xuống, sắc mặt dữ tợn.
Lục Dịch Trần cười thành tiếng, anh ta đang định chế giễu Tần Muộ2i ăn mặc theo phong cách đại tỷ thì đột nhiên ánh mắt yên lặng nhìn qua một vị trí nào đó, làm anh ta không biết phải nói cái gì nữa.
<7br>Anh ta bị Tần Muội giẫm lên ngực, nên có thể nhìn thấy rõ một ít cảnh tượng ở bên trong làn váy.Đôi tai lông xù màu hồng phấn kia chuyển động dưới cái nhìn của cô.
Đôi tai cử động, một cái tai mèo giả mà lại biết cử động!Tần Nguyễn nhìn lại thì thấy ánh mắt tức giận và tràn đầy bất bình của Tần Muội.
Cô lắc đầu với anh cả đang đi tới, cười tủm tỉm nói: “Hình như không phải ạ.”Đuôi lông mày của Tần Nguyễn khẽ nhếch lên: “Em xưa nay đã như vậy rồi.”
Trong lúc hai anh em đang giằng co, ở cách đó không xa vang lên giọng nói trầm ấm của Tần Cảnh Sầm: “Nguyễn Nguyễn, Tần Muội đâu?”“Cái quái gì vậy?!”
Tần Muội nhảy dựng lên, hai mắt trợn tròn.Cô cười nói: “Phải công nhận là, anh hai ăn mặc như thế này trông còn xinh đẹp hơn cả con gái thật đấy.”
Tần Muội dùng ánh mắt vô cùng ai oán nhìn Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, em cũng bắt nạt anh.”Tần Nguyễn cũng muốn biết tại sao anh hai cô lại mọc ra một đôi tai mèo.
Ban đầu cô còn tưởng đây là tại giả nên trên đường đi cũng không chú ý đến nó.Nước mắt trong hốc mắt của Tần Muội biến mất: “Hình như đúng là như thế thật, lần nào ba cũng hỏi han em ân cần, còn với anh thì hết đánh lại mắng.”
Xe ô tô chậm rãi dừng lại.Tần Muội lo lắng thúc giục Hoắc Xuyên: “Lái xe đi! Mau!”
Lần này mặc dù đánh ngã được Lục Dịch Trần nhưng lại bị đối phương chê cười, làm trái tim anh ta lạnh toát.Tần Nguyễn nghe tiếng anh hai mình kêu khóc, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đôi tại đang rung rung càng ngày càng vui vẻ trên đầu anh hai.
Cô phát hiện anh hai càng kích động, đôi tai mèo màu hồng phấn kia sẽ càng rung lên nhiều hơn.“Anh hai, đến nhà rồi, xuống xe đi.”
Tần Muội ngồi kiểu chữ bát trên xe, chân mở toang ra, căn bản không hề để ý đến chuyện anh ta vẫn còn đang mặc váy ngắn.Tần Nguyễn nín cười: “Tóc này của anh có thể tháo xuống được không? Lát nữa về nhà mà để ba nhìn thấy thì chắc chắn sẽ tức giận đấy.”
Tần Muội muốn kéo tóc giả xuống, anh ta cau mày: “Không tháo xuống được, hình như bị kẹp chặt lại ấy.”Tần Nguyễn tiến lên vạch mái tóc dài của Tần Muội ra, muốn xem phải tháo thế nào.
Nhưng cô nghiên cứu mãi cũng không tìm được phần nối của tác giả.Tần Muội sợ quá, giọng run rẩy: “Tại sao anh lại mọc ra cái thứ này vậy, làm sao nó lại xuất hiện?”
Đúng là một câu hỏi hay!Tần Nguyễn khẽ nói: “Anh hai, anh mọc tại kìa.” Tần Muội nói bằng giọng đương nhiên: “Anh không có tài làm sao nghe được em nói chuyện chứ.”
Tần Nguyễn lại nói tiếp: “Anh mọc tại mèo ấy, trên đầu anh có một đôi tai mèo.”Hoắc Xuyên ngồi ở ghế lái quay đầu lại, cung kính nói.
“Phu nhân, đến nơi rồi ạ.”Chỉ một câu nói mà làm nét giận dữ trên gương mặt Tần Muội biến mất, toàn thân 0đứng hình.
Tần Muội vậy mà lại quên mất chuyện này!Khi Tần Muội đang tức giận, ánh7 mắt của Lục Dịch Trần lại nhìn đăm đăm, khóe môi cũng hơi giật giật.
Mãi một lúc lâu sau anh ta mới tìm lại được giọng nói của mìn2h: “Tần Muội, tại sao cậu lại mặc quần lót nữ vậy?”Tần Nguyễn trầm mặc nhìn ông anh hai vẫn chưa biết gì cả của mình, sức lực trong tay tăng lên một chút.
“Ui da! Đau đau đau!!! Em nhẹ tay một chút!”Cô tránh người sang một bên, đưa tay chỉ vào Tần Muội đang co lại trong xe: “Anh ấy ở bên trong ạ, đang không muốn xuống.”
Tần Cảnh Sầm đi tới, anh ta hỏi: “Nó biết sai rồi hả?”Tần Muội nâng cặp mắt đẫm lệ lên nhìn Tần Nguyễn, ánh mắt anh ta đầy vẻ chờ mong: “Thật à?”
Cái dáng vẻ khóc lóc đẹp như hoa lệ gặp mưa này khiến cho người ta phải sinh lòng thương tiếc.Nghe thấy tiếng của anh cả, Tần Muội co rúm người lại, thu mình vào sâu hơn ghế ngồi, sợ bị nhìn thấy dáng vẻ này.
Tần Nguyễn quay người, nhìn thấy Tần Cảnh Sầm đang đứng trên bậc thang.Tần Nguyễn nhìn anh ta từ trên xuống dưới, cô nói, giọng vô cùng khẳng định: “Không đâu, em cảm thấy anh rất xinh, ba mà nhìn thấy chắc chắn sẽ không nỡ đánh anh đâu.”
Tần Muội buồn bã nói: “Nguyễn Nguyễn, em xấu tính rồi.”Anh ta nhanh chóng rụt tay về, sắc mặt tái mét: “Nguyễn, Nguyễn Nguyễn à, đây là cái quái gì vậy?”
Tần Nguyễn cau mày nhìn chằm chằm vào hai cái tai mèo trên đầu Tần Muội, cô cũng không hiểu.Tần Muội đưa tay lên nắm chặt lấy bàn tay đang nắm vuốt tại mình của Tần Nguyễn, miệng phát ra tiếng gào đau đớn.
Đến lúc này rồi mà Tần Muội vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.“Em không!”
Tần Muội tóm chặt lấy ghế ngồi phía trước, anh ta cúi đầu không nhìn người bên ngoài xe.Tần Muội đánh bạc đưa tay lên lần nữa, đụng đụng vào lỗ tai trên đầu mình.
Đôi tai lông xù kia còn rất nể mặt mà giật giật nhẹ trong tay anh ta.Tần Nguyễn đành nói với Lục Dịch Trần vừa mới bò dậy, vẫn còn đang ngồi nghệt mặt ra ở dưới đất: “Đàn anh, hẹn gặp lại nhé.”
Vẻ mặt Lục Dịch Trần kỳ lạ nhìn vượt qua Tần Nguyễn đến một bên mặt của Tần Muội.Không phải là anh ta không nghĩ tới chuyện tháo tóc giả xuống, nhưng chẳng qua là tháo một lúc lâu rồi mà mãi vẫn không tháo được.
“Để em xem thử.”Anh ta nhìn như rất bình tĩnh, nhưng thật ra chân đang rung lên bần bật.
Tần Muội bèn thương lượng với Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn à, hay là chúng ta tìm một chỗ nghỉ cho qua đêm nay đã, chờ anh thay quần áo trên người, giải quyết xong cái tại trên đầu rồi sau đó hăng trở về gặp ba với anh cả được không?”Đột nhiên, ánh mắt cô khựng lại.
Cô nhìn chằm chằm vào cái tai mèo trên đầu anh hai.Tần Nguyễn đẩy cửa ra, bước xuống xe.
Cô đưa mắt nhìn Tần Muội ở phía sau vẫn ngồi im không có động tác gì trên xe.“Anh thấy thằng nhóc thối này đúng là ngứa da rồi!”
Sắc mặt Tần Cảnh Sầm trầm xuống, bước chân tăng tốc, anh ta hô lên với người trong xe: “Tần Muội, em xuống đây cho anh!”Tần Nguyễn nuốt một ngụm nước bọt, giọng cô trở nên căng thẳng: “Anh hai, anh có phát hiện ra phần thân trên có chỗ nào là lạ không?”
“Hiện giờ anh thấy chỗ nào cũng là lạ hết, chỉ muốn nhanh chóng về nhà cởi phát bộ đồ này ra, tắm rửa hồi phục lại khí phách đàn ông của anh thôi, sau đó ngủ một giấc dậy lại đi tìm thằng oắt Lục Dịch Trần kia đánh một trận, cho anh ta biết sự lợi hại của anh!”Tần Muội đột nhiên thấp thỏm, nói: “Nguyễn Nguyễn, anh không dám về nhà đầu, ông già mà nhìn thấy anh ăn mặc như thế này, còn mọc ra hai cái tại thì có đánh chết anh, không nhận đứa con trai này hay không?”
Tần Nguyễn xoa đầu anh trai, nhẹ nhàng trấn an: “Sẽ không đâu, anh đừng nghĩ lung tung.”Anh ta như hiểu ra cái gì, dùng bàn tay đang cầm tay Tần Nguyễn ở trên đầu mình, nhanh chóng mò mẫm.
Tần Nguyễn rút tay lại để Tần Muội nắm lấy tại của mình.Tần Cảnh Sầm đi đến bên cạnh xe, cúi đầu nhìn vào bên trong
Vừa nhìn một cái, biểu cảm tức giận trên mặt anh ta biến thành kinh ngạc.