Thái độ của quản lý Vương đcối với Tần Nguyễn đột nhiên thay đổi như thế khiến Tần Cảnh Sầm và Hồ Nhất Ngạn trợn mắt há hốc mồm. Tần Nguyễn và Tần Cảnh Sầm đi đến gần, bọn họ nhìn chằm chằm vào màn hình HD.
Trong video, Tần Muội nghênh ngang đi vào con hẻm nhỏ bên ngoài câu lạc bộ Dạ Tước. “Anh nhìn kỹ lại đi, đêm hôm kia anh ấy bị mất tích ở quán bar của các người.”
Sơn Tử nhìn bức ảnh chụp Tần Muội, mi mắt hơi nhướng lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tần Nguyễn. Sắc mặt của Tần Cảnh Sầm rất khó coi, anh nói: “Bạn học của A Muội, nếu như là Thẩm Tuấn Kiệt thì cậu ta không có gan bắt cóc A Muội đâu.”
“Bất kể có phải là cậu ta hay không thì cứ tìm ra người đã rồi nói sau.” Thậm chí Tần Nguyễn còn không nhìn thấy xung quanh có bất kỳ tà ma nào.
Trong cảnh anh hai cô biến mất, mọi thứ xung quanh đều rất sạch sẽ, không có bất kỳ tà ma nào xuất hiện. Tần Nguyễn chậm rãi thu lại chân và đi đến trước mặt Sơn Tử.
Lúc đối phương sắp đứng lên, cô nhấc chân đạp lên vai hắn ta, dùng lực Minh Thần trấn áp cơ thể đối phương, không cho hắn ta đứng lên. Tần Cảnh Sầm đứng ở bên cạnh phát giác em gái hơi đổi sắc mặt và bị luồng hơi thở áp bách này ảnh hưởng đến.
Quản lý Vương thấy Tần Nguyễn trở mặt, bèn vội vàng đưa tay đập Sơn Tử một cái. Tần Nguyễn không hề có ấn tượng gì với người đàn ông xa lạ trước mặt, từ cách xưng hô của người này có thể thấy, đối phương biết rất rõ thân phận của cô.
Tần Cảnh Sầm tiến lên một bước nắm lấy vai Tần Nguyễn, rồi duỗi tay ra bắt tay ngài Bối. Ở trên vai quản lý Vương có một đứa trẻ toàn thân tỏa ra ánh sáng trắng đang ngồi, đứa trẻ này trông rất đáng yêu.
Đây là quý anh, là đứa con bị chết yếu của quản lý Vương. Hai tên thuộc hạ đặt chiếc vali lên trên bàn đá, mở mật mã và nắp vali, để lộ ra thiết bị giám sát tinh vi nhất ở bên trong.
Bối Cận Châu chỉ vào hình ảnh thể hiện trên màn hình máy vi tính rồi bình tĩnh nói: “Đây là video giám sát đêm hôm kia Tần nhị thiếu biến mất ở câu lạc bộ Dạ Tước.” Nơi đó chất đống rác rưởi ngày thường của quán bar, phần lớn là các loại vỏ chai rượu.
Ở trong video, Tần Muội đi đến bên cạnh một cái thùng đầy rác và bắt đầu cởi thắt lưng, nhìn là biết chuẩn bị xả nước. Cô nhíu mày, hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Bối Cận Châu nói với thuộc hạ: “Phát lại đoạn vừa rồi cho Hoắc phu nhân xem.” Tần Nguyễn nghe được hai người nói chuyện, bèn ngoái sang cười một tiếng: “Tay quản lý Vương này trông có vẻ không coi ai ra gì, cao ngạo tự đại, nhưng thật ra rất sợ và thương vợ.”
Hồ Nhất Ngạn nghe vậy mà chẳng hiểu gì cả, không rõ logic của Tần Nguyễn ở đâu. Dù cho giờ phút này hắn ta đang phải quỳ, thì vẫn không hề thay đổi thái độ phách lối của mình.
Chỉ là ở trong lòng hắn ta cảm thấy khó hiểu, tại sao trong Tần Nguyễn gầy yếu như thế mà lại có sức lực lớn đến vậy. Người đàn ông áo đen bên cạnh không nghe lời Tần Nguyễn mà ngẩng đầu nhìn Bối Cận Châu.
Bối Cận Chậu nhẹ nhàng gật đầu, lúc này đối phương mới làm theo lời của Tần Nguyễn. “Tổng Giám đốc Bối, hân hạnh được gặp mặt.”
Tay của Bối Cận Châu và Tần Cảnh Sầm vừa chạm vào là tách ra ngay. Tần đại thiếu nhìn thấy em trai biến mất một cách quỷ dị trong video mà trái tim như bị nhấc lên. “Nguyễn Nguyễn, có nhìn ra cái gì không?” “Không ạ.”
Tần Nguyễn lắc đầu, đôi mắt u ám lóe lên tia tức giận. “Bốp!”
Sơn Tử tỏ vẻ khinh thường bọn Tần Nguyễn ra mặt. Tần Nguyễn nheo mắt lại, cô lạnh giọng hỏi: “Cậu ta ở tầng mấy?”
Quản lý Vương: “Tầng ba, phòng 6666 ở giữa.” Sắc mặt Tần Nguyễn lạnh lẽo, giọng cô trầm xuống: “Anh có biết lại lịch của người khách đã đánh nhau với anh hai tôi không?”
Trên khuôn mặt dữ tợn của Sơn Tử lộ ra một chút mỉa mai: “Có biết tôi cũng không thể nói cho các người.” Chân trước Hoắc Xuyên vừa dẫn người đi lên tầng, chân sau một người đàn ông điển trai mặc vest đi giày da, trông nhã nhặn lịch sự đi tới.
Nhìn người vừa tới, ánh mắt Tần Cảnh Sầm hơi chớp, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Tần Nguyễn đứng lên, đi về phía quản lý Vương và Sơn Tử.
Cô nhận điện thoại từ trong tay Hoắc Xuyên và đưa ảnh chụp của Tần Muội đến trước mắt Sơn Tử. Tần Nguyễn từ trên cao nhìn xuống Sơn Tử đang quỳ một gối ở trước mặt, giọng cô rất lạnh: “Tôi hỏi gì thì anh thành thật trả lời, tôi không có nhiều thời gian dây dưa với anh như vậy.”
Quản lý Vương đã sớm né tránh Tần Nguyễn ngay khi cô đến gần. “Là thằng nhóc này, nó đi cùng mấy cô cậu trẻ tuổi, bọn họ đánh nhau vì một cô gái trẻ.”
Tần Cảnh Sầm cũng đi tới, anh ta trầm giọng bảo: “Anh hãy nói qua về tình huống cụ thể lúc ấy đi.” Sau khi Tần Nguyễn nói ra chuyện mình đang mang thai, thái độ của quản lý Vương lập tức thay đổi.
Nếu nói gã không sợ phụ nữ mang thai thì e rằng ở đây chẳng có ai tin. “Vâng thưa ngài.”
Rất nhanh, Tần Nguyễn nhìn thấy cảnh Tần Muội biến mất trong không khí. Gã hoảng hốt nhìn chằm chằm vào bụng của Tần Nguyễn, giống như nhìn thấy một quả bom hẹn giờ, sợ cô sơ ý một cái làm mình bị thương.
Quản lý Vương thấy cảnh bọn họ giao chiến trong im lặng thì khóc không ra nước mắt: “Sơn Tử à, ngài Bối đang trên đường tới đây rồi, nếu mà cậu biết cái gì thì cứ nói ra đi.” “Ngài Bối, ngài đã tới rồi!”
Quản lý Vương chạy ngay tới. Tần Nguyễn ra lệnh cho Hoắc Xuyên: “Anh đi lên lầu mang người xuống đây.”
“Vâng, phu nhân.” Chỉ cần thấy được cái bụng của Tần Nguyễn là toàn thân gã lập tức đổ mồ hôi, trái tim cũng đang chảy máu.
Bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của Tần Nguyễn, cơ thể của quản lý Vương căng cứng, mắt chớp liên tục, bàn tay buông thõng bên hông cũng nắm chặt lại thành nắm đảm. Sơn Tử chẳng thèm nhìn Tần Cảnh Sầm lấy một cái, hắn ta tặc lưỡi, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía quản lý Vương: “Anh Vương, có chuyện gì xảy ra vậy? Làm sao mà con chó con mèo nào cũng có thể đến Dạ Tước gây sự?”
Không phải là hắn ta không nhìn thấy tình hình giằng co ở trong sảnh. Nhưng lúc đi lên hắn ta liếc mắt thấy bọn họ nhiều người hơn, chiếm ưu thế nhất định cho nên thái độ mới phách lối như thế. Tần Cảnh Sầm vội đưa tay lên che mắt Tần Nguyễn.
Sợ những hình ảnh tiếp theo không thích hợp để Tần Nguyễn nhìn. Từ trước đến nay quản lý Vương luôn vênh váo đắc ý, người có thể khiến gã e sợ như thế, ngoại trừ người của nhà họ Tô ra thì chỉ còn lại ngài Bối.
Đến ngay cả khách quý đến chơi ở câu lạc bộ Dạ Tước, quản lý Vương cũng không hề e sợ như thế này. Trên môi Bối Cận Châu nở một nụ cười ôn hòa, hắn nói với hai anh em: “Tôi đã biết nguyên nhân hai vị đến đây, Tần nhị thiếu xảy ra chuyện ở câu lạc bộ Dạ Tước, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp.”
Dứt lời, hắn ngoắc tay với hai người ở sau lưng. Tần Nguyễn ôm tâm lý thà giết nhầm còn hơn bỏ sót mà quyết định mang Thẩm Tuấn Kiệt tới hỏi trước đã.
Tần Cảnh Sầm gật đầu tán đồng, anh ta nói: “Nhà của Thẩm Tuấn Kiệt ở cùng khu với chúng ta, để anh gọi điện cho ba nhờ ba đi hỏi xem thế nào.” Tần Nguyễn liếc mắt sang, ánh mắt lành lạnh của cô nhìn về phía quản lý Vương cách đó không xa.
Quản lý Vương cách xa bọn họ nên không nghe được đối thoại của ba người, hiện giờ gã đang ước gì cách Tần Nguyễn càng xa càng tốt. Quản lý Vương cao giọng: “Tôi muốn hỏi cậu một chút chuyện.”
Sơn Tử ừ một tiếng: “Anh hỏi đi.” Quỷ anh phát giác ra ánh mắt cười dịu dàng của Tần Nguyễn, nó ngoẹo đầu nhìn lại, trong miệng còn phát ra tiếng cười kẽo kẹt.
Trẻ con ngây thơ thật sự quá đáng yêu. “Các người thả tôi ra mau! Fuck! Biết cậu đây là ai không...”
Tiếng la hét hùng hùng hổ hổ từ trên lầu truyền xuống, từ xa đến gần. Ngài Bối không tới một mình, phía sau gã này còn đi theo hai tên áo đen tay cầm một chiếc vali có mật mã.
Đối phương liếc mắt nhìn quản lý Vương rồi đi sượt qua người gã, bước thẳng đến chỗ hai anh em Tần Nguyễn và Tần Cảnh Sầm. Chuyện có tình huống bất ngờ, Tần Muội vậy mà lại đánh nhau ở bên ngoài.
Thằng nhóc thối này càng ngày càng không có chừng mực. Vẻ mặt hung hãn của Sơn Tử hơi bất ngờ, hắn ta lập tức gật đầu: “Đúng, là cậu ta.”
Tần Nguyễn văn lông mày: “Anh, người này là ai?” Cơ thể Sơn Tử không kháng cự nữa, hắn ta bình tĩnh nói: “Hai ngày trước, thằng nhóc mà các người muốn tìm kia đi tới quán bar cùng với mấy cô cậu trẻ tuổi. Nhưng có vị khách khác quấy rối một cô gái mà bọn họ mang tới nên hai nhóm người nổi lên xung đột, cũng không biết là ai ra tay trước, hai bên xảy ra xô xát.”
“Bảo vệ của quán bar cũng không phải ăn chay, bọn họ kéo người của hai bên ra, tiếp đó cũng không có vấn đề gì, ai chơi của người nấy cho đến khi tan cuộc rời đi thôi.” Đôi môi mỏng của Tần Cảnh Sầm hơi há ra, ánh mắt anh ta lộ vẻ kinh hãi, gương mặt hoảng sợ.
Tần Nguyễn kéo tay của Tần Cảnh Sầm xuống, nhìn thấy trong video đã không còn bóng dáng của Tần Muội. “Cái này mà em cũng biết?” Hồ Nhất Ngạn giật giật khóe miệng: “Có phải là em đã biết người này từ trước không?”
Tần Nguyễn lắc đầu: “Hôm nay là lần đầu tiên em gặp anh ta.” Khuôn mặt tuấn tú của Tần Cảnh Sầm không có biểu cảm gì, đôi mắt lạnh như băng nhìn quản lý Vương ba chân bốn cẳng lùi lại, coi bọn họ như một lũ thú dữ.
Cho dù thái độ của đối phương có thay đổi, thì anh ta cũng không bỏ sự cảnh giác. Đứa trẻ nho nhỏ chơi rất sung sướng ở trên vai của gã, lúc thì kéo kéo tóc, khi lại quấn ở trên cổ gã.
Chơi chán, nó leo xuống khỏi vai gã, trượt theo ống quần xuống bên chân của quản lý Vương. Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào màn hình HD trước mắt, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng trầm xuống.
Cô đi lên phía trước, chỉ vào video giám sát rồi nói với thuộc hạ của Bối Cận Châu: “Lùi về 30 giây trước rồi phát đi phát lại giúp tôi.” Nhưng một giây sau, Tần Muội ở trong video biến mất.
Biến mất... Tần Muội thật sự biến mất không còn dấu vết. Sau đó, dưới ánh mắt đầy nguy hiểm của Tần Nguyễn, trên màn hình không ngừng lặp đi lặp lại đoạn hình ảnh Tần Muội biến mất.
Không biết là lần thứ 10 hay thứ 20, Tần Nguyễn vuốt vuốt đôi mắt mỏi nhừ, rồi chậm rãi nhắm lại đôi mắt lạnh như băng. “Gã ta thương vợ thì liên quan gì tới em?”
Tần Nguyễn cười nhẹ: “Đương nhiên là có liên quan, anh ta có phản ứng bài xích phụ nữ mang thai, mà cũng có thể nói là sợ hãi.” Bị một người phụ nữ giẫm dưới chân là một điều rất nhục nhã đối với Sơn Tử.
Toàn thân hắn ta đều dùng lực, cố gắng muốn đứng dậy. Quản lý Vương liếc mắt sang Bối Cận Châu mặt không đổi sắc ở bên cạnh rồi nhỏ giọng nói: “Đi ra của câu lạc bộ, rẽ vào con hẻm nhỏ bên phải.”
Tần Nguyễn gật đầu, chuẩn bị tự mình đi ra đấy nhìn một chút. Trên trán quản lý Vương lấm tấm mồ hôi, nét mặt gã có phần sợ hãi.
Sơn Tử cũng không phải mới biết quản lý Vương được một, hai ngày, hắn ta cực kỳ hiểu rõ người này. “Được.”
Tần Cảnh Sầm lấy điện thoại ra định gọi điện về nhà thì bỗng dưng quản lý Vương lên tiếng: “Thẩm Tuấn Kiệt đang ở trên tầng, từ ba giờ chiều tới giờ cậu ta còn chưa đi.” Gã thấp giọng cảnh cáo: “Nếu biết thì nói đi.”
Sơn Tử nhíu mày, bối rối nhìn quản lý Vương. “Người kia là anh hai của tôi, anh ấy mất tích ở quán bar của mấy người.”
Sơn Tử lưu loát từ dưới đất đứng lên, hắn ta vỗ vỗ dấu chân trên vai, nói bằng giọng có chút hả hê: “Thế thì đúng là quá bất hạnh.” Đây là trách nhiệm của câu lạc bộ Dạ Tước bọn họ, không thể tiết lộ ra ngoài bất kỳ tin tức gì của khách hàng.
Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn lạnh lùng nhếch lên, toàn thân cô tỏa ra sát khí. Thái độ lúc trước lúc asau của người này thay đổi cũng hơi quá lớn rồi đấy.
Hồ Nhất Ngạn vỗ vỗ bả vai của Tần Cảnh Sầm, anh ta xích lại gần bên tai anh ta và thì thầm hỏi: “Cảnh Sầm này, cô em gái này của cậu lợi hại thật đấy, sao cô ấy biết quản lý Vương sợ phụ nữ mang thai nhi?” Cô không nhìn ra bất cứ cái gì.
Thời gian thể hiện trên màn hình giám sát không lệch một giây, anh hai của cô đúng là đã biến mất khi đang đi tiểu. Hồ Nhất Ngạn đi tới nhìn thấy cũng trợn mắt há hốc mồm: “Tần Muội bị... bị người ngoài hành tinh bắt đi à?”
Ngoại trừ việc bị người ngoài hành tinh bắt đi thì anh ta không thể nghĩ ra được lời giải thích nào hợp lý hơn. Nhưng bàn chân đang giẫm trên vai hắn ta như nàng ngàn cân, dù hắn ta đã dùng hết sức bình sinh nhưng vẫn không thể thoát ra được.
Trên trán Sơn Tử xuất hiện mồ hôi, hai mắt đều nổi lên tơ máu. Hồ Nhất Ngạn càng thêm tò mò: “Vậy làm sao em biết gã sợ vợ, còn rất thương vợ và có bóng ma tâm lý với phụ nữ mang thai?”
“Phật viết, không thể nói.” Quản lý Vương quay đầu nhìn Hoắc Xuyên: “Làm phiền anh cho tôi xem lại bức ảnh kia.”
Hoắc Xuyên mở màn hình điện thoại lên, để lộ ra tấm ảnh chụp Tần Muội. Sự căng thẳng và sợ hãi trong tiềm thức này khiến gã không thể thoát ra được.
Tần Nguyễn trông như đang nhìn chằm chằm vào quản lý Vương, nhưng thực tế là ánh mắt lạnh lùng của cô rơi vào trên vai gã. Tên đầu trọc trông có vẻ ngái ngủ đi đến, hắn ta phớt lờ bầu không khí căng thẳng trong sảnh.
Sơn Tử đi đến bên cạnh quản lý Vương, dùng giọng điệu lười biếng nói: “Anh Vương, anh tìm em à?” Tần Nguyễn nghe vậy thì cất điện thoại, dời chân khỏi vai của Sơn Tử.
Đôi mắt đen nhánh của cô như vực sâu không đáy, nhìn chằm chằm vào hắn ta. Đối phương trông cao to thô kệch, mặc một chiếc quần cộc, áo vest trắng, trên cánh tay và đùi có hình xăm mặt xanh nanh vàng.
Dù là vẻ ngoài dữ tợn hay là cách ăn mặc của hắn ta đều có vẻ không phải là người dễ ở chung. “Hoắc phu nhân, Tần đại thiếu, hân hạnh được gặp mặt.”
Thái độ của ngài Bối đối với Tần Nguyễn không kiêu ngạo cũng không hèn mọn. “Thả tôi ra! Mấy tên khốn kiếp các người mau thả tôi ra!!!”
“Các người biết đây là địa bàn của ai không, là của nhà họ Tô trong sáu thế gia đấy! Dám ra tay ở địa bàn của nhà họ Tô, các người chán sống rồi à?!” Tần Nguyễn cũng nói, giọng cô rất lạnh: “Không nói, tôi sẽ đánh anh tới lúc chịu nói mới thôi!”
Sơn Tử tặc lưỡi một tiếng, mặt mũi đầy vẻ không kiên nhẫn. Trong lúc Tần Nguyễn và quý anh nhìn nhau, người bảo vệ mà vừa rồi quản lý Vương sai đi tìm Sơn Tử đi từ hầm của quán bar lên.
Theo phía sau anh ta là một người đàn ông đầu trọc cao lớn. Đột nhiên, chân của hắn ta bị đạp mạnh một cái.
Sơn Tử quỳ một chân xuống đất, trong miệng rít lên một tiếng đau đớn Sơn Tử không khỏi suy đoán thân phận của mấy người Tần Nguyễn, Tần Cảnh Sầm. Hắn ta yên lặng phun ra một cái tên: “Tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm.”
Tần Cảnh Sầm tiếp lời: “Thẩm Tuấn Kiệt?”