Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 415: Tình yêu của mẹ liên tục không ngừng, tình thân ràng



BUỘC CẢ MỘT ĐỜI

Sắc mặt Tần Nguyễn tối sầm lại, trong đôi mắt thâm thúy chợt lóe lên ánh sáng.

Cô nói với Lý 1Mạn Ninh: “Thằng bé sẽ vĩnh viễn trở thành thứ vũ khí giết người bị tà đạo khống chế, cho đến khi mất đi giá trị lợi dụng,2 hồn phách tan biến, vĩnh viễn biến mất ở trong đất trời này, trong lục giới không còn vết tích tồn tại của nó nữa.”
Cho dù có quay lại một lần nữa, cô vẫn sẽ giết Tiểu Bảo đã biến thành tà ma.Lý Mạn Ninh ngẫm nghĩ rồi nói: “Tất nhiên là tra tấn bọn chúng cho vui, để bọn chúng cũng được nếm thử mùi vị bị áp bức, cả ngày thấp thỏm lo âu, đây chẳng phải là những điều mà khi chúng còn sống đã làm với tôi sao.”

Thấy vẻ mặt mờ mịt của Lý Mạn Ninh, Tần Nguyễn trầm giọng nói: “Có nhiều vong hồn bị giam cầm ở Tổng cục điều tra Hình sự như vậy sẽ gây ảnh hưởng tới những người sống ở đây, người bình thường bị nhiễm phải quỷ khí, nhẹ thì bị ốm, nặng thì chết.”

“ n oán của cô không nên làm liên lụy đến người vô tội, chuyện này sẽ khiến tội nghiệt của cô nặng thêm. Tôi đề nghị cô tạm thời buông xuống ân oán với bọn chúng, sau này vào Địa Phủ rồi, cô vẫn có thể báo thù được.”
Lý Mạn Ninh biết mình đã có được rất nhiều đặc quyền rồi, nhưng cô ta vừa mới đoàn tụ với Tiểu Bảo thôi, làm sao có thể buông tay được.

Cô ta cúi đầu ôm chặt Tiểu Bảo.

Hành vi cố chấp như vậy khiến hai gã sứ giả không vui.
Cô thở một hơi thật dài, trầm giọng nói: “Lý Mạn Ninh này, sở dĩ cô có thể ở lại trần gian là vì Địa Phủ thương hại cô kiếp này sống quá cực khổ, cho nên mới mở cửa sau cho cô đi, nhưng cô cuối cùng vẫn phải trở về Địa Phủ.”

“Tôi hy vọng cô sớm xuống dưới đó, tiện thể cũng mang theo hết những vong hồn mà cô thu hoạch được, bọn họ gắn bó chặt chẽ với số mệnh của cô, để họ lại nhân gian quá lâu sẽ ảnh hưởng tới trật tự bình thường của trần gian và m Phủ .”

Lý Mạn Ninh rũ mắt xuống nhìn vào dáng vẻ ngu dại của Tiểu Bảo, cô ta gật đầu với Tần Nguyễn: “Được, tôi đồng ý vào Địa Phủ, tôi muốn tự tay đi giết chết gã tà đạo kia!”
Kiếp trước cô không giữ được con nên cũng gần như rơi vào trạng thái điên cuồng.

Cảm giác bất lực khiến cô sụp đổ, khiến thế giới của cô trở thành một nơi tăm tối, chỉ có thể tiếc nuối cả đời.

Tần Nguyễn sẽ không ngăn cản sự lựa chọn của Lý Mạn Ninh, cũng sẽ không bỏ mặc.
Tần Nguyễn biết cô ta sẽ không dễ dàng buông tay mà.

Cô cũng rất đồng tình với những gì mà Lý Mạn Ninh đã phải trải qua, nhưng đồng tình là đồng tình, điều kiện tiên quyết là không thể liên lụy đến người vô tội được.

Tần Nguyễn đi đến trước mặt đối phương, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Tôi có thể hiểu được tình cảm của cô dành cho Tiểu Bảo, nhưng không có nghĩa là cô có thể có được đặc quyền ở chỗ tôi. Nhân gian có pháp luật của nhân gian, Địa Phủ cũng có quy tắc của Địa Phủ, không thể vì một mình cô mà bị phá vỡ được, mọi thứ đều phải có điểm dừng, không thể cứ thấy được đằng chân lại lần đằng đầu.”.
“Được!” Lý Mạn Ninh gật đầu đồng ý ngay.

Nhiệm vụ bây giờ của cô ta là tìm ra gã tà đạo đã làm hại Tiểu Bảo bị mất một hồn ba phách, khiến gã phải trả giá đắt.

Tần Nguyễn nhìn sang, cô lịch sự nói với hai gã sứ giả: “Nếu hai vị đã đi lên đây rồi, vậy xin làm phiền hai vị lại đi thêm một chuyến mang hết vong hồn ở Tổng cục điều tra Hình sự xuống Địa Phủ.”
Tình yêu của mẹ liên tục không ngừng, là tình thân ràng buộc cả một đời.

Cho dù chỉ có tình cảm mẹ con hai năm ngắn ngủi, nhưng cũng đủ khiến Lý Mạn Ninh điên cuồng.

Tần Nguyễn không có cách nào nói cho cô ta biết, cô cũng đã từng trải nghiệm qua tình yêu của mẹ này rồi.
Lý Mạn Ninh bướng bỉnh nói: “Vậy thì tôi không vào luân hồi, không đi chuyển kiếp nữa, tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh thằng bé, cho dù là vĩnh viễn bị đày vào Địa Ngục!”

Tần Nguyễn thở dài một tiếng, cô hỏi: “Đáng giá không?”

Lý Mạn Ninh xoa đầu của Tiểu Bảo, động tác dịu dàng trìu mến: “Cô chưa có con nên không thể nào hiểu được đâu, tôi muốn cho Tiểu Bảo rất nhiều rất nhiều thứ. Khi còn sống tôi không có cách nào hoàn thành, sau khi chết tôi phải trả lại cho thằng bé phần tình thương của mẹ này, đây là thứ mà tôi nợ thằng bé.”
“Chỉ là việc tiện tay mà thôi.” Gã sứ giả bên trái gật đầu, sau đó chỉ vào con quỷ nhỏ trong ngực Lý Mạn Ninh: “Chúng tôi cũng phải đem nó đi, những vong hồn ở Địa Phủ đều có ghi chép trong danh sách, thiếu một đứa đều sẽ bị phía trên phát hiện, hai anh em chúng tôi cũng sẽ bị trách phạt.”

Tần Nguyễn gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

“Không, các người không thể mang Tiểu Bảo đi, không thể!” Lý Mạn Ninh ôm chặt Tiểu Bảo không chịu buông tay.
Lý Mạn Ninh ngồi bệt xuống đất, cô t7a ôm chặt Tiểu Bảo, mặt bần thần.

Kiểu yên tĩnh trước cơn bão như thế này khiến Tần Nguyễn có dự cảm không lành.
Tiểu quỷ nghẹn ngào xong bèn lấy tay đụng vào lỗ máu trên cổ Lý Mạn Ninh, ở nơi đó không có một chút vệt máu nào.
0
Ngón tay nho nhỏ của nó chọc chọc vào vết thương, giống như một đứa trẻ tò mò vậy.

Lý Mạn Ninh dường như không cảm thấy đau đớn, hai mắt cô ta đang nhìn chằm chằm về một hướng, bên trong đôi mắt đỏ như máu cuộn trào sóng ngầm mãnh liệt.
Tần Nguyễn thấp giọng hỏi thăm: “Cô muốn làm gì?”

Lý Mạn Ninh nâng đôi mắt đỏ lòm lên, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ lạnh lùng tàn khốc.

Cô ta nói: “Tìm ra kẻ hại chết Tiểu Bảo, tôi muốn giết hắn!”
Lý Mạn Ninh sờ đầu Tiểu Bảo, cô ta nói, giọng rất kiên định: “Đến ngay cả sứ giả cũng không tìm được thì tôi càng không thể đặt kỳ vọng vào bọn họ. Dù có phải đào sâu ba thước đất, tôi cũng muốn bắt được gã tà đạo kia!”

“Nếu cô tìm ra được vong hồn của đạo trưởng ô thì không thể tốt hơn. Hiện giờ đã tìm được con trai Tiểu Bảo của cô rồi, có phải cô nên giải quyết một chuyện phiền phức khác không nhỉ?”

Tần Nguyễn chỉ vào hai gã sứ giả cách đây không xa, rồi nói với Lý Mạn Ninh: “Sẵn tiện có sứ giả Địa Phủ ở đây, có phải chúng ta cũng nên tiễn đám vọng hồn đang bị nhốt ở phòng để xác trong Tổng cục điều tra Hình sự, đến nơi mà bọn chúng cần đến không?”
Tần Nguyễn đành phải báo cho cô ta biết một tin tức xấu: “Chỉ sợ cô không thể đạt được điều cô muốn rồi. Cách đây không lâu vào tết Trung nguyên, đạo trưởng Ô đã chạy ra khỏi Địa Ngục, sứ giả của Địa Phủ vẫn đang đi lùng bắt gã ở khắp nơi.”

Lý Mạn Ninh nghe thấy vậy lập tức đổi ý: “Vậy tôi không thể vào Địa Phủ được, hắn đã hại Tiểu Bảo thành ra như thế này, tôi muốn tự tay giết hắn!”

Cô ta làm sao có thể để kẻ thù ung dung ngoài vòng pháp luật được.
Tần Nguyễn nhướng mày: “Ý của cô là muốn ở lại trần gian tìm ra đạo trưởng (?”

Lý Mạn Ninh gật mạnh đầu: “Đúng!”

Tần Nguyễn cười: “Đến cả sứ giả Địa Phủ cũng không tìm được, cô có cái gì để tự tin rằng mình sẽ tìm được?”
“Cô như thế này không chỉ gây khó khăn cho hai anh em chúng tôi, mà cũng sẽ ảnh hưởng đến tiểu quỷ này, một khi phía trên phát hiện nó bị gọi hồn đi lên, thì cả ba chúng tôi đều phải chịu khổ, nhân lúc bấy giờ còn chưa bị phát hiện, chúng tôi khuyên cô nên nhanh chóng buông tay!”

Sắc mặt của Lý Mạn Ninh rất khó coi, cô ta đưa ánh mắt xin giúp đỡ về phía Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn nhẹ tặc lưỡi một cái.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.