Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 399: Tam gia dặn dò chúng tôi phải chăm sóc tốt cho phu nhân



Tần Nguyễn trở về nên bữa cơm tối hôm nay của nhà họ Tần rất phong phú.

Đầy một bàn đồ ăn ngon nhưng Tần Nguyễn lại cảm 1thấy không hợp khẩu vị lắm.Bọn họ cũng không nói láo nhỉ, đúng là Tam gia biết hết những việc phu nhân đang làm mà.

Tần An Quốc vẫn không yên lòng, ông nghi ngờ nhìn con gái: “Thật sự không có vấn đề gì?”
Biết là do tà ma giở trò nên cửa mới không mở được, Tần Nguyễn tập trung lực Minh Thần vào trong tay rồi ném về phía cánh cửa trước mắt.

Sát khí bao phủ cánh cửa vừa chạm đến lực Minh Thần là tan đi ngay lập tức.
Đôi lông mày xinh đẹp của cô nhíu chặt lại, trong mắt ánh lên tia sáng u ám.

Có rất nhiều chuyện có thể xảy ra trong một tiếng, hiện tại cô chỉ hy vọng trên tay của Lý Mạn Ninh không dính máu của những người vô tội, đặc biệt là những cảnh sát bảo vệ người dân thủ đô kia.
“Con biết rồi, con hiểu rồi ạ.”

Tần Nguyễn rời khỏi nhà họ Tần và đi thẳng đến địa chỉ Lục Hàn gửi.
Năm người vừa rời khỏi nhà thì cửa rầm một tiếng bị sập lại.

Trong phòng khách rộng rãi của nhà họ Lý thoắt cái sáng đèn.
Sắc mặt Tần Cảnh Sầm trầm xuống: “Không phải là anh ta lại muốn phá vụ án gì đấy chứ? Anh ta tìm em nhờ giúp đỡ à?”

Tần Nguyễn lại gật đầu.
“Hoắc phu nhân, cô phải nhanh lên nhé, tôi sợ người của tôi ở bên trong gặp nguy hiểm.”

“Biết rồi, tôi sẽ cố nhanh.”
Tần Nguyễn lắc đầu, trên mặt nở nụ cười thân thiện: “Tôi không bắt cô, tôi chỉ tới cứu người thôi.”

Cấp dưới của Lục Hàn xông vào trong đây, không rõ sống chết nên cô phải vào xem thử.
“Để tôi qua xem.”

Tần Nguyễn theo chân Lục Hàn đi tới cửa nhà họ Lý, xung quanh là rất nhiều cảnh sát mặc thường phục.
Sát khí và oán khí nồng đậm ùn ùn đập vào mặt.

Tần Nguyễn nghiêm nghị nói: “Lùi lại hết!”
Tần Nguyễn cúp điện thoại rồi quay ra nhìn cha và hai anh trai.

Cô tỏ vẻ áy náy: “Ba, anh cả, anh hai, con có chút việc phải đi ra ngoài một chuyến, để lần sau con lại về thăm mọi người nhé.”
Tần Nguyễn cau mày nhìn sang, trong mắt hiện lên một tia sáng màu vàng kim.

Cô nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trong phòng, kể cả năm người đàn ông đang bị trói và bị bịt miệng ở bên tay trái của cô.
Khuôn mặt của Lý Mạn Ninh là mặt trái xoan, rất tự nhiên, trong nét quyến rũ mang theo một chút tươi tắn thoát tục, không giống kiểu khuôn mặt V line của một số người nổi tiếng trên mạng.

Xương gò má của cô ta cũng có kích thước vừa phải, không quá góc cạnh nhưng cũng không bằng phẳng, là kiểu cơ mặt quả táo đặc trưng, cô ta có dáng mặt hoàn hảo mà phụ nữ châu Á theo đuổi.
Phải công nhận rằng, Lý Mạn Ninh có thể trở thành nữ thần của ngành giải trí, ngồi vững ở vị trí chị đại cũng là vì vốn liếng và điều kiện của chính bản thân cô ta vô cùng có ưu thế.

Lý Mạn Ninh diện bộ đồ ngủ rộng rãi nhưng vẫn khó có thể che giấu thân hình nuột nà của cô ta, thân hình ấy chắc chắn là tỉ lệ vàng.
Linh hồn của cô ta bay đến chỗ quầy bar trong phòng khách rực rỡ ánh đèn, cô ta ngồi trên một chiếc ghế đẩu cao.

Mặc dù không tin Tần Nguyễn, nhưng cô ta lại có hứng thú nói chuyện với Tần Nguyễn.
Hoắc Xuyên lập tức gật đầu: “Vâng, Tam gia có biết việc này ạ.”

Giọng điệu của Hoắc Chi lành lạnh: “Tam gia dặn dò chúng tôi phải chăm sóc tốt cho phu nhân ạ.”
Điện th2oại vừa thông đã nghe thấy tiếng nói gấp rút của anh ta: “Hoắc phu nhân, có chuyện rồi!”

Chiều nay, sau khi Tần Nguyễn 0rời đi, Lục Hàn lập tức phái thêm người đến giám sát mẹ của Lý Mạn Ninh.
Bên trong tối đen như mực, đưa tay không thấy được năm ngón.

Có một tiếng động rất nhỏ phát ra từ hướng bên trái của cô, là tiếng ư ư của con người bị bịt miệng.
Sau khi cởi trói cho năm người xong, cô nói qua loa với bọn họ: “Cục trưởng Lục đang ở bên ngoài, các anh ra ngoài đi.”

Bọn họ đã sợ quá rồi nên không kịp nói gì mà chạy như bay trốn khỏi căn nhà.
Nhưng lại không có mệnh nữ vương.

Không thể không nói, Lý Mạn Ninh ở trước mắt cô là một người đẹp tuyệt trần.
Đến tối, biến cố đột ngột ập đến.

Mẹ của Lý Mạn Ninh ở trong phòng khách đột nhiên túm lấy túi bùa bình an trên cổ, sau đó điên cuồng đập đầu vào tường.
Lục Hàn đang đứng ở trước cửa căn biệt thự, nhìn thấy bóng dáng Tần Nguyễn bèn bước nhanh tới.

Giọng của anh ta rất sốt ruột và lo lắng: “Hoắc phu nhân, đã hơn một tiếng rồi, bên trong hoàn toàn không có động tĩnh gì.”
Vì đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm qua, có người hỏi cô ta một câu hỏi như vậy.

Sát khí và oán khí quanh người Lý Mạn Ninh tan đi không ít, cô ta cau mày nhìn Tần Nguyễn: “Không phải cô đến đây để bắt tôi à?”
Cha mẹ của Lý Mạn Ninh sống ở khu nhà giàu bên khu bắc. Số tiền mà Lý Mạn Ninh kiếm được bao nhiêu năm qua cũng đủ để họ có một chỗ cắm dùi ở khu bắc.

Khi đến biệt thự nhà họ Lý, Tần Nguyễn xuống xe rồi dặn dò hai người Hoắc Xuyên và Hoắc Chi: “Hai người không cần đi theo sát tôi đâu, nếu bỗng xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đừng cuống. Hai người không giúp đỡ được cái gì đâu, cứ ở bên cạnh nhìn xem là được rồi, đỡ mất công tôi lại phải để ý đến sự an toàn của hai người.”
Khẩu vị hiện giờ của cô đã được đầu bếp của nhà họ Hoắc nuôi thành kén ăn rồi.

Thiên2 về chua, nhưng cũng có một chút ngọt nhẹ, lại không được quá nhiều dầu mỡ.
Nhưng cho dù đồ ăn không hợp khẩu vị thì Tầ7n Nguyễn cũng không để lộ ra một chút xíu khó chịu nào, cô vẫn cười nói vui vẻ với cha và hai anh trai.

Thời gian ấm áp7 luôn luôn ngắn ngủi, cả nhà mới ăn cơm xong chưa được bao lâu thì Tần Nguyễn nhận được điện thoại của Lục Hàn.
Thấy bà ta đập đến chảy cả máu đầu rồi, nếu còn không ngăn cản nữa, rất có thể bà ta sẽ bị mất máu quá nhiều mà lên cơn co giật, vì thế Lục Hàn ra lệnh cho cấp dưới của mình xông vào ngăn cản.

Nhưng năm, sáu cảnh sát tiến vào nhà họ Lý rồi lại không ra ngoài nữa.
Lục Hàn lập tức phất tay với cấp dưới, cả đám người đang lo lắng cho đồng đội, mặc dù do dự nhưng cũng nhanh chóng tản ra.

Tần Nguyễn bước chân vào căn nhà có sát khí và oán khí ngập trời.
Vì câu hỏi vừa rồi của đối phương.

Cô ta vào ngành giải trí là bởi vì thích, hay là bị cha mẹ ép buộc.
“Cạch” một tiếng, cửa tự động hé ra một khe nhỏ.

Tần Nguyễn đi lên trước, đưa tay đẩy cửa.
Phải công nhận là đôi mắt của Lý Mạn Ninh cũng là một nét chấm phá, hai mắt cô ta sáng ngời có thần, độ rộng hẹp của con mắt rất vừa phải, khóe mắt hơi nhếch lên, nếu kẻ viền mắt thì sẽ rất nổi bật và quyến rũ.

Tần Nguyễn đã nhìn thấy Lý Mạn Ninh sau khi trang điểm, gương mặt của cô ta có thể khống chế mọi kiểu trang điểm, vừa uy nghiêm vừa điềm đạm, vô cùng có khí chất nữ vương.
Ngay cả Tần Nguyễn cũng có chút mặc cảm, đúng là có người sinh ra là để vào ngành giải trí, ví dụ như Lý Mạn Ninh.

Tần Nguyễn nhìn chằm chằm gương mặt của đối phương, đột nhiên cô muốn biết một chuyện bên lên tiếng: “Cô vào giới giải trí là vì thật sự thích cái nghề này, hay là bị người nhà ép buộc?”
Sát khí mạnh như vậy, nếu để người bình thường nhiễm phải thì chắc chắn sẽ gặp nạn.

Nhẹ thì bị xui xẻo, vận mạng bị ảnh hưởng, còn nặng thì có hại cho tuổi thọ.
Tần Nguyễn đi về phía bọn họ, khóe mắt liếc nhìn không gian xung quanh.

“Cô là ai?”
Tần An Quốc vừa mới định trò chuyện với con gái thì bị một cú điện thoại gọi Tần Nguyễn đi mất, cho nên trong sắc mặt ông cũng không vui: “Vụ án gì, tại sao lại muốn tìm Nguyễn Nguyễn hỗ trợ, Lục đại thiếu là ai?”

Ba câu hỏi liên tiếp làm ba anh em nhà họ Tần đứng hình.
Trong căn phòng trống rỗng và yên tĩnh, giọng nói âm trầm của một người phụ nữ vang lên, giọng của đối phương rất quái dị và đáng sợ.

Tần Nguyễn hơi cau mày, những bước chân không hề dừng lại.
Tần Nguyễn cười giả lả: “Lục đại thiếu là con trai cả của nhà họ Lục, một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô ạ, cũng là người đứng đầu của Tổng cục điều tra Hình sự. Gần đây có một vụ án gặp phải phiền toái nên anh ta mời con qua hỏi ý kiến một chút thôi ạ. Tam gia cũng biết việc này, mà chẳng phải là con dẫn cả Hoắc Xuyên và Hoắc Chi đi theo ư, hai người họ đi cùng để chăm sóc con đấy ạ.”

Cô quay đầu lại hỏi Hoắc Xuyên và Hoắc Chi đang đứng trong phòng khách của nhà họ Tần: “Hai người nói đúng không?”
Dưới bầu không khí kỳ quái, đáng sợ này, cô đáp lại giọng nữ trong bóng tối: “Tôi đến để đưa người vô tội đi.”

“Cô cùng một bạn với bọn họ?” Giọng nói trong bóng tối lại vang lên, lần này rõ ràng là tức giận.
Trông bọn họ rất chật vật, mặt lộ vẻ hoảng sợ, đồng tử hơi giãn ra như thể đã phải chịu sự kinh hãi to lớn.

Đó là cấp dưới của Lục Hàn, may mắn bọn họ chỉ bị hoảng sợ quá độ chứ không nguy hiểm đến tính mạng.
Tần Nguyễn từ tốn xoay người lại nhìn Lý Mạn Ninh đang lơ lửng ở cách đây không xa.

Cô ta mặc một bộ váy ngủ màu trắng, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, ngoài việc sắc mặt hơi trắng bệch ra thì nhìn rất vô hại, không khác gì người bình thường.
Tần Nguyễn đi đến trước mặt năm người cấp dưới đang bị trói của Lục Hàn.

Cô cúi người mở trói cho từng người một, rồi dùng giọng điệu bình tĩnh đáp: “Cũng có thể nói là như vậy, cô là Lý Mạn Ninh?”
Lục Hàn xua đám người giải tán, để Tần Nguyễn có thể dễ dàng kiểm tra xem tại sao cái cửa trước mặt này lại quái dị như vậy, dù có dùng cách gì cũng không thể mở ra được.

Đôi mắt bình tĩnh của Tần Nguyên đánh giá cánh cửa trước mặt, dù chưa mở Thiên Nhãn nhưng cô đã có thể nhìn thấy sát khí tràn ngập trên cửa rồi.
Vẻ mặt Tần Nguyễn thả lỏng, cô mỉm cười: “Không có vấn đề gì đâu ạ. Ba, con đi trước đây, xong việc con sẽ về thẳng nhà họ Hoắc ạ.”

Tần An Quốc còn nói được cái gì, chỉ đành dặn dò: “Khi nào về nhà bên kia thì nhớ gọi điện thoại về báo bình an cho ba.”
“Rõ thưa phu nhân.”

Hoắc Xuyên và Hoắc Chi cùng đồng thanh.
Một câu hỏi nhưng lại dùng giọng khẳng định.

“Là tôi.” Lý Mạn Ninh từ trong bóng tối hiện thân, cô ta nhìn chằm chằm vào lưng của Tần Nguyễn bằng ánh mắt lạnh lùng.
Lúc chiều cô có nói Lý Mạn Ninh sẽ không gây tổn thương đến người vô tội.

Bây giờ xem ra cô đã đúng.
Tần Cảnh Sầm nhíu mày, hỏi: “Đại thiếu gia của nhà họ Lục gọi điện cho em à?”

Tần Nguyễn gật đầu: “Vâng.”
Lý Mạn Ninh đã chuẩn bị kỹ càng sẽ đánh một trận với Tần Nguyễn, nên cô ta không ngờ sẽ nghe thấy câu hỏi như vậy.

Đôi mắt đen của cô ta hiện lên một tia mờ mịt, nét mặt cũng có phần luống cuống.
Và đúng là bọn họ đã phát hiện có chuyện bất thường. Thông qua camera giám sát ở trong nhà mẹ của Lý Mạn Ninh, họ phát hiện bà ta đang tự lải nhải một mình, thỉnh thoảng lại còn điên cuồng gào thét với không khí.

Nhớ tới lời dặn dò của Tần Nguyễn, Lục Hàn yêu cầu người của mình tránh xa mẹ của Lý Mạn Ninh.
Lý Mạn Ninh không giết người vô tội, Địa Phủ cũng bật đèn xanh cho cô ta, vậy thì cô có lý do gì để xử lý đối phương.

Biết được Tần Nguyễn không phải đến để bắt mình, Lý Mạn Ninh cũng không buông lỏng cảnh giác.
Hình ảnh trong camera giám sát mẹ của Lý Mạn Ninh cũng bị mất tín hiệu, cửa của nhà họ Lý cũng không thể mở ra được, dù có tìm thợ phá khóa vẫn không thể vào, rất ma quái.

Tần Nguyễn nghe vậy thì ánh mắt lạnh đi, cô nói: “Anh gửi địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi qua luôn.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.