Chỉ vài câu ngắn ngủi mà bọn họ phải làm ra tư thế rất khoa trư2ơng. Tần Nguyễn đặt điện thoại xuống rồi nhíu mày suy nghĩ.
Rốt cuộc thì Lý Mạn Ninh muốn làm gì? Tần Nguyễn nhắm mắt rồi mang theo sự nghi ngờ chìm vào giấc ngủ.
Dưới lầu. “Thật sao?” Tần Nguyễn sờ lên mặt.
Tam gia vươn tay ra sờ mặt cô, anh chân thành nói: “Chiều nay anh sẽ sắp xếp để người ta khám cho em, anh không quá yên tâm.” Trong phòng khách.
Thấy Tần Nguyễn đã xuống xong canh thảo dược, Tam gia nhìn đồng hồ rồi nói: “Em lên lầu nghỉ ngơi đi, trong sắc mặt em không được tốt lắm.” Donald và Nicolas ở lại n2hà họ Hoắc, cả hai đi tiễn họ.
Hai người tiễn Marina rời đi xong nhưng không quay về khu nhà nhỏ của nhà họ Hoắc, bọn họ được0 Hoắc Xuyên đưa đến nghỉ ở khu vực dành cho khách. Hình ảnh của một Tam gia cao quý, ung dung đã in sâu vào trong mắt và trái tim Tần Nguyễn.
Người này vẫn giống như kiếp trước, quen thuộc đến mức chỉ cần nhìn cũng khiến cô cảm thấy yên tâm. Tần Nguyễn nhắm mắt rồi lười biếng nói: “Em vừa dậy thôi, vẫn chưa tỉnh táo lắm.”
Tần Nguyễn không đẩy bàn tay đang vuốt ve cắm mình ra, cô nằm có người như một con mèo lười, trông có vẻ rất bất an. Hoắc Xuyên lắc đầu: “Chưa ạ, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó.”
Tam gia hỏi với vẻ nghi ngờ: “Anh cũng chưa từng thấy thứ tương tự à?” Khuôn mặt tuấn tú của anh trở nên dịu dàng hơn, những ngón tay mảnh khảnh chạm vào chiếc cằm nhỏ nhắn của Tần Nguyễn rồi xoa nhẹ.
“Em tỉnh dậy lúc nào thế, tại sao không có động tĩnh gì?” Động tác lơ đãng của Tần Nguyễn khiến Tam gia chú ý.
Anh cụp mắt xuống, thấy Tần Nguyễn đã mở mắt, đôi mắt khép hờ của cô hơi ngơ ngác, toàn thân thấp thoáng tỏa ra một sự quyến rũ. Tam gia nhìn chăm chú xuống bụng Tần Nguyễn rồi nói: “Vừa rồi anh thấy chỗ bụng nhô lên của em hơi động đậy.”
“Thật à?” Một tia sáng lóe lên trong mắt Tần Nguyễn, cô nghĩ là máy thai: “Nó thực sự chuyển động sao?” Tam gia có vẻ khiêm tốn và lịch thiệp, đối xử với ai cũng lễ độ nhưng khi tiếp xúc mới nhận ra sự xa cách của anh.
Tam gia hơi thả lỏng người rồi dựa vào đầu giường, cặp lông mày đẹp đẽ, sống mũi cao quyến rũ, đường cong lạnh lùng trên môi hiện rõ ràng trong mắt Tần Nguyễn. Khuôn mặt Tam gia hiện lên vẻ bất đắc dĩ, anh nói với giọng điệu ba phần dịu dàng, bảy phần bất lực: “Cô bé, em có thai chưa tới ba tháng, bình thường sẽ không có máy thai, chúng ta phải chú ý mọi mặt mới được, chiều nay anh sẽ bảo người ta khám cho em, chúng ta ở nhà được không?”
Nếu là chuyện liên quan tới đứa con, Tần Nguyễn sẽ không từ chối, cô cười nói: “Được thôi, em không có ý kiến.” Thành thật mà nói, không những Tần Nguyễn cảm thấy hứng thú với cỗ quan tài thủy tinh này mà ngay cả Tam gia cũng có cảm giác quen thuộc.
Anh sờ đường vân hoa Bỉ Ngạn bên ngoài quan tài, sau đó hỏi người bên cạnh: “Hoắc Xuyên, anh đã từng thấy chiếc quan tài thủy tinh này chưa?” Tam gia biết chiếc quan tài thủy tinh mà Hoắc Xuyên nói, hai cái không thể nào so sánh được với nhau.
Anh chậm rãi thu tay lại, xoa xoa đầu ngón tay rồi trầm giọng nói: “Anh hãy chuyển nó xuống tầng hầm đi.” Tần Nguyễn cảm thấy vô cùng mới lạ, khiến cô vài lần bỏ qua thìa canh mà Hoắc Tam gia đút tới tận miệng.
Một lần7 nữa lại bị phớt lờ, Tam gia bất lực nói: “Nguyễn Nguyễn?” Lúc này, Tam gia đang nhìn xuống dưới, bàn tay mảnh khảnh lướt trên chiếc máy tính bảng, toàn thân anh tỏa ra thứ khí chất ung dung quý phái.
Tam gia không phát hiện Tần Nguyễn đã tỉnh lại, anh chăm chú nhìn vào chiếc máy tính bảng, dường như có điều gì đó khiến anh không vui, cặp lông mày đẹp đẽ khẽ cau lại, bờ môi mím chặt. Thông qua ghi chép trò chuyện, Tần Nguyễn biết được các thành viên trong phòng làm việc của Lý Mạn Ninh đã gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng trên đường đi tế bái cô ta, vụ tai nạn này khiến sáu người chết và ba người bị thương nặng.
Cách đây không lâu, trên hot search lại có tin tức, ba người bị thương nặng được bác sĩ thông báo đã chết ngay khi đến bệnh viện. Tin tức này đã khiến dư luận xôn xao.
Cư dân mạng càng lan truyền càng trở nên kỳ bí, ngay khi tình huống sắp mất kiểm soát, tất cả những thông tin về vấn đề tâm linh liên quan đến Lý Mạn Ninh đều bị gỡ bỏ. Hoắc Xuyên vẫy tay với thuộc hạ ở xung quanh, một nhóm người nhanh chóng chuyển chiếc quan tài xuống tầng hầm.
Khi Tần Nguyễn tỉnh lại vào buổi chiều, Tam gia đang ngồi bên cạnh cô. Điều ấy chứng tỏ là có ai đó muốn làm vụ này chìm xuồng, bọn họ đã gỡ hết những tin tức có liên quan đến vấn đề tâm linh.
Tần Nguyễn cau mày, mở WeChat lên xem, trong nhóm cũng đang thảo luận về vấn đề này. Tam gia đỡ eo Tần Nguyễn và đưa cô lên lầu: “Em lên lầu nghỉ ngơi trước đi, hãy ngủ một giấc, lúc nào dậy thì bác sĩ đến là vừa.”
“Vâng.” Ngay cả khi không vui, thần thái lúc mím môi của Tam gia cũng giống như đang nở một nụ cười xa cách.
Trong ấn tượng của Tần Nguyễn, phần lớn thời gian Tam gia đều nhẹ nhàng, điềm đạm và tao nhã. Phải cho đối phương không gian riêng, đây là quy tắc sinh tồn cơ bản nhất.
Trước khi ngủ, Tần Nguyễn cầm điện thoại lên và phát hiện tất cả những tin tức chủ đề nóng có liên quan đến Lý Mạn Ninh đều đã bị gỡ bỏ. Tần Nguyễn sờ lên gối rồi thở dài.
Tại sao cô lại gặp phải một người đẹp trai khủng khiếp đến vậy, ngày nào tỉnh dậy cũng phải nhìn khuôn mặt hoàn mỹ này, đến bao giờ cô mới có thể miễn dịch được đây. Tần Nguyễn nhắm mắt rồi uể oải nói: “Không ạ.”
Câu trả lời này thật miễn cưỡng. Tam gia đứng trước cỗ quan tài bằng thủy tinh trong phòng khách.
Tần Nguyễn rất có hứng thú với thứ này, trước khi gia tộc Lathambo rời đi, Tam gia bảo họ để nó lại. Tam gia càng nhìn càng cảm thấy chiếc quan tài thủy tinh này rất quen, nhưng anh không thể nhớ ra đã nhìn thấy nó ở chỗ nào.
Hoắc Xuyên nhớ lại rồi đáp: “Có một chiếc trong viện bảo tàng ở thủ đô, nhưng nó vẫn thua xa cái của gia tộc Lathambo.” Tam gia nhìn cơ thể đang có ro của Tần Nguyễn, ánh mắt anh tối xuống, có một tia sáng lóe lên trong đôi mắt của anh.
Anh dịu dàng hỏi: “Em gặp ác mộng à?” Đôi môi nhạt màu của cô hơi mím lại, dường như Tần Nguyễn gặp phải chuyện gì đó khiến cô bối rối.
Tam gia biết cô đã tỉnh được một lúc rồi. Đã có quá nhiều người phải chết vì cô ta, chẳng lẽ Lý Mạn Ninh không sợ những hình phạt phải gánh chịu khi linh hồn của cô ta xuống Địa Phủ sao.
Mười một mạng người, cũng đủ cho cô ta đi hết mười tám tầng Địa Ngục. Lúc này Tần Nguyễn mới hoàn hồn, cô uống hết thìa canh được đưa lê7n miệng mình.
Sau khi hai mẹ con nói chuyện xong, Marina dẫn tộc nhân rời khỏi nhà họ Hoắc.