Tần Nguyễn cúi đầu nhìn xuống bụng, vì kiếp này được bồi bổ đủ các loại dinh dưỡng nên bụng cô đã hơi nhô lên. Gã khẽ nhíu mày, hỏi: “Tối hôm qua cô ở đâu thế?” Giọng hỏi hơi kỳ lạ, có chút khó chịu. “Không, hôm qua tôi ở cùng với Lâm Hạo nhà tôi, là người vệ sĩ anh nhìn thấy lần trước đây, tôi tới lấy ít đồ...” Nam Cung Sưởng lười nghe cô ta giải thích tiếp, gã nói giọng ra lệnh: “Đừng đi đâu hết, cứ ở yên đấy, tôi đến ngay!”
Nói xong, không đợi Tô Tĩnh Thư ở đầu bên kia đáp lại, gã đã kết thúc cuộc gọi. Hôm sau.
Người cầm quyền của nhà họ Long đưa gia đình tới chơi nhà họ Hoắc. “Phòng?”
Bên kia truyền tới tiếng nói hờn dỗi của Tô Tĩnh Thư: “Nam Cung đại thiếu chuẩn bị tới tìm tôi à?” Đầu bên kia thoáng im lặng, sau đó nhỏ giọng trả lời: “Phòng cũ.”
Nam Cung Sưởng nghe vậy lập tức hết giận, vẻ mặt gã hơi kinh ngạc. Ánh mắt tàn nhẫn của gã quét qua người Tiêu Văn Nhu: “Cô uy hiếp tôi?”
“Tôi đang nhắc nhở anh!” Tiêu Văn Nhu không sợ vẻ mặt hung ác của gã, mặt cô ta càng lạnh lùng hơn. Tiêu Văn Nhu đứng ở trước cửa phòng làm việc đóng chặt, cô ta nghe rõ tiếng mắng chửi giận dữ của Nam Cung Sưởng ở bên trong truyền ra.
Đôi môi đỏ mọng của cô ta cong lên thành một đường vòng cung giễu cợt và khinh thường, sắc mặt lạnh lùng, hơi thở lạnh lẽo quanh người khác xa với khi cô ta còn ở nhà họ Hoắc. Nghe giọng điệu này là biết cô ta đang háo hức lắm.
Nam Cung Sưởng không thể áp chế cơn giận của mình được nữa: “Phòng nào?!” Giọng của gã lạnh lẽo, mỉa mai: “Tiêu Văn Nhu, cô thủ thân vì Hoắc Tam như thế, hắn sẽ nhìn cô thêm một chút sao?”
Tiểu Văn Nhu đứng lên, cô ta không ngẩng đầu mà lạnh lùng trả lời: “Chuyện này không cần anh quan tâm.” Điện thoại vừa được nối máy, Nam Cung Sưởng đã lạnh giọng hỏi: “Ở đâu?”
Tô Tĩnh Thư khẽ đáp: “Khách sạn Hoàng Đình.” Mỗi lần roi rơi vào người Tiêu Văn Nhu là vẻ mặt Nam Cung Sưởng lại rơi vào một loại trạng thái si mê, trông vô cùng thần kinh.
Ngoại trừ rọi thứ nhất kêu lên thành tiếng, những roi sau cô ta không còn kêu nữa. “Thực hiện cái mả tổ nhà anh!” Tiêu Văn Nhu châm chọc, chuẩn bị bò dậy.
Nam Cung Sưởng đứng thẳng người lên, cũng không ngăn cản cô ta. Ánh mắt châm chọc của Tiêu Văn Nhu nhìn chằm chằm vào gã: “Thế nào, định coi tôi thành đám đồ chơi kia của anh à?”
Nam Cung Sưởng không phủ nhận, trên gương mặt tà ác của gã nở một nụ cười rạng rỡ: “Phu nhân tốt của tôi, ngày hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, chúng ta có nên thực hiện luôn đêm tân hôn còn thiếu không nhỉ?” Cho đến khi Nam Cung Sưởng mệt rồi, người đầy mồ hôi thì mới ném roi đi.
Gã mở nút ở cổ áo, đi về phía Tiêu Văn Nhu đang vô cùng chật vật. Nam Cung Sưởng đi đến trước mặt Tiêu Văn Nhu, đưa tay kéo chỗ quần áo rách rưới trên người cô ta xuống.
Tiêu Văn Nhu vẫn luôn tỏ ra thờ ơ, cuối cùng cũng có phản ứng. Cái tính tình táo bạo của Nam Cung Sưởng đúng là ngày càng trở nên mất kiểm soát.
Đột nhiên, Nam Cung Sưởng quay người, gã nhìn chăm chú vào Tiêu Văn Nhu bằng ánh mắt hung bạo. Tiêu Văn Nhu đi vào bên trong, tiện tay đóng cửa phòng lại.
“Bành!” Nam Cung Sưởng tức giận đến mức vỗ mạnh lên bàn: “Vô dụng! Cả một lũ vô dụng!” Trong vòng một ngày, Tiêu Văn Nhu bị hai người đàn ông ném xuống đất, cô ta chật vật nằm rạp trên mặt đất, trong lòng cảm thấy bất lực và mệt mỏi, những ngày tháng như thế này lúc nào mới kết thúc đây?
Nam Cung Sưởng lấy một chiếc roi mềm trên tường rồi đi đến trước mặt Tiêu Văn Nhu, gã cúi người xuống, dùng roi mềm nâng cằm của đối phương lên. Trong nửa tiếng này, trên người Tiêu Văn Nhu không có lấy một vết máu.
Nếu không có bản lĩnh lâu năm thì không có tay nghề này đâu. Người kia bị đá văng ra xa mấy mét, có thể thấy được Nam Cung Sưởng đã dùng lực mạnh đến mức nào.
Đối phương từ dưới đất bò dậy, lại quỳ tiếp: “Vâng, thuộc hạ biết sai rồi.” Tiêu Văn Nhu vừa về đến nhà, người hầu nói với cô ta rằng Đại thiếu gia đang đợi cô ta ở ph0òng làm việc trên lầu.
“Tôi biết rồi.” Sắc mặt Tiêu Văn Nhu không vui lắm, cô ta thay dép đi trong nhà rồi lên lầu. Nam Cung Sưởng cười gằn: “Cút ra ngoài!”
Gã thuộc hạ chật vật đứng dậy rời đi. “Tần Nguyễn đầu, cô ta thì thế nào?”
Tiêu Văn Nhu từ tốn rũ mắt xuống: “Vẫn tốt chán.” Giọng điệu đầy châm chọc. Ánh mắt lạnh lẽo của Nam Cung Sưởng nhìn chăm chăm vào Tiêu Văn Nhu đang đứng ở cửa phòng làm việc, gã hỏi: “Hoắc Tam có chết không?”
“Không chết, vẫn còn sống sờ sờ.” Hôm đó nhà họ Hoắc nghênh đón “khách quý”, gia tộc Boleyn và các thành viên của Huyết tộc Lathambo, máy bay tư nhân của bọn họ đỗ trên bãi cỏ của nhà họ Hoắc.
Donald có dáng người thẳng tắp, gương mặt với những đường nét đẹp đẽ anh tuấn và Nicolas tóc vàng mắt xanh, thân hình cao lớn dẫn đầu đi xuống. Hoắc Xuyên được sắp xếp đón tiếp bọn họ lập tức dẫn người tới nghênh đón: “Hoan nghênh cậu chủ Nicolas và ngài Donald đến nhà họ Hoắc.” Cô ta nắm chặt lấy tay Nam Cung Sưởng đang định lột sạch mình, Tiêu Văn Nhu bình tĩnh nói: “Anh dám đụng vào tôi, tôi sẽ khiến chuyện hợp tác giữa hai nhà Nam Cung là nhà họ Tiêu tán thành mây khói đấy.”
Nam Cung Sưởng cười nhạo: “Văn Nhu, cô đừng uy hiếp tôi, tôi không để mình bị cô quay vòng vòng đầu.” Nam Cung Sưởng rũ mắt xuống, hung tàn nhìn người quỳ gối dưới chân mình, gã giơ chân đá vào vai người kia.
“Cút! Lần sau lại làm không tốt thì chết luôn ở bên ngoài đi, đừng có xuất hiện ở trước mặt tôi mà xấu hổ!” Nam Cung Sưởng sải bước về phía Tiêu Văn Nhu.
Gã túm lấy cổ áo của cô ta rồi quăng xuống đất. Ngồi trên xe, Nam Cung Sưởng mở điện thoại gọi vào số của Tổ Tĩnh Thư.
“A lộ?” Cô cũng không nói chuyện quá nhiều với người nhà họ Long, thái độ của hai bên khá khách sáo và xa cách.
Nhưng thái độ của Long Hân Triết đối với Tần Nguyễn lại thay đổi rất nhiều, anh ta không hề ngạc nhiên khi biết cô là phu nhân của Tam gia như lúc ở trường học. Nhà họ Long chẳng qua chỉ làm hình thức để các gia tộc lớn khác nhìn xem, có tác dụng dẫn đầu làm gương thôi.
Dưới sự giới thiệu của chị dâu cả Long Vi, Tần Nguyễn bắt đầu làm quen với các trưởng bối trong nhà họ Long. Bộ quần áo chất liệu cao cấp Tiêu Văn Nhu mặc trên người bị rách tả tơi, làn da cô ta ửng đỏ nhưng không hề có một vệt máu nào.
Kỹ thuật của Nam Cung Sưởng rất cao siêu, từ lúc Tiêu Văn Nhu đi vào phòng làm việc đến giờ cũng chỉ mới khoảng nửa tiếng. Thậm chí còn thân thiện mời Tần Nguyễn sau này đi tham gia các hoạt động của đám thanh niên trong giới, để có được quen biết với mọi người.
Tần Nguyễn ngoài miệng thì đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ chờ sau này cô có thời gian đã rồi nghĩ đến chuyện tham gia mấy hoạt động ấy sau. “Tôi chưa từng nói đùa, anh có thể thử xem.”
Tiêu Văn Nhu buông lỏng tay gã ra, hai mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Nam Cung Sưởng. Vợ yê7u của anh có năng lực không tầm thường, trêu chọc đủ loại yêu ma quỷ quái, đúng là khiến người ta phải lo lắng.
Nếu Tần Nguyễn là m7ột cô gái bình thường, anh chỉ cần nuông chiều cô, đảm bảo cô cả đời áo cơm không lo là được. Nam Cung Sưởng nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoắc Tam! Tần Nguyễn!”
Giọng điệu của gã rất đáng sợ, giống như có mối thù không đội trời chung với Tần Nguyễn và Tam gia vậy. Ánh mắt c2ô trở nên dịu dàng: “Yên tâm đi, vì con, em sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Tam gia thở dài. Người nhà họ Long rất đúng mực, sẽ không khiến cô có bất kỳ cảm giác khó chịu nào.
Có lẽ là bọn họ cố kỵ Tam gia vẫn luôn đi theo và ở bên cạnh cô. Bây giờ xem ra, đúng là gánh thì nặng2 mà đường lại xa.
Nhà Nam Cung. “Ghen cái mả tổ nhà anh ấy!” Tiêu Văn Nhu lạnh lùng nói: “Tần Nguyễn là thai phụ, cô ta đang mang thai.”
Nam Cung Sưởng liếm liếm môi, trên gương mặt âm u tà ác lộ ra biểu cảm hào hứng: “Chơi như thế mới cùng thú vị chứ.” Tiêu Văn Nhu cầm túi xách trong tay, cô ta cau mày, lạnh lùng nói: “Nam Cung Sưởng, tôi khuyên anh không nên đụng vào Tần Nguyễn, người phụ nữ này không giống những người anh chơi trước đây đâu.”
Nam Cung Sưởng căn bản không thèm để ý, gã khẽ nhướng mày, còn có tâm tư trêu chọc Tiêu Văn Nhu: “Sao thế, cô ghen à?” Gã giận dữ khua tay gạt hết đồ ở trên bàn xuống dưới đất.
Tiếng đồ vật rơi loảng xoảng truyền vào tại Tiêu Văn Nhu làm cô ta khẽ nhíu mày. Nam Cung Sưởng hừ một tiếng rồi quay người xuống lầu.
Gã đi thẳng đến nhà để xe, chọn đại một chiếc rồi lái ra khỏi gara. Bước vào phòng làm việc, Nam Cung Sưởng đang nổi trận lôi đình.
“Đúng là một lũ vô dụng!” Đầu gối Tiêu Văn Nhu đau nhói, cô ta bỗng nhiên quỳ trên mặt đất.
Cô ta ngẩng đầu, trong mắt là cơn giận dữ: “Nam Cung Sưởng!” Nhìn gương mặt của Long Vi và Long Hân Triết là biết hai người là chị em, vì trông giống nhau đến 70 – 80 %, bọn họ đều thừa hưởng ưu điểm của cha mẹ.
Gặp mặt người nhà họ Long không hề mệt mỏi như Tần Nguyễn tưởng. “Phu nhân, đừng nóng vội, chúng ta vừa mới bắt đầu thôi.”
Nam Cung Sưởng cười thành tiếng, roi lại được vung lên. Cô ta vươn tay, từ tốn đẩy cánh cửa trước mặt ra.
Khoảnh khắc cửa phòng mở ra, trên mặt Tiêu Văn Nhu biểu hiện vẻ giận dữ xen lẫn ấm ức. Trong phòng, Nam Cung Sưởng đang đứng trước bàn làm việc, tức giận nhìn hằm hằm vào người đang quỳ dưới chân mình, quanh người gã tỏa ra sát khí nồng nặc.
Nhìn thấy Tiêu Văn Nhu xuất hiện ở cửa, gã không hề che giấu sát khí của mình, mà ngược lại càng như muốn bộc phát ra. Nhưng, ngay lúc Tiêu Văn Nhu đứng lên, roi trong tay gã cũng vung ra.
“Bốp!” Tiêu Văn Nhu bị sự vô liêm sỉ và lời nói đáng kinh tởm của Nam Cung Sưởng làm cho khó chịu, trong mắt cô ta lộ ra vẻ mỉa mai: “Anh ép nhà họ Hoắc quá, nhà Nam Cung cũng không được tốt lành đầu, đến lúc đó nhà họ Tiêu sẽ cân nhắc cẩn thận những rủi ro khi hợp tác với nhà Nam Cung, rất có thể sự hợp tác của hai nhà sẽ kết thúc tại đây.”
Câu nói này của Tiêu Văn Nhu đã phá hủy hứng thú lúc đầu của Nam Cung Sưởng đối với Tần Nguyễn. Hai người bình tĩnh đối mặt nhau, cuối cùng kết thúc bằng việc Nam Cung Sưởng tức giận nói tục một tiếng rồi quay người bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Nam Cung Sưởng đi ra bên ngoài, đột nhiên gã quay đầu nhìn Tiêu Văn Nhu bằng vẻ mặt trào phúng. Vì đã ký kết huyết khế sinh tử với Nicolas nên linh hồn của Donald càng ngày càng trở nên rắn chắc, trông không khác gì người bình thường, ngoại trừ việc gã quá trắng không giống làn da của người thật.
Gã gật đầu với Hoắc Xuyên, sau đó nghiêng người để các thành viên Huyết tộc ở đằng sau đỡ một cỗ quan tài bằng thủy tinh xuống.
Cỗ quan tài bằng thủy tinh này trong suốt, nhìn vô cùng xa hoa.