Tần Muội và Kiều Hi đang s1ung sướng nấp xem trò vui.
“Chuyện này cực kỳ hay ho đây!” “Nam Cung Sưởng, cậu cứ chờ đấy, sớm muộn cũng có ngày ông đây đánh cho cậu quỳ bò trên mặt đất.”
Nam Cung Sưởng cười rất tươi, trong mắt hiện lên vẻ khiêu khích: “Nhị gia nói to quá, làm tôi sợ quá cơ!”
Hoắc Dịch Dung bình tĩnh lại, khuôn mặt anh ta tuấn tú thanh tao như thần tiên, anh ta nở nụ cười như tắm trong gió xuân, đôi mắt đầy vẻ thương cảm. Nam Cung Sưởng xắn tay áo lên, thái độ rất tùy tiện, nhưng lời nói vẫn mang theo vẻ khiêu khích: “Tôi sợ Hoắc Nhị gia sẽ ăn thịt tôi mất, tôi đành phải từ chối thôi.”
Hoắc Dịch Dung trầm giọng ra lệnh: “Hoắc Khương, tiền khách!”
“Vâng, Nhị gia.” Tuy Nam Cung Sưởng không đẹp trai nhưng cũng không thể coi là xấu xí.
Người xuất thân từ gia tộc thế gia luôn có một khí chất cao quý mà những người bình thường không thể nào có được.
Nam Cung Sưởng thu lại nụ cười trên mặt: “Chúng ta cũng giống nhau thôi.” Ánh mắt anh quét về phía Kiều Hi và Tần Muội đang đứng trong góc xem kịch vui một lúc lâu, bọn họ còn cảm thấy thất vọng vì chuyện này kết thúc như vậy.
Tam gia hỏi họ: “Hai đứa đã ăn chưa?”
Tần Muội: “Chưa!” “Hoắc Khương, tiền khách!”
Lần này không đợi Hoắc Khương lên tiếng, Nam Cung Sưởng đã dẫn vệ sĩ phía sau rời đi.
Khi đi ngang qua Hoắc Tam gia và Tần Nguyễn, gã còn lịch sự gật nhẹ đầu: “Mấy ngày nữa là hôn lễ, tôi rất mong đợi Hoắc Tam gia và Hoắc phu nhân.” Mấy người này có khẩu vị nặng quá, tại sao lại lột quần.
Chủ đề thay đổi quá nhanh khiến a7nh ta hơi bối rối.
Trong số những người kinh ngạc cũng có cả Tần Nguyễn đang ngồi bên cạnh Tam gia. Tam gia khẽ h2o một tiếng, nắm chặt tay cô, để giữ gìn thể diện cho anh hai, anh chủ động giải thích: “Lúc đó anh hai mới được mấy tuổi, có chú0t mâu thuẫn với Nam Cung Sưởng.”
“Vậy à.” Tần Nguyễn thu lại vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt.
“Cậu muốn ăn đòn đúng không!” Hoắc Dịch Dung túm cổ áo Nam Cung Sương rồi nhấc gã lên khỏi ghế sô pha. Hoắc Dịch Dung thả cổ áo Nam Cung Sưởng ra, anh ta còn tốt bụng chỉnh sửa lại cho gã: “Khiêu khích tôi nhàm chán lắm, chúng ta thỉnh thoảng đánh nhau còn được, nếu cậu muốn tính kế với tôi thì không có cửa đâu.”
Nam Cung Sưởng bật cười, gã né tránh Hoắc Dịch Dung và tự mình chỉnh lại cổ áo.
“Thật là đáng tiếc.” “Chắc chắn tôi sẽ đến.” Tam gia gật đầu đồng ý.
Sau khi Nam Cung Sưởng rời đi, Hoắc Tam gia cau mày nhìn Hoắc Dịch Dung: “Anh hai, sao anh cứ dây dưa và trêu đùa với gã làm gì?”
“Nếu anh không làm như vậy, làm sao có thể thỏa mãn tâm lý biến thái của gã đó chứ?” Hoắc Dịch Dung không thèm quan tâm. “Anh ăn rồi, hai người đi ăn đi.”
Hoắc Dịch Dung giật mạnh cổ áo, thoải mái dựa vào ghế sô pha, tư thế phóng khoáng, toàn thân anh ta toát lên vẻ ăn chơi trác táng.
Nghe anh ta nói như vậy, Tam gia nắm tay Tần Nguyễn rời đi. Giọng điệu của Nam Cung Sưởng đầy thất vọng, nhưng gã vẫn giữ vẻ mặt hớn hở.
Hoắc Chi đi tới bên cạnh Hoắc Tam gia và Tần Nguyễn, nói nhỏ: “Tam gia, canh thảo dược của phu nhân đã chuẩn bị xong, có thể ăn cơm được rồi ạ.”
Tam gia đặt thiệp cưới lên bàn, kéo Tần Nguyễn đứng dậy, trên môi nở nụ cười ôn hòa: “Chúng tôi đã nhận được thiệp cưới của Nam Cung đại thiếu rồi, cậu có cần chúng tôi giữ lại ăn cơm không?” Cậu ta không muốn ngồi ăn cùng bàn với anh họ Vân Tiêu.
Tần Muội có thể không phát hiện nhưng cậu ta lại thấy rất rõ, tâm trạng của anh họ đang rất không vui.
Kiều Hi liên tục nháy mắt với Tần Muội rồi giải thích: “Tôi đã ăn trong phòng rồi, nếu cậu chưa ăn thì đi cùng anh Vân Tiêu đi, tôi qua với anh Dịch Dung!” Phải biết rằng Nam Cung Sưởng hồi bé cũng rất ngổ ngáo.
Gã không bao giờ quên được việc bị Hoắc Dịch Dung đánh gãy tay.
Hoắc Nhị gia cười lạnh: “Là do cậu không giỏi thôi.” Kiều Hi: “Ăn rồi ăn rồi!”
Tần Muội nghi ngờ nhìn Kiều Hi, “Cậu ăn lúc nào thế, tại sao tôi không biết?”
Kiều Hi: “Vừa ăn lúc nãy.” Lúc này, Nam Cung Sưởng không hề tranh cãi hay đánh lại, gã để mặc cho Hoắc Nhị gia muốn làm gì thì làm.
Nam Cung Sưởng biết rất rõ, có Hoắc Tam gia ở đây, anh sẽ không để Hoắc Dịch Dung ra tay với gã.
Sự thật đúng như những gì gã đoán. Kiều Hi nắm chặt tay Tần Muội, ánh mắt đỏ hồng lên vì 2kích động.?
Dưới sức ép của hai ông anh họ, cậu ta vẫn muốn bật lại từ lâu, bây giờ đã có cơ hội rồi.
Tần Muội ng7he vậy thì há hốc mồm. Hoắc Khương bước tới trước mặt Nam Cung Sưởng rồi làm động tác mời: “Xin mời, thiếu gia Nam Cung.”
Nam Cung Sưởng ngẩng đầu nhìn Hoắc Dịch Dung, sau đó cười chế giễu: “Lúc còn bé anh thật đáng yêu, trông xinh như búp bê vậy, tại sao bây giờ hung dữ thé...”
Câu câm mồm đi!” Hoắc Dịch Dung hít một hơi thật sâu, anh ta rất tức giận. Nếu lúc này Tần Nguyễn còn không nhận ra Hoắc Dịch Dung cố tình làm như vậy, chắc cô có thể vứt mắt mình đi được rồi.
Chỉ với kỹ năng diễn xuất này, Oscar đã nợ Hoắc Dịch Dung một bức tượng vàng.
Tam gia nói: “Đừng ngồi nữa, ăn cơm thôi.” Nam Cung Sưởng mỉm cười rồi tiếp tục nói: “Nếu lúc nhỏ anh không xinh như búp bê, thì tôi cũng chẳng cởi quần anh ra làm gì.”
Hoắc Dịch Dụng cười lạnh: “Năm đó đánh gãy một cánh tay của cậu vẫn là quá nhẹ!”
Nam Cung Sưởng dường như đang hồi tưởng lại, gã nhẹ nhàng lắc đầu, “Thế cho nên, qua nhiều năm như vậy rồi mà tôi vẫn chưa quên được chuyện đó, phải cảm ơn Hoắc Nhị gia đã nương tay.” “Anh hai.”
Nhìn thấy Hoắc Dịch Dung vung nắm đấm về phía Nam Cung Sưởng, Hoắc Tam gia lên tiếng ngăn cản.
Hoắc Dịch Dung nhìn chằm chằm vào Nam Cung Sưởng, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh lùng, khuôn mặt đẹp trai đầy vẻ âm trầm. “Nhưng rõ ràng cậu dậy cùng lúc với tôi rồi xuống lầu, tôi đâu có thấy cậu ăn gì.”
Bị Tần Muội nói toạc ra như vậy, Kiều Hi chỉ muốn chui đầu vào háng mình.
Thật xấu hổ. Lúc này, Kiều Hi không chê anh họ Dịch Dung là Đại Ma Vương nữa, cậu ta lẩn nhanh như thỏ đến chỗ Hoắc Dịch Dung rồi ngồi xuống.
Hoắc Tam gia không quan tâm đến Kiều Hi, anh cùng với Tần Nguyễn và Tần Muội đi tới phòng ăn.
Trên bàn ăn, Tam gia rất ít nói, ngoại trừ thỉnh thoảng quan tâm đến Tần Nguyễn.
Ngay cả khi Tần Nguyễn, Tần Muội, Kiều Hi đi bãi biển chơi, anh cũng không tham gia.
Trong những ngày sau đó, Tần Nguyễn nhận thấy tâm trạng Tam gia không vui, hẳn là có sự thay đổi từ sau khi Nam Cung Sưởng đến thăm.