Tam gia nghe được câu trả lời của Tần Nguyễn mà trong lúc nhất thời vẻ mặt cũng ngây ra.
<2br>Nhưng ánh mắt Tần Nguyễn nhìn quá nghiêm túc, Tam gia lắc đầu bật cười, đưa tay sờ đầu cô: “Cái đầu này của em đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Hoắc Dịch Dung nhíu mày, ánh mắt toát ra sự hung ác: “Anh làm hay em làm?” Nên chỉ chuẩn bị cho một mình Tần Nguyễn thôi.
Tần Nguyễn không có ý này, cô đối phương thức hỏi: “Tam gia, anh đối với người nào cũng đều dịu dàng ân cần như vậy à? Sẽ lo lắng cho Nhị gia ban đêm có đói bụng không, có ngủ ngon hay không à?” “Bê canh thảo dược an thần từ phòng bếp lên đây.”
“Vâng, Tam gia.” Những cảm xúc không vui do trước đó bị Donald uy hiếp đủ loại cũng tiêu tan đi nhiều.
Tần Nguyễn nghe hai người nói chuyện mà than thở, thủ đoạn của nhà họ Hoắc đúng là cao siêu hơn một bậc. Ý là, đều do Hoắc Chi sắp xếp, để cô không nên có cảm giác nặng nề.
“Vậy ạ?” Tần Nguyễn chậc một cái. Chẳng lẽ hỏi tại sao lại chuẩn bị cho một mình cô à, nghe nó hơi tự mình đa tình quá, không hỏi cũng có cảm giác giấu đầu lòi đuôi rồi.
Tam gia mỉm cười, giải thích: “Không cần phải chăm sóc cho anh hai, vì đã có Hoắc Khương chuẩn bị sẵn cho anh ấy rồi. Ở bên chỗ anh cũng vậy, nếu có chuyện gì cũng sẽ có Hoắc Xuyên sắp xếp. Hiện giờ Hoắc Chi là người chăm sóc cho em, nên có rất nhiều chuyện cô ấy sẽ xử lý giúp em.” Anh chỉ muốn trấn an Tần Nguyễn thôi mà, chứ đúng là anh không định trêu chọc cô thật.
Nhìn thấy đôi mắt trong veo của cô nhóc và ánh sáng trêu chọc ẩn hiện trong đôi mắt cô, Tam gia lập tức hiểu ra. Đây là điều khiển từ xa, trực tiếp cắt đứt lương thảo của quân địch.
Tam gia nắm tay Tần Nguyễn, anh nói với Hoắc Dịch Dung: “Anh hai mau đi gọi điện cho giáo sư Brent để ông ta thực hiện ngay trong đêm đi.” Anh nói, giọng trầm thấp nhẹ nhàng: “Anh không có người yêu, chỉ có phu nhân.”
Làn da trên mu bàn tay bị anh hôn như bốc lửa. “80% trở lên, chỉ có điều thủ đoạn có hơi trơ trẽn một chút.” Tần Nguyễn từ từ cụp mắt xuống, giống như là quá xấu hổ.
Nhưng trên thực tế, trong mắt cô lại hiện lên tia sáng hung ác xấu xa. Hoắc Dịch Dung không nhịn được phải xem mồm vào: “Em dâu này, em th2ế này có phải là hơi suy nghĩ hão huyền rồi hay không?”
Tần Nguyễn liếc nhìn anh ta, cô lười giải thích. “Em cũng nghĩ như vậy!” Tần Nguyễn nghe ra Tam gia đồng ý chiều theo ý cô mà trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Sự thiên vị trắng trợn này và cảm giác được cưng chiều không có điểm mấu chốt khiến cô rất vui. Hoắc Dịch Dung cảm thấy em ba và Tần Nguyễn đều điên rồi.
Gia tộc Lathambo tuy không dám trắng trợn đối đầu với nhà họ Hoắc, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ thần phục Tần Nguyễn hoặc là nhà họ Hoắc. Tần Nguyên đánh giá người đàn ông lười biếng đang tỏa ra khí chất cao quý tao nhã đầy người ở trước mặt, cô cười nói: “Tam gia biết chăm sóc người khác như thế đúng là một người yêu hoàn mỹ, trên đời này làm gì có người phụ nữ nào sẽ không chết mê chết mệt vì anh đâu.”
Tam gia cầm tay của Tần Nguyễn đưa lên miệng khẽ hôn một cái, một nụ hôn rất trong sáng. Hoắc Chi đóng cửa phòng, tự mình xuống lầu lấy canh.
Tần Nguyễn nằm ở trên giường còn chưa cảm thấy buồn ngủ, có kinh ngạc hỏi: “Hơn nửa đêm rồi làm sao còn có canh?” Hai mắt Tam gia hơi cong cong: “Lúc này Donald trở về vừa hay thu dọn cục diện rối rắm.”
“Ha ha ha...” Hoắc Dịch Dung nghĩ đến tất cả những chuyện Donald phải đối mặt sau khi về nước, mà không khỏi bật cười vui vẻ. Lúc này, ám vệ tiến vào phòng và nói nhỏ mấy câu vào tai Hoắc Khương.
Hoắc Khương nghe thì chớp mắt, sau đó phất tay với thuộc hạ. Hoắc Chi đứng trong phòng thấy Tam gia đỡ phu nhân đi đến bên giường thì quay người ra khỏi phòng.
Cô ta đứng ở cửa ra vào, vừa mới chuẩn bị đóng cửa thì lại nghe thấy tiếng ra lệnh của Tam gia. Canh thảo dược cũng là thuốc, anh và anh hai đều không uống được.
Kiều Hi và Tần Muội khỏe mạnh cường tráng như trâu thế kia, nên cũng không cần dùng canh thảo dược bồi bổ cơ thể. Anh ta mím chặt môi, ánh mắt trầm xuống: “Em ba, chúng ta có cần tặng cho gia tộc Lathambo một món quà lớn không?”
Tam gia cười khẽ, đôi môi mỏng hé mở, thốt ra một chữ. Ám vệ đi xong, Hoắc Khương bèn tiến lên cung kính nói: “Nhị gia, Tam gia, người của gia tộc Boleyn đang chuẩn bị lên đường rời đi.”
“Ngay bây giờ?” Hoắc Dịch Dung cau mày, ánh mắt quét về phía khoảng không tối tăm ngoài cửa sổ. Hiện đang là nửa đêm, Nicolas vừa ký huyết khế xong, trên người Leslie cũng có vết thương, bọn họ lựa chọn rời đi vào lúc này có phải hơi nhanh quá không. Tần Nguyễn trừng mắt với anh: “Ai lộn xộn cơ, rõ ràng là anh không tử tế mà.”
Tam gia kinh ngạc nhíu mày, anh bật cười, hỏi: “Ô? Làm sao anh lại không tử tế chứ?” Ánh mắt cô nhìn chằm chằm v0ào Tam gia, muốn nghe ý kiến của anh.
Tam gia thở dài một tiếng, hỏi cô: “Em có nắm chắc không?” Vẻ mặt Tam gia rất thản nhiên, nói: “Anh làm đi, thông báo cho giáo sư Brent thu mua tất cả số máu có trên thị trường nước M, cũng đừng quên cả tồn kho trong bệnh viện nữa đấy.”
Hoắc Dịch Dụng cười, trong giọng nói rõ ràng có sự cười trên nỗi đau của người khác: “Anh rất mong chờ hàng chục nghìn ma cà rồng bọn họ, khi không có nguồn cung cấp máu tươi thì sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn như thế nào.” Tần Nguyễn nói ra một câu kinh người: “Anh làm em bối rối, đã thả thính người ta lại còn không chịu trách nhiệm.”
Khuôn mặt hiền hòa của Tam gia từ từ nứt ra. Tần Nguyễn: “Chỉ chuẩn bị phần của em thôi?”
Tam gia nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, anh cười khẽ: “Chỉ có em uống canh thảo dược.” Hoắc Khương cúi đầu: “Là do Donald suốt ruột muốn đi. Hắn tranh cãi với đám Pháp sư nhà Boleyn, cuối cùng quyết định lập tức lên đường.”
Hoắc Dịch Dụng cười chế nhạo: “Tên này đúng là vội vàng.” Cô rút tay về, nhưng Tam gia nắm quá chặt nên cô không có cách nào rút ra được.
Tam gia nắm vuốt bàn tay nhỏ mềm mại của cô, anh nhẹ giọng trấn an: “Ngoan, đừng lộn xộn, Hoắc Chi sắp lên rồi.” Nhìn nụ cười hiền hòa của Tam gia, cô không khỏi cảm thán: “Nếu không có mệnh lệnh của Tam gia, thì chắc Hoắc Chi cũng sẽ không chuẩn bị canh thảo dược an thần vào lúc nửa đêm như thế này đâu.”
Tam gia chỉ cười không nói, bởi vì đúng là như thế. “Sẽ không.” Tam gia trả lời rất nhanh gọn, chẳng hề có do dự.
Tần Nguyễn tỏ ra giật mình, không biết nên nói tiếp thế nào. Tam gia ngồi ở mép giường, anh tháo dép, xốc chân lên chui vào và tựa người ở đầu giường.
Anh nhìn sang bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Anh đoán đêm nay sẽ không yên bình nên bảo phòng bếp chuẩn bị trước.” Cô bé nhà anh đang chán quá không có việc gì nên cố tình gây sự với anh đây mà.
Tam gia đưa tay vén lọn tóc xõa bên mặt Tần Nguyễn, giọng anh trở nên dịu dàng gợi cảm chưa từng có: “Cô bé, thả thính cũng không phải chỉ nói miệng là được.”