Donald nhướng mày, trên gương mặt tuấn tú của gã lộ ra vẻ khiêu khích. Donald dịch chuyển lần nữa, nhưng bị lực Minh Thần đánh trúng.
“Phut!” Giọng nói lành lạnh của anh chậm rãi vang lên: “Tuy tôi cũng có ch2út kỹ năng, nhưng không đáng là gì so với Donald anh.”
Đôi mắt lười biếng của Tam gia hơi rũ xuống, trông càng thêm nguy hiểm. Gã thả hai tay đang giơ lên, một tay đút túi quần,1 trông rất ngạo mạn, gã nói: “Nghe đồn năm xưa Hoắc Tam gia đến nước M, bị một thế lực nào đó dùng giá cao mời tới một đám Pháp sư vây công ngài2. Lần đó tôi và các thành viên của gia tộc Lathambo cũng có mặt ở đó và được tận mắt nhìn thấy Tam gia thể hiện tài năng. Không biết hôm nay Don7ald tôi có được vinh hạnh cùng ngài tiếp vài chiêu không?”
Bên trong đôi mắt thâm thúy sâu thẳm của Tam gia, nhìn như đa tình đấy, nhưng7 nếu để ý kỹ sẽ phát hiện ra sự hờ hững và hung tàn ẩn chứa trong đó. Tần Nguyễn ngước mắt nhìn gã một cái, vẻ mặt thản nhiên, cô nói: “Không đẹp bằng Tam gia nhà tôi.”
Donald đang tự luyến, nghe thấy thế thì nụ cười hoàn mỹ trên mặt dần dần nứt ra. Thứ hấp dẫn nhất là sắc đỏ trong mắt gã nhạt dần, để lộ ra đôi mắt màu lam sâu thẳm, giống như bầu trời đêm lấp lánh ánh sao.
Một người đàn ông như vậy, cho dù là ngoại hình hay khí chất quý tộc, nhất định sẽ rất nổi tiếng trong giới giải trí. “Nhưng anh đã ra tay.”
Tần Nguyễn có trực giác Donald trở nên nguy hiểm, lực Minh Thần ngưng tụ lại thành chiếc roi vàng bỗng xuất hiện ở trong bàn tay cô. Tần Nguyễn nghiêm nghị chất vấn: “Anh muốn làm gì?!”
Vẻ mặt Donald điềm nhiên như không có gì xảy ra, anh ta nói rất nhẹ nhàng: “Xin đánh thử mấy chiếu với Tam gia.” Hai mắt gã khóa chặt vào gương mặt tuấn tú của Tam gia, ánh mắt đầy soi mói bắt bẻ.
Nhờ có lời khen ngợi của Tần Nguyễn mà đôi môi gợi cảm của Tam gia dần dần cong lên, trên mặt nở nụ cười tươi rói. “Khụ khụ...”
Tần Nguyễn ho mấy tiếng, rời mắt khỏi gương mặt của Donald. “Nguyễn Nguyễn.”
Giọng nói trầm thấp hơi khó chịu của Tam gia vang lên bên tai Tần Nguyễn. Donald xoa vết máu trên khóe môi, gã không những không giận mà còn cười: “Hoắc phu nhân quả nhiên là mạnh.”
Đôi mày thanh tú của Tần Nguyễn khẽ nhếch lên: “Anh không nên tấn công người khác như thế, có câu nói rất hay là làm người phải tự biết lấy mình, mà anh làm quỷ cũng phải khắc ghi câu này.” Cô cảnh cáo: “Donald, tôi khuyên anh đừng phí tâm tư nữa, chuyện mà tôi không muốn làm thì không có bất kỳ người nào có thể miễn cưỡng tôi.”
Ánh mắt Donald nhìn thẳng vào Tần Nguyễn, sắc mặt gã vừa kỳ lạ vừa nham hiểm: “Hoắc phu nhân thật sự không nể mặt mũi sao?” Nhưng tất cả những thứ này Tần Nguyễn đều chưa từng nhìn thấy ở kiếp trước, cô không cho phép Tam gia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở trước mặt mình.
Donald vừa ra tay đã mang theo sát khí mãnh liệt, điều này đã chạm đến điểm mấu chốt của cô. Donald khẽ “A” một tiếng, trên mặt hiện rõ vẻ kiêu ngạo.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, từ trong tay gã bắn ra mấy lưỡi kiếm gió. Trong mắt cô hiện lên sự tức giận, lời nói ra đầy khiêu khích.
Có lẽ Tam gia thật sự có chỗ thần bí, hoặc là có vài thủ đoạn bảo vệ được mạng sống đấy. T0rên mặt Donald toát ra thần thái muốn thử, gã trầm giọng nói: “Ngài khiêm tốn rồi.”
Vừa dứt lời, gã đã biến mất tại chỗ. “Tam gia đang thẹn quá hóa giận đấy à?” Donald chế nhạo: “Cậu có nhược điểm, Hoắc phu nhân có năng lực phi phàm.”
Gã liếm môi, tầm mắt dời xuống bụng của Tần Nguyễn, vẻ mặt có chút hả hê, gã nói: “Những đứa con sắp chào đời của hai người lại là người bình thường. Những tay Pháp sư nước M từng bị cậu giết chết kia, gia tộc của bọn họ sẽ không bỏ qua cho con của các người. Cậu cũng biết bọn Pháp sư nước M cực kỳ thù dai, bọn họ thích trả thù kẻ địch, dù có liên lụy đến người nhà cũng muốn không từ thủ đoạn nào để báo thù.” Đó là sự phấn khích, kích động, chờ mong xem kịch vui.
Phát giác Donald đang nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, ánh mắt càng ngày càng không kiêng nể gì, Tam gia tiến lên ôm lấy eo của Tần Nguyễn. Anh lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo lộ ra ý cảnh cáo: “Thu hồi cái dáng vẻ giả mù sa mưa này của anh đi, rồi mang theo người của anh lăn hết ra ngoài!” Mày rậm, các đường nét hoàn hảo, làn da trắng mịn không tì vết, môi mỏng đẹp tuyệt vời.
Tần Nguyễn không biết các ma cà rồng khác có đẹp hay không, nhưng so sánh với những diễn viên đã từng đóng vai ma cà rồng trên phim ảnh, thì Donald trước mắt đây là một gã ma cà rồng tương đối xuất sắc. Tần Nguyễn: “Nể tình cũng phải tùy từng người, mà anh có phải là người đâu.”
“Câu này làm tổn thương trái tim của tôi quá.” Donald ôm ngực, làm ra vẻ đau khổ lắm. “Vậy tôi cũng muốn đánh thử mấy chiếu với anh!”
Dứt lời, trong tay Tần Nguyễn ngưng tụ lực Minh Thần cực mạnh, cô hất tay tấn công về phía Donald. Cô tìm tới tay của Tam gia rồi nắm chặt lấy, tay của hai người đan vào nhau, cô đang trấn an Tam gia.
Donald tự luyển vuốt ve khuôn mặt của mình, gã cười hỏi Tần Nguyễn: “Hoắc phu nhân thích gương mặt này của tôi?” Donald nhìn xuống ngón tay dính máu của mình, ánh mắt gã hơi tối xuống: “Tôi thành tâm mời Hoắc phu nhân tới làm khách ở gia tộc Lathambo, chứ không thật sự muốn đánh người.”
Trên người Donald bỗng nổi lên tinh thần chiến đấu, và sắc đỏ trong mắt gã trở nên sáng chói lộng lẫy. Kiếp trước Tam gia là ân nhân của cô, là cha của đứa con chưa chào đời, là một bộ phận không thể thiếu trong suốt quãng đời hoàn mỹ còn lại của cô.
Mạng của Tam gia do cô bao thầu, tất cả những kẻ có ý định giết anh đều là đang chống lại và khiêu khích cô. Đồng tử trong mắt Tần Nguyễn co rụt, cơ thể vô thức đứng chặn ở trước mặt Tam gia, cô ngưng tụ lực Minh Thần, va chạm với mấy lưỡi kiếm gió đang lao tới.
Lưỡi kiếm gió đầy sát khí gặp phải lực Minh Thần, thoáng chốc tan thành mây khói. Phát giác được nguy hiểm, Donald nhanh chóng biến mất, dịch chuyển đến vị trí cách đó mấy mét.
Tần Nguyễn nhíu mày, sắc mặt lạnh lẽo nghiêm nghị, cô không hề có ý định cứ thế buông tha cho đối phương. Gã che lấy phần ngực bị đánh trúng, trong miệng phun ra ngụm máu tươi.
Tất cả mọi người đều không nhìn thấy Tần Nguyễn dùng cái gì làm Donald bị thương, chỉ nhìn thấy hai bàn tay xinh đẹp của cô múa may trong không trung, không khí trong phòng có một thoáng như đông cứng lại. Donald đang chạy thục mạng hơi cúi người, miệng phun ra máu tươi. Gương mặt Tần Nguyễn đầy tức giận, đôi mắt cô khóa chặt vào Donald, cô dùng một loại ánh mắt bắt bẻ dò xét đối phương.
Tần Nguyễn cười khẩy một tiếng, trên mặt tỏ ra khinh thường, cô lạnh lùng chế giễu: “Cũng chỉ có thế.” Sự thù địch trên người gã biến mất, ánh mắt nhìn Tần Nguyễn không rời, càng ngày càng cảm thấy hứng thú, giống như đang nhìn thấy báu vật hiếm có.
Nhưng, sâu bên trong ánh mắt của gã lại có một chút ác ý chưa từng có ý định che giấu. Khuôn mặt tuấn tú của Tam gia trở nên hung ác, trên người anh toát ra một luồng sát khí mạnh mẽ: “Donald, anh đang đi tìm chết đấy!”
Nếu là trước kia Tam gia còn cố gắng khắc chế, thì giờ phút này anh đã hoàn toàn lộ ra một bộ mặt khát máu khác của mình.
Donald lùi lại, gã cười: “Tôi chỉ nhắc nhở một câu thôi, cũng không có ác ý.”