Mấy cầu2 này làm Tần Muội ngượng ngùng. Tần Nguyễn quay đầu nhìn anh ta một cái rồi cười bảo: “Đủ đến không thể đủ hơn.”
Tần Muội mặt mày hớn hở: “Đúng không đúng không, đúng là do anh đây đã có dự kiến trước rồi, lũ oắt con kia còn muốn phá trinh tiết của anh cơ. Đây chính là pháp báo quan trọng có thể cứu mạng anh đấy!” Dứt lời, cố lên xe trước.
Tần Cảnh Sầm liếc Tần Muội: “Còn đứng ngây ra đấy làm gì, lên xe.” Tần Nguyễn về cằm, suy nghĩ nghiêm túc: “Có khả năng là bởi vì anh có thân đồng tử, bọn họ thích hơi thở trên người anh”
Tần Muội: “..” Tần Cảnh Sầm hơi lo lắng, anh ta nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Nguyễn mà không cách nào tưởng tượng được một cô bé lại có liên hệ với ma quỷ.
Anh ta lo lắng hỏi: “Quỷ có hại người không?” “Có!” Tần Nguyễn gật đầu: “Quỷ không có cơ thể thật, tính chất thuần âm, mà trên cơ thể con người có dương khí, quỷ lại e ngại dương khí. Khi dương khí của một người tăng cao nhất thì quỷ cũng phải đứng nhìn từ xa. Nhưng nếu là trẻ con hoặc phụ nữ, người bị bệnh nặng thiếu dương khí, quỷ sẽ vô cùng dễ dàng tiếp cận bọn ho.”
Tần Muội khẩn trương hỏi: “Vậy anh thì sao? Dương khí của anh đủ không?” “Vậy em định để Nguyễn Nguyễn đi một mình?”
Tròng mắt Tần Muội đảo quanh, anh ta cười bảo: “Hay là anh đi cùng Nguyễn Nguyễn đi, em lái xe của anh về?” Tần Nguyễn không hiểu: “Vì sao ạ?”
Tần Cảnh Sầm: “Một cô gái như em chẳng lẽ về sau đều phải tiếp xúc với những thứ kia?” Anh ta đề nghị: “Về nhà trước đã”
Có một số việc có lẽ phải đi tìm Tam gia nói chuyện một chút. Một cô bé cứ suốt ngày tiếp xúc với ma quỷ như thế này, theo anh ta thấy cũng không phải là chuyện tốt. Đối mặt với đôi mắt đỏ lòm như máu đầy thù hận của hai mẹ con Hàn Nhàn, Tần Nguyễn cười nói: “Ai biết, có vẻ bọn họ rất hận em, vẫn đang nhìn chằm chằm vào em, đây này”
Tần Muội nhìn vào mắt cô, anh ta nhận ra có gì đó không đúng: “Nguyễn Nguyễn, sao em cứ nhìn vào anh thế?” “Không” Tần Nguyễn lắc đầu: “Bọn họ vừa mới chết nên còn chưa hồi phục linh trí, chờ hai người họ nhận biết được rồi, phá án hòm hòm xong là có thể đưa đi”
Tần Muội sợ hãi nói: “Hai người đó vẫn đi theo chúng ta à?” “Bởi vì hai người họ đang ở ngay sau lưng anh kìa”
“Đệch!” Tần Muội sợ sệt, nói: “Làm sao về? Hai con quỷ kia vẫn còn ở trên xe đấy”
Tần Nguyễn: “Bọn họ không thể gây tổn thương chúng ta, muốn theo thì cứ theo đi.” Nhưng, đêm nay chắc chắn là không yên bình rồi.
Khách sạn Hoàng Đình. Tần đại thiểu lườm Tân Muội, giọng anh ta lạnh tanh: “Nguyễn Nguyễn đang đùa em đấy.”
Gương mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn nở nụ cười tươi rói, cô không phủ nhận lời nói của anh cá. Khóe môi của cô hơi gợn lên, trên mặt nở nụ cười tươi: “Đương nhiên là tiền đi rồi, con người sau khi chết đ2ều phải vào Địa Phủ. Với những tội ác mà bọn họ đã làm khi còn sống, chỉ sợ còn phải chạy mấy vòng dưới Địa Ngục đấy”
0
Nếu hai mẹ con nhà này không chết, cô sẽ đưa chúng vào tù, để chúng được hưởng thụ một cuộc sống nước sôi lửa bỏng.
Mặc dù hiện giờ người đã chết rồi, nhưng chắc chắn là phải đi mấy tầng Địa Ngục. Trong phòng chỉ còn lại hai người Nam Cung Sưởng và Tô Tình Thư.
Tô Tình Thư cầm ly rượu đó trên bàn lên, lắc nhẹ rồi thản nhiên nói: “Nói đi, bên phía nhà họ Hoắc có biến động gì.” Tần Cảnh Sầm móc chìa khóa xe ở trong túi ra ném cho Tần Muội: “Đi đường nhớ lái xe cẩn thận”
“OK!” Câu nói này của anh ta làm Tần Nguyễn bật cười.
Chuyện anh hai cô có thừa dương khí không chỉ có quan hệ với việc anh ấy có thân đồng tử, mà còn liên quan đến khí tràng của bản thân anh ấy nữa. Ba anh em trở về nhà, còn mang theo hai vong hồn.
Trên đường đi cũng khá yên tĩnh. Lúc nào bên cạnh Tô Tình Thư cũng có một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt cương nghị chính trực.
Người kia nghiêm mặt ngồi trên ghế sô pha, mặc cho Tô Tình Thư muốn làm gì mình thì làm, còn thỉnh thoảng đáp lại cô ta. Tần Muội cầm chìa khóa, hấp tấp chạy mất.
Tần đại thiếu đi đến ghế phụ lái, mở cửa ngồi vào bên trong. Nam Cung Sưởng thấy cảnh này mà trong mắt ánh lên tia nhìn hung ác nham hiểm.
Gã vỗ vỗ hai người phụ nữ bên cạnh: “Hai em đi ra ngoài trước đi.” Hai cô gái rất hiểu chuyện, một trái một phải thơm lên má Nam Cung Sưởng một cái rồi ngoan ngoãn rời khỏi phòng.
Tô Tình Thư ở trước mắt còn chưa có hành động gì, Nam Cung Sưởng lạnh lùng nói: “Báo tên này ra đi, tôi có chuyện muốn nói với cô” Tô Tình Thư đang đổ vào ngực người đàn ông tên A Hạo, phát giác Nam Cung Sưởng tức giận, nụ cười trên mặt cô ta vẫn không thay đổi.
Cô ta từ tốn ngồi ngay ngắn, sau đó vỗ vỗ bả vai của A Hạo: “Cục cưng ngoan, ra ngoài chờ tôi” Nam Cung Sưởng thoải mái ngó người trên sô pha: “Hôm nay tôi đến nhà họ Hoắc gặp Hoắc Tam gia”
“Vừa nãy anh đã nói rồi, tôi biết” Tô Tình Thư xem thường. “Em không lên đâu!” Tần Muội kéo áo Tần Cảnh Sâm, lắc đầu nguầy nguậy như cái trống bỏi.
Trên xe có Vong hồn của hai mẹ con Hàn Nhàn, Hàn Khả Tâm, anh ta không dám lên. “Đúng ạ!” Tần Nguyễn gật mạnh.
Đời này của cô muốn sống thật sâu, muốn được sống thọ chết già thì nhất định phải có liên hệ với lũ tà ma đó. “Vâng thưa Đại tiểu thư!”
Người đàn ông đứng lên, bước từng bước vững chãi rời khỏi phòng. Tần đại thiếu thở dài, ánh mắt lại liếc nhìn vào trong xe, anh ta hỏi Tần Nguyễn: 7“Phải giải quyết hai người họ như thế nào?”
Tần Nguyễn không nhìn vào trong xe mà là nhìn đăm đăm ra sau lưng Tần 7Muội. Tần Cảnh Sầm nhìn hai đứa em đang cười đùa tíu tít mà lông mày nhíu lại: “Nguyễn Nguyễn, có cách nào để em không nhìn thấy những thứ kia không?”
Tân đại thiểu vừa nói câu này, sắc mặt của cả Tần Nguyễn lẫn Tân Muội đều thay đổi. Nhưng thực chất ở bên trong lại là một cô ả lắng lơ, sinh hoạt cá nhân rất hỗn loạn.
Từ khi hôn sự của hai nhà Hoắc, Tô bị hủy, ả đàn bà này càng thêm không biết tiết chế. Trên tầng cao nhất, nơi không mở cửa cho người ngoài, Nam Cung Sương đang ôm hai người đẹp, dưới sự phục vụ của hai người đó, anh ta lặng lẽ nhìn Tô Tình Thư ở phía đối diện.
Tô Tình Thư người cũng như tên, bề ngoài yên tĩnh có chút khí chất con nhà thư hương, là một người phụ nữ có phong thái trang nhã. Tần Muội nhảy dựng lên, mặt mũi trắng bệch vì sợ hãi.
Anh ta chạy tới sau lưng Tần Nguyễn, cá kinh kêu lên: “Rốt cuộc là họ có thù oán với em hay là với anh vậy, sao cứ thích quấn lấy anh?” Hai bàn tay của Hàn Nhàn và Hàn Khả Tâm cũng không sạch sẽ gì.
Tân Cảnh Sầm tỏ vẻ nghi ngờ: “Bây giờ?” Tần Cảnh Sầm: “...”
Khóe môi Tần Muội chế xuống: “Cái này mà em cũng có thể nhìn ra được?” “Sức khỏe của hắn hình như tốt hơn so với lúc trước”
Bàn tay đang lắc ly rượu dừng lại, đôi mày xinh đẹp nhẹ nhàng nhíu lên: “Không thể nào!”