Sắc mặt của Tần Nguyễn không được tốt lắm, cô dò x1ét từ trên xuống dưới đối phương bằng ánh mắt khác thường: “Không phải cái gì? Không phải là con trai, hay cô không phá thai?”
<2br>“Bọn họ nói, là, con gái.” Lệ Lệ cuống lên, cô ta không muốn nghe những thứ này, cô ta chỉ muốn thử quỷ quái kia biến mất.
“Cô chỉ cần nói cho tôi biết phải làm như thế nào mới có thể khiến nó biến mất!” Tần Nguyễn cúp máy rồi gọi cho Hoắc Chi, sau khi bên kia nghe máy, cô nói một cách ngắn gọn.
“Hoắc Chi, cô phải người ra cổng trường lấy bùa chú, sau đó ngâm bùa ở trong nước rồi cho những sinh viên bị thương uống hết, phải nhìn thấy tận mắt bọn họ uống xong rồi mới được thả ra.” “Tôi có thể nói một cách chắc chắn với cô rằng, đứa bé mà cô phá bỏ là một bé trai”
“Không, không đâu!” Lăng Hiểu Huyên vừa định mở miệng nói thì lại thấy Lý Hiểu có gì đó không ổn.
“Tần Nguyễn, Lý Hiểu cử động!” Thậm chí cô còn lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian.
Bây giờ là buổi trưa, hai tiếng nữa cô phải đến lớp học. Thế này cũng tốt, trước hết để anh linh phát tiết cơn giận đã, nếu không cho dù cô có ra tay giúp Lệ Lệ thì trong lòng cũng không cảm thấy quá thoải mái.
Lệ Lệ cũng phát giác trạng thái của Lý Hiểu không thích hợp, trông giống hệt lúc vừa rồi ở trong thư viện, ánh mắt đối phương nhìn cô ta như thể nhìn một vật chất, khiến cô ta vừa kinh hãi vừa hoảng sợ. Sự kinh ngạc và khiếp sợ trong mắt Lệ Lệ rất chân thật, giọng nói của cô ta đầy bất an và hối 7hận. Sắc mặt Tần Nguyễn hơi trầm xuống: “Cô phá thai vì phát hiện cái thai là con gái?”
Lệ Lệ mím chặt môi, không nói gì nữa7. Cô gái này ích kỷ đến mức làm người ta giận sôi gan, cũng khiến cho Tần Nguyễn rất khó chịu.
Không chỉ mình cô nghĩ như vậy, Lăng Hiểu Huyên ở bên cạnh cũng đã tức muốn nổ tung rồi. Cô ấy rất muốn khuyên Tần Nguyễn đừng quan tâm đến chuyện của Lệ Lệ, cô gái này không biết lòng tốt của người khác, cho dù có giúp đỡ cô ta, cô ta cũng sẽ không cảm kích. Tàn nhẫn quá!
Đứa con trai mà cô ta chờ đợi bấy lâu nay lại bị chính tay cô ta bóp chết. “Không, cô đừng đến đây! Aaa...”
Lệ Lệ chật vật lùi lại, sợ đến mức khuôn mặt chẳng còn sắc màu. “Nhà bạn trai tôi chỉ cần con trai, nếu là con gái, anh ấy sẽ không cưới tôi! Tôi làm sao biết đó là con trai chứ!”
Ý là lỗi của người khác. Đây là thái độ gì vậy?
Rõ ràng là ngầm thừa nhận! Lúc trước cũng bởi vì kiểm tra ra là con gái nên cô ta mới đi tìm Lý Hiểu, nhờ đối phương đi cùng mình đến bệnh viện để phá thai.
Khi nạo thai xong, bác sĩ cũng bảo với cô ta rằng đó là con gái. Nhờ có Lăng Hiểu Huyên nhắc nhở, trước tiên Tần Nguyễn nhìn xuống chân và thấy không biết anh linh đã biến mất từ lúc nào.
Cô lại nhìn Lý Hiểu, đối phương đã đứng lên, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào Lệ Lệ. Cơ thể Lệ Lệ lảo đảo ngã xuống đất.
Mặt mũi cô ta tràn đầy vẻ không dám tin, cô ta không thể tin được lời Tần Nguyễn nói. “Được, tôi sẽ..”
“A aa a a!!!” Cô lớn lên trong trại trẻ mồ côi, được chứng kiến quá nhiều trẻ em bị bỏ rơi ở trại trẻ mồ côi vì nhiều lý do khác nhau.
Cho nên Tần Nguyễn có một loại cố chấp, nếu có con, cô sẽ không bao giờ bỏ rơi nó. “Tần đạo hữu, tôi còn có chút việc bận, nói chuyện sau nhé”
“Được, tôi không quấy rầy chú Lộ nữa” “Tần đạo hữu, tôi phải người đến Học viện Thịnh Thể đưa bùa chủ cho cô, bây giờ người của tôi đang ở bên ngoài trường học, cậu ta không có thể sinh viên hay thẻ làm việc nên không vào được”
“Tôi sẽ bảo người ra lấy bùa, chú dặn anh ta chờ một chút.” Trong đội con ngươi hung ác nham hiểm của Lý Hiểu có sự khát máu đáng sợ, đôi mắt của cô ta không có một chút cảm xúc nào.
Thấy Lý Hiểu tới gần mình, cuối cùng Lệ Lệ cũng bật khóc. Cô sẽ giữ nó tránh xa những trải nghiệm chua xót và đau đớn kia, để nó lớn lên trong một môi trường lành mạnh.
Sự lạnh lẽo trong mắt Tần Nguyễn lập tức đông cứng lại, cô nhìn về phía Lệ Lệ bằng ánh mắt nặng nề. Đang giữa trưa mặt trời lên cao, năng gay gắt.
Theo lý mà nói, quỷ rất ít khi xuất hiện vào ban ngày, trừ khi oán khí quá lớn khiến nó không thèm để ý đến cảm giác đau đớn khi hồn thể đứng dưới cái nắng như thiêu đốt, cũng phải tìm người báo thù. Lệ Lệ trừng to mắt, hỏi: “Làm sao để siêu độ?”
“Đứa nhỏ này đã đầu thai vào bụng của cô, thì chứng tỏ kiếp trước nó có quan hệ với cô. Nó đến tìm cô, nhưng cô lại coi thường sinh mệnh mà phá thai, dẫn đến việc nó không được ra đời nhìn ngắm thế giới này. Nếu đã không thể đạt được ước muốn, thì cũng nên xoa dịu oán khí của nó” Tần Nguyễn tức giận nhìn Lệ Lệ: “Tại sao cô lại muốn phá bỏ nó? Cô có biết nó chết thảm như thế nào không, nó bị người ta bỏ vào trong túi rác vứt đi, bị ruồi muỗi bu quanh, cơ thể bốc mùi hóa thành nước. Nếu như cô đến bệnh viện chính quy thì có lẽ đã không gây nên thảm kịch này, làm cho nó tới tìm cô báo thù!”
“Tôi cũng không muốn như thế mà!” Lệ Lệ gào lên dữ tợn. Nhưng Tần Nguyễn lại nói cho cô ta biết, đứa bé bị phả là một bé trai.
Làm sao cô ta có thể chấp nhận được chuyện này đây! Tần Nguyễn nhìn xuống anh linh dưới chân, đây rõ ràng là2 một bé trai.
Giờ phút này, cô không thể nói trong lòng mình có tư vị gì. Tần Nguyễn không thể hiểu nổi đầu óc cô gái này đang nghĩ cái gì, cô chán ghét nhìn chằm chằm vào Lệ Lệ.
Cô lạnh lùng nói: “Muốn giữ mạng thì cô phải siêu độ cho đứa trẻ, nếu không tính mạng của cô khó đảm bảo” Giống như anh linh ở trước mắt này.
Lý Hiểu nhếch môi nở nụ cười âm trầm, đôi mắt đờ đẫn dần trở nên lạnh lẽo, đôi mắt đỏ sẫm đang nhìn chằm chằm vào Lệ Lệ. Hoắc Chi đang đứng ở cửa thư viện, trong nháy mắt ánh mắt của cô ta trở nên sắc như dao, tóc gáy dựng đứng.
“Phu nhân! Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hoắc Chi mới nói được nửa cầu thì đầu bên kia vang lên tiếng hét thảm thiết của Lệ Lệ.
Sân có cách thư viện không xa. “Tần Nguyễn, Tần Nguyễn! Mau cứu tôi! Mau cứu tôi với!!”
Tần Nguyễn mắt điếc tai ngơ, nhấc chân đi đến trước mặt Lăng Hiểu Huyên. Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn cô ta, sắc mặt hết sức khó coi.
Cô đang nghi ngờ bản thân, không biết mình ra tay giúp Lệ Lệ là tốt hay xấu. Đối đầu với đôi mắt tràn ngập ác ý này, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng vào tim Lệ Lệ, hơi thở nguy hiểm mãnh liệt đập vào mặt cô ta.
Lý Hiểu bước những bước chân cứng nhắc, loạng choạng đi về phía Lệ Lệ. Cô ta chạy tới chỗ Tần Nguyễn và gào to: “Mau cứu tôi! Cô muốn bao nhiêu tiền cũng được! Van xin cô hãy cứu tôi! Tôi sẽ nghe theo cô hết, cô mau đưa cô ta đi đi!!!”
Lệ Lệ gào khàn cả giọng, có thể thấy được cô ta bị dọa sợ đến mức nào. Tần Nguyễn đang định lấy điện thoại ra thì Lộ Văn Bân lại gọi điện thoại tới.
Cô ẩn nhận cuộc gọi và đưa điện thoại tới bên tai. Tổng giọng của Hoắc Chi cao hơn trước khá nhiều.
Tần Nguyễn lạnh nhạt nói: “Là người khác có chuyện, không cần lo lắng cho tôi, cô mau đi làm việc đi.”
“Rõ!”