“Em không biếtk mẹ đã làm nhiều việc như vậy vì em, em chẳng biết cái gì cả”
Cô không phải là người có ý chí sắt đá, khi nghe đượcc những gì mẹ đã làm cho cô, trong lòng cô có sự bị thương và cả tiếc nuối nữa. Người mẹ xinh đẹp dịu dàng như vậy lại quaa đời sớm. Nếu cô có thể trở về sớm hơn một chút thì có lẽ cả đời này mẹ sẽ không phải hối hận. Thấy con gái khổ sở như vậy, Tân An Quốc trút giận lên người Hàn Nhàn.
“Tôi cho cô một tiếng, ký giấy xong lên lầu thu dọn đồ đạc rời đi. Quá thời gian mà cô vẫn còn ở đây, thì cảnh sát sẽ đến tận nơi dẫn cô đi uống cà phê đấy”
“Sao anh nỡ nhẫn tâm như vậy!” Người hầu tiến lên báo cáo: “Thưa ngài, hai vị này nói là đến tìm tiểu thư ạ”
Hoắc Chi liếc nhìn Tần An Quốc, nhưng bước chân vẫn không hề dừng lại.
Cô ta đi đến phía trước Tần Nguyễn thì dừng lại, sau đó hơi cúi người xuống: “Thiếu phu nhân, Tam gia bảo tôi đưa canh bổ đến cho ngài.” Hai người lần lượt bước vào phòng khách nhà họ Tần.
Hoắc Chi không hề nhìn Tần An Quốc, Tần Cảnh Sầm, hay Tần Muội, trong mắt cô ta chỉ có Tam thiếu phu nhân đang dựa vào trong ngực của người đàn ông xa lạ.
Tần An Quốc nhíu mày hỏi: “Hai vị là?” Hàn Nhàn cũng biết tính cách nói một là một nói hai là hai của Tần An Quốc.
Đối với hai đứa con trai, ông còn chậm chước cho một chút, khi đối mặt với Tần Nguyễn thì hết lòng chiều chuộng.
Duy chỉ với những người ông coi là thứ râu ria thì tàn nhẫn vô tình. Chân trước bà ta vừa mới lên lầu, thì chân sau chuông cửa nhà họ Tần vang lên.
Người hầu đi mở cửa, là Hoắc Chi tới.
Phía sau cô ta là một người phụ nữ trung niên mặc bộ đồng phục màu đen kiểu cổ. Hàn Nhàn trợn tròn mắt, biểu cảm oán hận trên gương mặt khiến bà ta mất đi vẻ thanh nhã thường ngày, chỉ còn lại xấu Xí dữ tợn.
Tần An Quốc: “Hàn Nhàn, bao nhiêu năm qua cô dựa vào cái gì để có được địa vị như bây giờ? Là nhờ có tôi, nhờ cái tên Tần An Quốc này, và nhờ vào cái danh Tần phu nhân của Tập đoàn Tần thị”
“Nếu muốn nói nhẫn tâm thì sao tôi có thể sánh bằng cô được. Tôi không muốn nói rõ từng chuyện một ra với cô, cô mau rời khỏi nhà họ Tần, sau này tôi và cô không liên quan gì đến nhau nữa, cô đừng mong tôi đổi ý!” Cả ba đều có cảm giác hình như tại mình có vấn đề rồi.
Nếu không thì làm sao họ lại nghe thấy tin tức con gái (em gái) của mình đã bị thằng ất ơ nào đấy lừa mất rồi chứ.
Tần Nguyễn cảm thấy cực kỳ khổ não, cô nhìn Hoắc Chi và người hầu nhà họ Hoắc đang đứng trước mặt mình mà hai lông mày nhíu chặt vào nhau. “..” Sắc mặt Tần An Quốc ngây dại.
“..” Tần Cảnh Sầm đang ôm em gái mà khóe môi giật giật.
“...” Tần Muội đang ngồi ở tư thế không có tí tao nhã nào thì trợn trừng hai mắt, miệng há hốc. Cô biết Hoắc Chi vẫn luôn đi theo mình.
Nhưng tại sao cô ta lại muốn chọn thời điểm cả cha, anh cả và anh hai của cô đều ở nhà mà vào đây chứ.
Đôi mắt Tần Nguyễn hơi rũ xuống, nhìn chằm chằm vào hộp canh giữ nhiệt tinh xảo được người hầu nhà họ Hoắc ôm trong tay.
Nhà họ Hoắc cách nhà họ Tần xa như vậy, đi từ bên đấy sang bên này chỉ để đưa một hộp canh bổ thôi sao?
Tần Nguyễn không lo được ánh nhìn chòng chọc đầy thắc mắc của ba vị phụ huynh nhà mình.