Nkgay cả khi hai người ly hôn vì những yếu tố khác, đứa trẻ vẫn là con trai trường hợp pháp của nhà họ Hoắc, nó sẽ không bị ncgười khác xì xào bàn tán.
Và cái danh đã từng là phu nhân của nhà họ Hoắc cũng là một lợi thế đối với Tần Nguyễn. Haoắc Vân Tiêu nhếch môi, để lộ một nụ cười hiền hòa. “Tam gia, phu nhân đặt những thứ này trên bàn phòng ăn”
Hoắc Vân Tiêu khẽ liếc mắt, hờ hững ra lệnh: “Để đẩy đi.”
Tần Nguyễn đã kết hôn với anh, sau này hai người họ sẽ sống bên nhau, Hoắc Vân Tiêu có nhiều thời gian để Tần Nguyễn chấp nhận tất cả những thứ này. Một phần trăm cổ phần của Tập đoàn HEA, đủ để cho cô và đứa con sống vô lo cả quãng đời còn lại.
Hoắc Xuyên tiến lên và đặt đồ vật lên bàn.
Học viện Thịnh Thế. Không lâu sau, lớp học ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh. Một người đàn ông vóc dáng gầy gò, mặc áo sơ mi trắng, khí chất nho nhã bước vào lớp.
Anh ta chính là thầy giáo Vệ Lâm Thần mà mọi người vẫn đang chờ đợi.
Anh ta có khí chất nhẹ nhàng thanh tạo không dính khói lửa trần gian, hai con mắt hiện lên sắc thái từ bi, dường như ở trong mắt anh ta vạn vật trên đời đều bình đẳng, không phân biệt đối một phòng học nào đó trên tầng năm của tòa dạy học khu A, hôm nay chật kín người ngồi.
Hầu hết trong số đó là nữ sinh trên gương mặt các cô gái đều có sự phấn khích và vui vẻ.
Những sinh viên này không ở đây vì nội dung bài giáng hôm nay, bọn họ đến vì giáo viên dạy lớp này, thầy giáo Vệ Lâm Thần thuộc khoa Tâm lý học. Tần Nguyễn ôm quyển sách giáo khoa trong lòng, vẻ mặt thờ ơ nhìn cảnh tượng chen chúc trong phòng học.
Kiếp trước cũng như thế này, mỗi lần Vệ Lâm Thần giảng bài, lớp học đều chật kín người.
Tần Nguyễn tìm một chỗ trống ở góc hàng ghế cuối, sau đó lạnh nhạt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Nụ cười của anh quá chói lọi, khiến tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên lu mờ.
Ông cụ Hoắc và Hoắc Hồng Hưng liếc nhìn nhau, trong mắt họ lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Cháu trai (con trai) ngoài miệng nói không thích, nhưng chẳng phải nghĩ đến việc bảo vệ người ta trước tiên đấy à. xứ.
Nói thẳng ra là, anh ta giống như một nhà sư vô dục vô cầu, khí chất cấm dục của anh ta khiến hầu hết các cô gái đều khó mà nhịn được, ai cũng muốn kéo anh ta từ trên cao xuống.
Vệ Lâm Thần bước vào phòng học, anh ta nhìn thẳng về phía trước và không hề liếc nhìn các học sinh trên khán đài.
Vệ Lầm Thần đi tới bục giảng, kiểm tra máy chiếu và nội dung bài giảng trên máy tính xách tay.
Khi thấy mọi thứ đều ổn, anh ta mới quay ra nói với tất cả các sinh viên trong phòng: “Chào các bạn, tôi là Vệ Lâm Thần, rất vinh dự được dành buổi sáng ngày hôm nay với các bạn”
Giọng nói bình thản, không hề có cảm xúc trập trùng.
“Chúng em cũng rất vinh dự ạ!!”