Cùng là phụ nữ, Tô Tĩnh Thư nhạy 1cảm phát hiện ra trên người Hoắc Dư Ninh tỏa ra cảm xúc sa sút. Cô chỉ nhìn thoáng qua rồi quay người nhanh chóng rời đi, cũng không dám nhìn lại nữa.
Hoắc An Kỳ và Hoắc Diêu liếc nhìn nhau, hai người thu lại nụ cười trên mặt, trông dáng vẻ không mấy vui vẻ. “Được.”
Tô Tĩnh Thư quay đầu nhìn tiểu thái giám phía sau rồi gật đầu đồng ý. Cô ta bước tới, thấp giọng hỏi thăm: “A Noãn, cháu không sao chứ?”
“Dì Tô, tôi phải đi rồi.”
Trên mặt Hoắc Dư Ninh nở nụ cười, ánh mắt bình tĩnh, thoáng hiện ra sự lạnh lẽo.
Làm sao Hoắc Dư Ninh có thể không nhìn ra ẩn ý cất giấu sâu bên trong đáy mắt của Tiêu Quân An mỗi khi hắn nhìn cô. Ngoài điện vang lên tiếng chào hỏi của người hầu.
Ba anh em nhà họ Hoắc nghe thấy tiếng thì vội vã đứng dậy. Tần Nguyễn ôm lấy con gái út, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại.
Tần Nguyễn chưa bao giờ hết yêu con gái mình, chỉ là độ kiếp kỵ nhất là sự can thiệp từ bên ngoài. Hoắc Vân Tiêu nhìn xuống con gái út, ánh mắt anh dịu dàng và có một chút cưng chiều.
Anh cười khẽ: “A Noãn ngủ thiếp đi rồi.” Dù cô đã có người yêu, thì cũng từ chối ăn cơm chó nhé.
Đặc biệt là loại cơm chó bị ép ăn bằng cách ấn đầu, đúng là khiến người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hai vợ chồng đi đến trước kính Luân Hồi, chờ đợi con gái út trở về.
Bọn họ biết rõ sau khi độ kiếp xong, A Noãn chắc chắn sẽ không tốn thời gian ở lại Đại Càn nữa. Đó là ánh mắt xâm lược không có cách nào che giấu được của một người đàn ông nhìn người phụ nữ.
Đáng tiếc, sau này sức khỏe Tiêu Quân An càng ngày càng yếu, hắn không còn gặp mặt cô nữa. Nếu như đến lúc đó cô vẫn còn có cảm giác tim đập nhanh với người đàn ông trước mắt này, thì hình như kết hôn với hắn cũng không tệ lắm.
Thiên Huyền Tiên Quân rũ mắt xuống nhìn thấy hết biểu cảm trên gương mặt cô. Ánh mắt cô né tránh, trong đầu hiện lên cảnh tượng lúc cô bước chân vào tẩm điện của hoàng đế Đại Càn, là khoảng thời gian trước khi cô rời đi muốn nhìn mặt Tiêu Quân An lần cuối.
Lúc ấy An Kim gần như khóc ngất đi, bàn tay Tiêu Quân An rủ xuống bên giường, một chiếc khăn gấm màu vàng tươi quen thuộc đập vào mắt Hoắc Dư Ninh. Đó là đồ dùng cá nhân của cô, làm sao cô không nhận ra được.
Lúc ấy cô còn nghĩ, tên cẩu hoàng đế này giỏi giả vờ giả vịt thật đấy. Thiên Huyền Tiên Quân ôm càng ngày càng chặt.
Chờ đợi ba ngày, cuối cùng hắn cũng ôm được con hồ ly nhỏ kiêu ngạo vào lòng, bao bọc cô trong lãnh thổ của hắn và yêu thương chiều chuộng cô. Hoắc Vân Tiêu véo nhẹ vành tai xinh đẹp của Tần Nguyễn, dịu dàng nói: “Vậy thì kéo bọn họ lên đi, tránh để họ vung cơm chó khắp nơi.”
Tần Nguyễn nhướng mày, nở nụ cười ngọt ngào: “Em thấy ý này hay.” Khóe miệng người đàn ông nhếch lên, hắn nở một nụ cười nhàn nhạt, trông tâm tình có vẻ rất vui.
Trên người hắn có loại phong thái điềm đạm, mọi thứ đều nắm ở trong lòng bàn tay. Thành Phong Đô ở Minh giới.
Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn hiểu nội tình, biết vị ở trên Tiên giới kia độ kiếp trở về, thì con gái của bọn họ cũng sắp về rồi. Hoắc Vân Tiêu ôm cơ thể mềm mại của Tần Nguyễn, anh đặt tay lên lưng cô và xoa nhẹ theo thói quen.
Bỗng nhiên, anh nhìn lên bầu trời lấp lánh của Phong Đô, khẽ thở dài: “A Nguyễn, con gái của chúng ta bị người ta lừa đi mất rồi.” Hai vợ chồng nắm tay nhau rời đi, thấp giọng thì thầm, tiếng cười không ngừng vang lên.
Thấy bóng dáng cha mẹ đã biến mất, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ cũng xoay người rời đi, họ phải đi tìm bác hai để bàn giao công việc của nhà họ Hoắc ở trần gian. D0ù sao cũng chỉ mất mười năm mà thôi.
Đi cùng người mình yêu sẽ không cảm thấy nhàm chán. Hoắc Dư Ninh lại gật đầu: “Được.”
Nghe vậy, cánh tay ôm lấy cơ thể cô tăng thêm sức mạnh. Tiên Quân cố gắng kiềm chế sự xúc động muốn chiếm đối phương thành của riêng mình, rồi ăn luôn vào bụng, hắn dùng giọng đè nén hỏi: “A Noãn, em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Hoắc Dư Ninh cười híp mắt, gật đầu: “Tất nhiên!” Hoắc An Kỳ nhẹ nhàng vuốt tóc của cô, ấm giọng nói: “Thiên Huyền Tiên Quân đến Phong Đô là để cầu hôn, hắn muốn em làm Quân Hậu của hắn.”
“...” Hoắc Dư Ninh kinh hãi. Đôi mắt của Hoắc Dư Ninh dần dần sáng lên từ lúc nghe đối phương nói bảo vật và động vật quý hiếm, đến những thứ về sau, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ mong đợi.
Thiên Huyền Tiên Quân biết cô bé này lung lay rồi, bèn đưa tay ôm cô vào lòng, tư thế vừa mập mờ lại thân mật. Mặt mày Hoắc Diêu u sầu, cậu khuyên nhủ: “A Noãn à, em còn nhỏ, có một số việc không nên tùy tiện nếm thử.”
“Hả?” Hoắc Dư Ninh ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt: “Anh nói cái gì cơ?” “Hoàng hậu, lại gặp mặt rồi.”
Tiếng nói trong trẻo êm tai vang lên, giống như những hạt ngọc rơi xuống đất vậy. Hoắc Dư Ninh chớp mắt, phát hiện khi người đàn ông ấy nhìn thấy cô, trên môi hắn nở nụ cười nhàn nhạt.
Đôi mắt dài và hẹp của đối phương vừa dịu dàng vừa đầy mê hoặc, nhịp tim của cô bắt đầu tăng tốc một cách quen thuộc. Một người đàn ông tuấn tú mặc áo trắng, giống như vị tiên bị đày xuống trần gian đang ngồi giữa cung điện tràn ngập tiên khí và linh khí, từ từ mở đôi mắt sáng lấp lánh như thủy tinh ra.
Trong đôi mắt mơ hồ hiện lên vẻ kinh ngạc, nếu nhìn kỹ có thể thấy một nụ cười rất nhẹ. Tần Nguyễn nghe vậy thì vừa bực mình vừa buồn cười: “Em biết ngay con bé không phải là đối thủ của Thiên Huyền mà, dễ bị dụ quá!”
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ biết em gái bị bắt cóc thì ánh mắt nặng nề nhìn vào cung điện. Tần Nguyễn: “Đưa con bé về cung điện nghỉ ngơi trước đã.”
“Được.” Hai vợ chồng đợi một lúc thì thấy mặt kính Luân Hồi dao động.
Hoắc Vân Tiêu bước nhanh lên phía trước, từ trong gương bay ra một người, anh lập tức giang hai cánh tay ra đón người đó vào trong ngực. “A Noãn!”
Tần Nguyễn xông lên, mặt mày đầy lo âu nhìn con gái đang núp trong ngực chồng mình. Đôi môi mỏng xinh đẹp khẽ mấp máy, một giọng nói khàn khàn ấm áp vang lên trong điện.
“A Noãn, con gái của Đế Quân Phong Đô.” …
Thiên giới, trên chín tầng trời. Hoắc Dư Ninh vỗ vỗ mặt mình, vẻ mặt kinh ngạc: “Em ngủ lâu quá nhỉ.”
Em gái đã tỉnh, hai anh em nhà họ Hoắc không còn tâm trạng chơi cờ nữa. Tần Nguyễn nắm tay Hoắc Dư Ninh và dịu dàng nói: “A Noãn, có một số việc mẹ và cha con sẽ không can thiệp vào chuyện của con, nhưng con phải suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định. Con và Thiên Huyền Tiên Quân có quen biết, cả hai nói chuyện với nhau đi, cha mẹ và hai anh trai của con ở ngoài cửa chờ con.”
Hoắc Dư Ninh khéo léo gật đầu. Vẻ mặt của Tiên Quân không thay đổi, nụ cười trên mặt càng dịu dàng hơn.
Hắn nhẹ nhàng dỗ dành: “A Noãn, Tiên giới có rất nhiều bảo vật và động vật quý hiếm kỳ lạ, em có thể bắt tùy thích. Trên Tiên giới không bao giờ thiếu việc các tiên nhân giao đấu với nhau, em có thể tranh tài với họ thỏa thích. Nếu như em chán ở trên Tiên giới rồi, ta có thể dẫn em đi thám hiểm Cửu Trọng Thiên, núi Côn Luân và Bồng Lai tiên cảnh. Lời nói của ta ở Thần giới cũng khá có trọng lượng, chơi chán ở Tiên giới, ta có thể dẫn em đi dạo một vòng trên Thần giới...” Không có người nhà ở đây, tay chân của A Noãn cũng trở nên lóng ngóng.
Nhất là khi nhìn thấy Thiên Huyền Tiên Quân bước về phía mình, mỗi cử chỉ của đối phương đều uy nghiêm, khí thế và cảm giác áp bách trên người hắn hoàn toàn không phải là thứ mà một hoàng đế ở nhân gian có thể so sánh được. Người đàn ông đứng dậy đi ra bên ngoài cung điện, từng cử chỉ của hắn đều tỏa ra hơi thở thần thánh.
Ngày hôm đó, linh hồn của Tiên Quân thượng cổ đã trở về vị trí ban đầu, tất cả các thần linh trong lục giới đều ngay lập tức biết được tin này. Hoắc Dư Ninh cũng ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người đối phương, cô đáp: “Được.”
Tiên Quân lại nói: “Ta sẽ dẫn em đi ngắm nhìn mọi thế giới, chờ em chơi chán rồi chúng ta kết hôn được không?” Tô Tĩnh Thư 7im lặng một lúc rồi gật đầu nói: “Rời đi cũng tốt, dù sao nơi này cũng không phải là nhà của cháu.”
Hoắc Dư Ninh nói tiếp: “Trước khi7 đi tôi sẽ đánh thức ký ức của Nam Cung Sưởng, hi vọng hai người có thể trợ giúp tiểu thái tử lên ngôi, cho đến khi thằng bé trưởng thành có 2khả năng tự lập, tự mình chấp chính.” Hắn cúi đầu ghé sát vào mái tóc của Hoắc Dư Ninh, ngửi mùi thơm quen thuộc.
Tiên Quân nhẹ nhàng dụ dỗ: “A Noãn, đi theo ta nhé.” Đi hết Tiên giới và Thần giới cũng đủ cho cô chơi đến mấy nghìn năm hoặc cả chục nghìn năm rồi.
Còn về chuyện kết hôn, ở trước việc ăn chơi, đúng là không đáng nhắc đến. Hơi thở dễ chịu tràn vào trong mũi, nhịp tim không ngừng tăng nhanh, thậm chí còn có cảm giác ngượng ngùng.
Cảm giác tê dại cũng nhanh chóng tràn vào từng mạch máu trong cơ thể, A Noãn thẹn thùng nhắm mắt lại. Ý thức được mục đích tới đây, Tần Nguyễn buông thân hình nhỏ nhắn của con gái ra, sau đó nháy mắt với hai đứa con trai.
Hoắc An Kỳ và Hoắc Diêu không cam lòng rời khỏi cung điện. Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ cùng cười.
Bọn họ nghe ra ẩn ý trong lời nói của cha, và câu cuối cùng mới là ý quan trọng nhất, cha muốn họ làm chỗ dựa cho em gái. A Tình rõ ràng là một bông hoa có gai, một khi dịu dàng thì đúng là làm cho xương cốt đàn ông cũng phải mềm ra.
Tần Nguyễn thật sự không nhìn nổi vẻ khoe khoang đắc ý của Hoắc Dịch Dung. Nhắc đến Hoắc Dịch Dung, Tần Nguyễn cũng cười: “Dạo này anh Dung có vẻ vui sướng lắm, cuối cùng Tống Tình cũng chịu nhả ra rồi. Trước đây em đã quen hai người đó cãi nhau rồi, bây giờ ngọt ngào như bôi mật khiến em không quen lắm.”
Hai ngày trước Hoắc Dịch Dung còn khoe khoang với cô là Tống Tình dịu dàng với anh ta như thế nào. Cô ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường, cười nói: “Anh cả, anh hai, các anh tới rồi à!”
Hoắc Diêu nghe tiếng nên quay đầu lại, thấy em gái đã tỉnh, cậu nhíu mày trêu ghẹo: “Con bé này tỉnh rồi đấy à, chưa từng thấy ai ngủ nhiều như em đấy.” Sau này, trong cuộc sống cô đơn hoang vắng cả trăm triệu năm của hắn mà có một cô bé hoạt bát tinh quái như vậy làm bạn, thì chắc hẳn ngày nào cũng đều khiến người ta cảm thấy tràn ngập mong đợi.
Bên ngoài cung điện. Ánh mắt Hoắc An Kỳ dịu dàng: “A Noãn, em đã ngủ ba ngày ba đêm rồi.”
Cũng tức là, cô đã ngủ ba năm ở nhân gian. Hoắc Diêu vuốt vuốt lọn tóc dài của em gái, cậu nói đầy ẩn ý: “Nói đến vị Thiên Huyền Tiên Quân này, thân phận của hắn còn lớn hơn cả cha chúng ta đấy. Mà chẳng biết tại sao hắn lại cảm thấy có hứng thú với Minh giới, ba ngày qua cứ luôn quanh quẩn ở thành Phong Đô, khiến cho một đám vong linh cảm thấy hoảng sợ.”
“Thật sao?” Hoắc Dư Ninh nói, giọng khô khốc. Hoắc An Kỳ cũng tỏ vẻ trầm tư.
Hoắc Vân Tiêu cười khẽ: “Bác hai của các con dạo này đang rảnh lắm, để anh ấy tiếp quản công việc của nhà họ Hoắc đi, các con cứ yên tâm đi tu luyện, thuận tiện chăm sóc cho em gái.” Tiên Quân đứng ở trước mặt Hoắc Dư Ninh, nhẹ giọng hỏi: “A Noãn, đi với ta lên Tiên giới được chứ?”
Hoắc Dư Ninh lắc đầu ngay lập tức: “Không được.” Hai anh em bước đến bên giường, nhẹ nhàng kể lại những chuyện đã xảy ra trong ba ngày qua.
Khi A Noãn nghe các anh trai nói về một vị Tiên Quân thượng cổ nào đó ở trên chín tầng trời độ kiếp trở về, trong đôi mắt bình tĩnh của cô hiện lên một gợn sóng nhẹ. Thấy khí chất sắc bén của hai người con trai, ánh mắt thì như lưỡi dao nhọn, Hoắc Vân Tiêu thản nhiên nói: “A Diêu, An Kỳ, hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, có thể đi lên Tiên giới trải nghiệm một phen.”
Sắc mặt Hoắc Diêu vui mừng, nhưng cậu lập tức nhíu mày hỏi: “Vậy nhà họ Hoắc thì phải làm sao ạ?” Hai vợ chồng rời đi, kính Luân Hồi ở phía sau cũng khôi phục lại bình thường.
Khi A Noãn tỉnh dậy, cô nhìn thấy hai ông anh trai tuấn tú mặc bộ quần áo màu trắng của mình, họ đang ngồi khoanh chân chơi cờ ở trên giường cách đó không xa. Nhìn thấy Tiêu Quân An thân hình gầy gò, hai má hóp lại nằm ở trên long sàng, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến phong thái và gương mặt của hắn.
Khoảnh khắc ấy, trái tim Hoắc Dư Ninh như bị bóp nghẹt. Hắn giống như không nhìn ra được tính toán của đối phương, cúi đầu tìm kiếm đôi môi đỏ nhạt kia, nhẹ nhàng hôn lên và thưởng thức từng chút một.
Đây là lần đầu tiên tiểu công chúa bị người ta hôn. Sao đã nói đến chuyện kết hôn luôn rồi.
“Gặp qua Đế Quân, Đế Hậu, Thiên Huyền Tiên Quân.” Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn đi vào cung điện trước.
Nhìn thấy con gái út đứng bên giường, Tần Nguyễn bước nhanh lên phía trước, đưa ngón trỏ chọc vào trán A Noãn. Hoắc Vân Tiêu khẽ gật đầu với người đàn ông đứng bên cạnh, rồi nắm tay Tần Nguyễn rời đi.
Trong cung điện rộng lớn chỉ còn lại hai người Thiên Huyền Tiên Quân và Hoắc Dư Ninh. Còn cung điện ở phía sau lưng, bên trong đâu còn bóng dáng của Hoắc Dư Ninh và Thiên Huyền Tiên Quân.
Tiểu công chúa quá ham vui, căn bản không phải là đối thủ của lão hồ ly sống cả vạn vạn năm.