“Chúng thần tuân chỉ.” Ba anh em thảo luận một lúc lâu, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một chiếc gương bằng nước.
Cảnh tượng của thời hiện đại và Đại Càn xuất hiện trong mắt bọn họ. Hoắc Dư Ninh đang ở trong thái miếu, nghe thấy hai anh trai trả lời thì thở phào nhẹ nhõm.
Trong mắt Hoắc Dư Ninh hiện lên một tia sáng, cô hướng về không trung hô lên: “Là em là em! Anh cả, anh hai! Em bây giờ đang ở Đại Càn, các anh giúp em mở kết giới giữa hai thế giới đi, em cần sự giúp đỡ của hai anh!” Hoắc Dư Ninh điều khiển máu chảy ra từ miệng vết thương va chạm với khí vận của long tộc trong không trung, không khí tràn ngập một luồng áp lực mạnh mẽ.
Cảm nhận được kết giới giữa hai thế giới bị va chạm, Hoắc Dư Ninh kêu gọi. “Anh cả, anh hai, mau tới cứu em!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ liếc nhau, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên. Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ nhìn thấy em gái mặc một bộ phượng bào cổ điển tinh xảo, Hoắc Dư Ninh cũng nhìn thấy bóng dáng của hai anh trai và khung cảnh hiện đại quen thuộc xung quanh, nước mắt cô suýt nữa đã rơi xuống.
Tiêu Quân An, An Kim, Mục Vạn Thanh và những người khác một lần nữa bị sốc trước cảnh tượng trước mắt. Hoàng thúc đã hơn sáu mươi tuổi lĩnh chỉ, ông ta dẫn mọi người r2a khỏi điện.
Trong điện chỉ còn lại Tiêu Quân An, Hoắc Dư Ninh, An Kim công công, Mục Vạn Thanh và tử sĩ của hoàng gia đang ẩn nấp. 7Ba anh em đều là hậu duệ của Đại Đế Phong Đô, vì vậy họ đương nhiên có năng lực mở ra kết giới của các thế giới.
Khi Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ biết em gái mình đã rơi vào thế giới khác, bọn họ lập tức phối hợp với cô. Hoắc Dư Ninh nhắm mắt cảm nhận hơi thở của long tộc dày đặc trong thái miếu, khóe môi cô cong lên nở một nụ cười hài lòng.
K7hi Hoắc Dư Ninh mở mắt ra, có một tia sáng hiện lên trong mắt cô. Hai người chẳng quan tâm đến hoàng đế mặc long bào bên cạnh em gái, trong mắt họ chỉ có Hoắc Dư Ninh.
Hoắc An Kỳ mím chặt môi, một luồng khí lạnh lẽo tỏa ra xung quanh người cậu: “A Noãn, có ai bắt nạt em à? Là ai? Anh nhất định sẽ báo thù cho em!” “Anh cả, anh hai?”
“Hai anh có ở đó không?” “Em gái hai anh đang gặp nguy hiểm tính mạng, mau tới cứu em!”
* Qua gương nước, bọn họ nhìn thấy hai người đàn ông đẹp trai có khí chất không tầm thường, nhưng quần áo và khung cảnh xung quanh họ lại vô cùng kỳ quái.
Hai mắt Hoắc Dư Ninh đỏ hoe, cô tủi thân nói với hai anh trai trong gương nước: “Các anh, em muốn về nhà!” Hoắc Dư Ninh vô cùng tủi thân, cô không được ăn ngon, ngủ cũng không ngon giấc ở cái nơi quỷ quái này, hơn nữa còn không có ai chơi với cô.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của em gái, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ cảm thấy rất đau lòng. Hai anh em lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt: “A Noãn!”
“A Noãn, là em à?” Hoắc Dư Ninh vươn tay về phía Tiêu Quân An đang đứng bên cạnh: “Đư2a tay cho ta.”
Tiêu Quân Ân nhìn cô, hắn đưa bàn tay xinh đẹp của mình ra. Hoắc An Kỳ nheo lại đôi mắt nguy hiểm, trầm giọng hỏi: “A Noãn đang gặp nguy hiểm gì? Lúc nãy em nói là cần giúp đỡ mà?”
Hoắc Dư Ninh nén nước mắt, cô kể lại toàn bộ những gì trải qua trong thời gian này cho hai anh trai.