Hắn rất tốt tính nở nụ cười, nhưng những lời n1ói ra lại làm sắc mặt của Hoắc Dư Ninh hoàn toàn thay đổi. Nếu còn không nghĩ ra được biện pháp chi viện, thì cho dù là những binh sĩ nơi biên cương, hay những dân chúng xung quanh, họ đều sẽ phải chịu tai ương cả.
“Thuộc hạ lĩnh chỉ!” “Có thuộc hạ!”
Mục Vạn Thanh quỳ gối xuống trước mặt Tiêu Quân An. Im lặng một lúc, Hoắc Dư Ninh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén đâm thẳng vào Tiêu Quân An.
“Nếu đã như vậy, ngày mai ngươi sắc phong ta làm hoàng hậu luôn đi, sau khi kết thúc lễ sắc phong thì mở ra kết giới, ta giúp ngươi bảo vệ giang sơn Đại Càn.” Mục Vạn Thanh đứng dậy rời đi, trước khi đi hắn ta huýt sáo một tiếng ra phía ngoài cửa.
Hơn mười bóng đen lập tức xuất hiện, toàn thân tỏa ra sát khí, tư thế đứng uy nghiêm canh giữ ngoài cửa phòng. Trong phòng, Tiêu Quân An đứng dậy và đưa tay ra với Hoắc Dư Ninh ngồi đối diện.
“Hoàng hậu, cùng trẫm hồi cung.” Giọng nói trầm thấp êm tai, mang theo một chút dung túng dịu dàng. An công công và Mục Vạn Thanh nhìn thái độ của An2 mỹ nhân mà vẻ mặt trở nên rất vi diệu.
Hoàng hậu chính là quốc mẫu của đất nước, trong hậu cung có bao nhiêu người đều muốn được phong l0àm hoàng hậu, sao trông An mỹ nhân lại có vẻ ghét bỏ như vậy. Nói xong, trên mặt cô lộ ra vẻ bất đắc dĩ, như thể phải chịu thiệt thòi rất lớn vậy.
Tiêu Quân An khẽ mím môi, hắn trầm giọng gọi: “Mục Vạn Thanh!” “Lập tức truyền thái phó, tả hữu thừa tướng, các bộ viện thượng thư, tổng quản phủ Nội vụ, đại học sĩ điện các... tiến cung yết kiến!”
Tiêu Quân An gọi một hơi gần hai mươi trọng thần nhất phẩm, nhị phẩm trên triều đình đến đây. Sắc phong hoàng hậu không phải là việc nhỏ, nhưng trước nguy cơ sinh tử của mười lăm vạn đại quân ở Bắc Cương, thì chuyện này cũng chẳng là gì.
Năm mươi vạn đại quân Hung Nô đã tiếp cận các thành trì ở biên quan, chúng liên tiếp chiếm được nhiều thành trì. Dân chúng ở những thành trì bị cướp đoạt chưa kịp chạy bị bắt làm tù binh, bị tra tấn và giết hại, cứ như địa ngục trần gian vậy. Mục Vạn Thanh trầm giọng ra lệnh: “Nhất định phải đưa hoàng thượng và An mỹ nhân an toàn trở về cung!”
Nhóm người áo đen lập tức gật đầu, ánh mắt hung ác dữ tợn của họ liếc nhìn xung quanh, loại bỏ tất cả những nguy hiểm tiềm tàng có thể xảy ra. “An mỹ nhân, muốn có được khí vận long mạch thì phải là người của hoàng tộc, m2à cũng chỉ có thân phận quốc mẫu mới có thể dễ dàng lấy được thôi.”
Hoắc Dư Ninh trợn tròn mắt. Cô chỉ muốn mượn khí vận hoàng tộ7c và máu của cẩu hoàng đế để mở ra kết giới giữa Đại Càn và thế giới hiện đại thôi.
Nói tới nói lui, làm sao lại thành bán cả mình rồi. <7br>
“Thật chứ? Ngươi không lừa ta đấy chứ?” Hoắc Dư Ninh nghi ngờ nhìn Tiêu Quân An. Hiện giờ cô đang là Mỹ nhân ngũ phẩm của cẩu hoàng đế, trên danh nghĩa đã coi như là người phụ nữ của đối phương, cho dù bây giờ có trở thành hoàng hậu thì... hình như cũng không có gì to tát.
Chuyện quan trọng nhất trước mắt là phải liên lạc được với các anh trai, giải quyết tình trạng khó khăn của Đại Càn. Bàn tay đưa tới trước mắt mảnh khảnh trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, đẹp đến mức làm cho người ta cảm thấy chỉ có thể so sánh được với ngọc quý.