Ckô khẽ nhíu mày, không kiên nhẫn thúc giục: “Được rồi, đừng giả vờ nữa, mau nói cho ta biết cô đã giết bao nhiêu người mới tu luyện ra đượcc thứ khí huyết sát nồng đậm này hả?”
Mau chóng thẩm vấn xong rồi gọi sứ giả Địa Phủ lên, để tạo được hiệu quả gây sốc trước mặt acẩu hoàng đế nào. Hoắc Dư Ninh không chỉ kế thừa sát khí của Tần Nguyễn, mà còn được kế thừa thần khí của Đại Đế Phong Đô, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào cô.
Cô tùy ý nhìn xuống nhân gian, mang theo khí thế mạnh mẽ không ai bì nổi, giống như một cá thể mâu thuẫn, vừa thiện vừa ác, khiến người ta khó có thể nhìn thấu.
Tiêu Quân An điềm tĩnh ngồi trong phòng, bên trong đôi mắt ôn hòa ấm áp thoáng qua ánh nhìn lạnh lùng xa cách. Vân Nương nhìn thấy thần lực tỏa ra từ cơ thể Hoắc Dư Ninh, thân thể của cô ả nhanh chóng bị ánh sáng vàng đốt cháy.
Ả muốn rút lui và bỏ chạy thì đã quá muộn.
Hoắc Dư Ninh nâng cánh tay lên, làm động tác vung roi vàng một cách đẹp đẽ. Bỗng nhiên ả cười như điên, cười gập cả eo lại: “Ha ha ha...”
Vân Nương chỉ vào thiếu nữ đối diện rồi vừa cười vừa nói: “Con oắt này đúng là dõng dạc thật đấy!”
Ả sống gần 300 năm rồi mà còn chưa bao giờ nhìn thấy thần, những vị thần cao quý vô cùng kia làm sao có thể sống cùng với bọn họ ở một thế giới đầy chướng khí như vậy. Nếu muốn trợ giúp Tiêu Quân An thoát khỏi tình thế khó khăn trước mắt, thì không phải là ở chiến trường giết chóc triền miên nơi biên cương xa xôi, mà là ở những yêu ma và ác linh tồn tại trên thế gian này.
Cho dù là thời bình, thì việc tà ma xuất hiện làm loạn thiên hạ còn khủng bố hơn nhiều so với giết chóc trên chiến trường.
Hoắc Dư Ninh rút roi vàng ở bên hông ra, cây roi lóe lên ánh sáng vàng mạnh mẽ, cả người cô cũng được bao phủ trong ánh sáng vàng, lộ ra vẻ thần thánh bất khả xâm phạm. Hoắc Dư Ninh biết mục đích mẹ trao roi vàng cho mình - cô sẽ thay mẹ trở thành sứ giả dẫn độ mới trên trần gian.
Tất cả yêu ma quỷ quái trên đời này, chỉ cần làm điều ác thì hồn đều sẽ trở lại Âm Phủ.
Mà cô phụ trách đưa những linh hồn xấu xa đó đến quỷ vực hoặc địa ngục của Minh giới để nhận phán xét. Nhưng cho dù tốc độ của đối phương có nhanh đến đâu thì ở trong mắt cô vẫn rất chậm, chậm đến mức cô có thể uống một tách trà rồi mới dùng tay không đè cô ả xuống đất mà chà xát cũng được.
Hoắc Dư Ninh vô cùng ngầu rút cây roi vàng tỏa ra lực Minh Thần ở bên hông ra, đây là cây roi mà mẹ đã đưa cho cô.
Khi chiếc roi vàng này nằm trong tay mẹ cô, nó là một tín vật quan trọng có thể triệu hồi âm binh của Minh giới, và còn có thể gọi cả hai vị sứ giả Hắc Bạch lên nữa. Mục Vạn Thanh không kịp lên tiếng nhận lệnh, cơ thể cao lớn đã lao về phía Hoắc Dư Ninh.
Tuy nhiên, không đợi hắn ta tới gần, Hoắc Dư Ninh ở bên này đã có hành động.
Bàn tay xinh đẹp của cô đặt ở bên eo, ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí nhìn Vân Nương đang xông tới với tốc độ cực nhanh. Vân Nương uốn éo từ dưới đất đứng lên, bình tĩnh chỉnh trang lại bộ váy lụa màu đỏ thiếu vải trên người mình.
Đôi môi đỏ mọng nhuốm máu của cô ả nở một nụ cười âm trầm, cô ả ngước mắt nhìn về phía gương mặt xinh đẹp, vừa thuần khiết vừa lộ ra nét quyến rũ của Hoắc Dư Ninh.
Vân Nương sờ vết máu trên môi, trong mắt cô ả hiện lên sát khí cực mạnh, ả lạnh lùng chế giễu: “Thì ra là một ả đạo sĩ thối, cũng chỉ là thêm một đứa lại tới chịu chết mà thôi.” Cô chuyển ý niệm của bản thân lên cây roi vàng, và trói Vân Nương đang muốn trốn thoát lại.
Vẻ mặt của Hoắc Dư Ninh lạnh lùng, trên khuôn mặt xinh đẹp không còn nụ cười nào nữa.
Lúc này trông cô rất nghiêm túc, trên người tỏa ra khí thế lạnh lẽo nghiêm nghị đến kinh người. Hoắc Dư Ninh bị nhận nhầm là đạo sĩ vươn ngón trỏ ra nhẹ nhàng lắc lắc.
“Ta không phải đạo sĩ, bản cô nương đây là thần. Có biết thần nghĩa là gì không? Là sự tồn tại quyết định quyền sinh quyền sát của loại súc sinh như cô đấy.”
Biểu cảm trên mặt Vân Nương trở nên quái dị và buồn cười, cô ta nhìn Hoắc Dư Ninh bằng ánh mắt như đang nhìn đứa đần vậy. Ta thấy túi da này của ngươi không tệ, hay là đưa cho ta đi!”
Vừa dứt lời, Vân Nương dùng tốc độ cực nhanh lao về phía Hoắc Dư Ninh.
Bộ móng tay được sơn màu trở nên dài và sắc nhọn, nhắm thẳng đến trái tim của Hoắc Dư Ninh. Hắn nhìn chằm chằm vào Hoắc Dư Ninh đang tỏa ra hơi thở cực kỳ nguy hiểm ở cách đó không xa, trong mắt phủ đầy băng giá ngàn năm không tan.
Lúc trước hắn đã xem thường vị An mỹ nhân này rồi.