Bọn họ lúc thì nháy mắt vkới Tiêu Quân An và Hoắc Dư Ninh, lúc thì giơ khăn che lại miệng và mũi của mình, chỉ để lộ một đôi mắt lúng liếng, khi thì lại sờ vào đùic của mình. Gã khom người, thái độ cực kỳ tha thiết nói: “Hai vị gia, bốn người này chính là hoa khôi của Vạn Hoa Lâu bọn ta, đêm nay các cô nương ấy sẽ chỉ hầu hạ hai vị, có yêu cầu gì hai vị cứ việc ra lệnh.”
Tiêu Quân An dường như không nghe thấy, khuôn mặt cương nghị không chút biểu cảm. Hoắc Dư Ninh chỉ vào người thứ hai đứng bên trái, người phụ nữ mặc bộ váy màu đỏ, lộ ra dáng người yêu kiều.
Giang ca nhìn lại, gã cười híp mắt rồi vội vàng nói: “Vị này là người đứng đầu trong tứ đại hoa khôi của Vạn Hoa Lâu bọn ta, tên là Vân Nương, cầm kỳ thi họa cái gì cũng biết một chút.” Bốn cô gái dùng khăn che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt hấp dẫn người khác, ánh mắt của họ dường như mang theo cái móc, có thể rất dễ dàng mê hoặc lòng người.
Hoắc Dư Ninh nghi ngờ các cô gái này đã được huấn luyện đặc biệt, từng lời nói và cử chỉ của họ đều rất táo bạo và lúc nào cũng hấp dẫn sự chú ý của người khác. Cô cúi đầu nhìn xem phản ứng của Tiêu Quân An.
Khá lắm, sắc mặt của cẩu hoàng đế đen đến mức có thể chảy ra nước rồi. Trong lòng gã thầm hô, không thể thế này được, ai cũng biết hoa khôi của Vạn Hoa Lâu bọn họ là những cô nương xinh đẹp nhất kinh thành.
Có biết bao vị thiếu gia nhà giàu và quan lại đều vung tiền như rác để đến đây gặp mấy hoa khôi ấy. Tư thế ngã xuống của cô ta rất chậm, phô bày ra nơi ngạo nghễ nhất trên cơ thể xinh đẹp của mình.
Vừa làm, cô ta vừa không quên tự giới thiệu: “Gia, nô gia tên là Vân Nương, đêm nay hãy để nô gia tới hầu hạ ngài được chứ?” Cô ta đến cả ánh mắt cũng keo kiệt cho Hoắc Dư Ninh, coi công chúa nhỏ như không khí, dáng người lắc lư đi về phía hoàng đế Đại Càn đang ngồi trước bàn.
Vân Nương vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tiêu Quân An, một đám thị vệ sát khí đầy người đang canh giữ trong phòng nhìn thấy thế lập tức trở nên căng thẳng. Hoắc Dư Ninh mừng rỡ xem kịch vui, đôi mắt quyến rũ của cô nhìn cảnh này như đang trêu tức, cũng không ra tay ngăn cản.
Ngay khi Vân Nương sắp ngã vào lòng Tiêu Quân An, khóe môi đối phương lại nở một nụ cười khát máu. Giang ca thấy vị tiểu công tử nữ giả nam nhìn bốn người Vân Nương đầy thất vọng.
Mà vị công tử có khí thế mạnh mẽ, trông thân phận không tầm thường ở bên cạnh thì lại chẳng hề chớp mắt lấy một cái. Tại sao khi đến trước mặt hai vị này thì bốn chiêu bài sống của lâu lại chẳng có một tí sức hấp dẫn nào.
Dù trong lòng cảm thấy không thể hiểu nổi, thì trên mặt Giang ca vẫn nở nụ cười. Đối phương cứ nhìn chăm chăm vào chén trà trên bàn, như thể bên trong cái chén đang ngâm bông hoa gì quý giá lắm vậy.
Thấy hai vị khách quan im lặng không nói gì, lại không hề có chút hứng thú nào với bốn cô hoa khôi, Giang ca không khỏi cảm thấy lo lắng. Giọng nói quyến rũ, âm điệu kéo dài như đang làm điều đó.
Hoắc Dư Ninh ở một bên nghe thấy mà toàn thân nổi da gà. Giang ca ngay lập tức bị ánh mắt băng giá như lưỡi kiếm và khí chất bễ nghễ tỏa ra từ trên người Tiêu Quân An làm cho sợ hãi.
Đúng vào lúc này, Hoắc Dư Ninh bỗng nhiên lên tiếng giải cứu cho Giang ca. Tư thế ngồi của hắn thẳng tắp, không chê vào đâu được, trên người hắn có một phong thái tao nhã và kiêu hãnh.
Khi Giang ca khom lưng cúi đầu, gã nhìn thấy rõ ràng sự thiếu kiên nhẫn trong đôi mắt sắc lẹm của hắn. Cô cố gắng đè thấp giọng xuống và nói: “Biết đánh đàn không?”
Giang ca lập tức ngước lên nhìn Hoắc Dư Ninh, gã khẩn trương nuốt nước bọt một cái. “Vậy thì để một mình nàng ta ở lại.”
Giọng nói của Hoắc Dư Ninh rất dịu dàng, nụ cười cũng đặc biệt rạng rỡ. Hoắc Dư Ninh không thể không thừa nhận, hoa khôi quả nhiên là hoa khôi, đúng là danh bất hư truyền.
Khuôn mặt acủa họ có thể không quá xuất sắc, nhưng thủ đoạn quyến rũ lại hạng nhất. Nhưng đôi mắt đen láy của cô nhìn chằm chằm vào Vân Nương, giống như thợ săn cầm súng nhìn thấy con mồi vừa ý vậy.
“Được ạ!” Giang ca dẫn ba người còn lại nhanh chóng rời khỏi phòng. Bọn họ nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi bên cạnh hoàng thượng, ánh mắt hung ác như lưỡi kiếm sắc bén, dường như muốn nhìn thấu toàn thân Vân Nương từ trong ra ngoài.
Cơ thể mềm mại không xương của Vân Nương thuần thục ngã vào lòng Tiêu Quân An. Trước khi đi vẫn không quên tri kỷ đóng cửa lại.
Vân Nương mặc y phục đỏ rực, nhìn thấy mình bị để lại thì trên mặt lộ ra vẻ đắc ý xen lẫn một chút kiêu ngạo. Hắn không ngẩng đầu lên mà nhẹ giọng gọi: “Mục Vạn Thanh!”
Một luồng tàn ảnh nhanh chóng lóe lên, đá bay Vân Nương ra khỏi Tiêu Quân An.