Nghe thấy Hoắc Dư Ninh n1ói ra thân phận của mình, trong mắt Lan Phi nương nương lộ ra tia sáng lạnh lẽo. Đối phương có vóc dáng cao lớn, dáng người có thể so sánh với cha cô, bước đi vững vàng mạnh mẽ.
Lan Phi nương nương không nhận được câu trả lời, linh hồn bay đến trước mặt Hoắc Dư Ninh rồi hỏi lại một lần nữa. Hoắc Dư Ninh cười khẽ, cô trêu chọc: “Lan mỹ nhân, đừng nhìn chằm chằm vào ta, mặc dù bà rất đẹp nhưng ta không yêu phụ nữ đâu.”
Lan Phi nương nương chưa từng bị người ta đối xử như vậy, sắc mặt bà ta đỏ bừng, linh hồn lập tức biến mất tại chỗ. Quốc sư đã nói rằng người này là một biến số có thể cứu người dân của vương triều Đại Càn khỏi nước lửa.
Nhưng bà ta phát hiện đối phương nhìn có vẻ ngây thơ, nhưng trên người lại ẩn giấu một tia tà khí, trong lòng không hề lương thiện. Bà ta khàn giọng hỏi: “Cô biết thân phận của ta từ khi nào?”
Hoắc Dư Ninh liếc mắt về phía đình viện, cô thấy hoàng đế Đại Càn mặc long bào chậm rãi đi tới. Hoắc Dư Ninh vẫn2 không quên mân mê chiếc roi vàng quấn quanh eo để chứng minh mình chắc chắn không nói đùa.
Lan Phi nương nương lật mặt n0hư trong phim, bà ta lập tức khôi phục gương mặt xinh đẹp trước đó, đôi mắt đỏ như máu dán chặt vào người Hoắc Dư Ninh. “Tiếp cái gì mà tiếp, hắn có chân mà, không tự mình đi đến được sao.”
Sau khi chế giễu, Hoắc Dư Ninh ngồi trên chiếc ghế tròn trước bàn, lời nói, cử chỉ đều toát ra khí chất và lễ nghi quý tộc của một gia đình gia giáo. Hoắc Dư Ninh khẽ tặc lưỡi, hờ hững nói: “Ta nhát gan lắm, nếu bà dọa ta, cẩn thận hồn phách sẽ tan biến đấy7.”
Hoắc Dư Ninh dùng giọng nói nhẹ nhàng nói ra những lời đe dọa khiến trái tim quỷ phải run sợ. Một người vừa chính vừa tà như vậy, liệu có thể thật sự giúp đỡ con trai bà ta hay không?
Dưới ánh mắt chăm chú của Lan Phi, Hoắc Dư Ninh ghé sát vào người đối phương, đưa tay nâng cằm bà ta lên. Bị quấy rầy lúc ngắm trai đẹp, Hoắc Dư Ninh cau mày, không kiên nhẫn trả lời: “Ngay từ ngày đầu tiên đến đây ta đã biết rồi.”
Lan Phi nương nương lập tức phản bác: “Không thể nào!” Ngoại trừ cha mẹ và hai anh trai, chưa từng có ai khiến cô công chúa nhỏ nhà họ Hoắc phải hạ mình, cho dù là hoàng đế vương triều Đại Càn cũng không được.
Hoắc Dư Ninh cầm ấm trà trên bàn rót cho mình một chén. Đúng lúc này, Đào Thanh vội vã chạy vào.
Vẻ mặt Đào Thanh đầy lo lắng, cô ta thúc giục: “Chủ nhân! Hoàng thượng đến rồi, người mau chuẩn bị tiếp giá đi!” Đào Thanh ở phía sau lưng im lặng, ngay sau đó có tiếng bước chân vững chãi vang lên.
Ngay khi Hoắc Dư Ninh đưa tách trà lên môi, một bàn tay mảnh khảnh đã ngăn cô lại.
Một giọng nói trầm ấm từ tính vang lên bên tai cô: “Trẫm thấy trà đã nguội, nô tài hầu hạ nàng thật cẩu thả, phải kéo ra ngoài đánh.”