Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1225: Chí bảo của huyết tộc, không chỉ có đế quân mới có bố cục nghìn năm



Người phụ nữ bên cạnh người đàn ông ăn mặc sang trọng nghe vậy thì dịu dàng cười một tiếng, vuốt ve cái bụng năm sáu tháng của mìknh, nũng nịu nói: “Ta đâu mảnh mai như vậy, đứa bé trong bụng vẫn khỏe lắm.”

Hai người không chú ý tới, lúc người đàn ôncg ăn mặc sang trọng nói chuyện, thì vị mỹ nhân cách đó không xa nhìn thẳng sang đó, mặc dù nàng không nhìn thấy, nhưng vẫn nghe ađược giọng nói quen thuộc. Đối phương nói mình biết ba kiếp trước của cô, còn biết mỗi một kiếp cô đều bị chia cắt khỏi người mình yêu.

Phạm Hàng Nhất nói rằng mình có thể giúp A Nguyễn, sau đó hắn ta lấy ra bảo vật tối cao của Huyết tộc, một hạt châu trong suốt to cỡ nắm tay, bên trong có những đường tơ máu, nó có thể hấp thu thứ khí tràng không nhìn thấy được của vạn vật trên thế gian này.
Trong phòng yên tĩnh, ngọn nến long phụng cháy hừng hực, không khí tràn ngập hơi thở mập mờ khiến trái tim đập nhanh hơn.

Chớp mắt nửa năm đã trôi qua.
Nếu như được trở lại ngày hôm đó, hắn chắc chắn mình sẽ không bận tâm đến thế cục của triều đình mà ra tay cứu vị mỹ nhân kia.

Đời thứ ba.
Sau nửa năm, cuối cùng họ cũng ở bên nhau.

Tiếng chiêng, tiếng trống vang vọng cả con phố, ngày vui vô cùng náo nhiệt, hàng xóm láng giềng xung quanh kéo đến vui vẻ nhặt tiền đồng.
Ở kiếp thứ tư, kiếp này A Nguyễn lại một lần nữa gặp Đế Quân, vì Thiên Đạo ngăn cản mà họ vẫn không được ở bên nhau.

Lần này sau khi Hoắc công tử chết, A Nguyễn thẫn thờ nhớ lại ký ức mấy kiếp trước của bọn họ, cô cảm nhận được trong bóng tối có một thế lực vô hình nào đó đang nhắm vào mình, ác ý trong mỗi một kiếp khiến cô và Hoắc công tử đều yêu nhau nhưng không đến được với nhau, mùi vị đó đau đớn đến mức không muốn sống nữa.
Hoắc thiếu gia chỉ còn lại lớp áo lót đột nhiên đưa tay ra véo nhẹ chiếc cằm nhỏ xinh của A Nguyễn, hắn trầm giọng nói: “A Nguyễn, một lúc nữa nàng đừng khóc đấy.”

Bức màn gấm đỏ rực vui mừng từ từ được hạ xuống.
Người phụ nữ đi lên trước, đỡ lấy cánh tay của hắn và lo lắng nói: “Sao tự dưng lại bị đau tim, mau trở về cung, để người của Thái y viện kiểm tra cho đệ.”

“Được.” Trong lòng Lục điện hạ cảm thấy trống rỗng, giống như bị người ta khoét một miếng thịt từ tim hắn ra vậy.
Lúc đầu Hoắc thiếu gia còn dịu dàng trấn an nàng, cho đến khi A Nguyễn bắt đầu kéo bộ áo cưới màu đỏ tươi của hắn, đôi mắt đẹp của Hoắc thiếu gia hơi tối lại.

Hắn không còn ngăn cản động tác của A Nguyễn nữa, mặc cho nàng xé lung tung.
Đột nhiên, một tia sét to bằng cánh tay giáng mạnh vào người mỹ nhân.

Người đàn ông ăn mặc sang trọng đang đi ngược lại với hướng của gã thiếu gia ăn chơi bỗng khựng lại.
Người thiếu niên được Lục điện hạ phái tới bước đến gần mỹ thân đen như than cốc, không còn nhìn thấy dấu vết của vẻ đẹp tuyệt trần kia.

Cậu ta hơi ngần ngừ, cuối cùng vẫn cõng xác mỹ nhân rời đi.
Gã đi quanh mỹ nhân một vòng, rồi không cam lòng nói với đám tay chân xung quanh: “Chúng ta đi! Đi xem người đẹp ở phố tiếp theo!”

Bọn chúng ném xác mỹ nhân của quán mì vằn thắn ở bên đường rồi nghênh ngang rời đi, mà không hề có một chút áy náy nào.
Sau khi nghe tin dữ, A Nguyễn ngất xỉu và sinh non.

A Nguyễn ở trong phòng sinh ba ngày ba đêm, cuối cùng mang theo đứa bé bị ngạt thở trong bụng, xuống Âm Phủ đi theo Hoắc thiếu gia.
Cậu thiếu niên cúi đầu nhận lệnh.

Mỹ nhân bị lũ tay chân của gã thiếu gia ăn chơi trói chặt đã không còn phản kháng quyết liệt nữa, nàng như người mất hồn không còn sức sống, như thể tất cả mọi thứ xung quanh đều bị ngăn cách với nàng.
Vào lúc này, A Nguyễn gặp được một người.

Phạm Hàng Nhất, một Ma cà rồng không biết đã sống bao nhiêu lâu rồi.
Hắn không ngờ tửu lượng của A Nguyễn lại kém đến thế, chỉ là uống ly rượu giao bôi thôi mà người nàng cũng nhũn ra.

Vất vả lắm hắn mới đưa được nàng lên giường để nghỉ ngơi, thì A Nguyễn đột nhiên xoay người một cái, cưỡi lên người Hoắc thiếu gia. Nàng ôm lấy hắn và nỉ non kể về quá khứ của hai người, sau đó la hét muốn động phòng.
Đêm khuya, trong phòng tân hôn.

Hoắc thiếu gia dùng cả hai tay đỡ A Nguyễn đang say rượu, để nàng ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực hắn, hắn lần lượt tháo từng phần áo cưới rườm rà vướng víu trên người nàng và đặt ở bên cạnh giường.
Hoắc thiếu gia ngồi trên lưng ngựa trong đoàn rước dâu, để người hầu rải tiền đồng bên đường, còn hắn chắp tay chào tất cả những người đến chúc mừng.

Đội ngũ đón dâu của nhà họ Hoắc đi vào cửa hàng son phấn, đón tân nương tử, trải qua tất cả các thủ tục rồi đón cô dâu về phủ.
Đó là vị Hoắc công tử mà nàng đã tìm hơn chục năm, nàng đầu thai làm người và trả giá bằng đôi mắt của mình chỉ để gặp lại chàng, nhưng nàng chưa từng nghĩ rằng tất cả đều đã là cảnh còn người mất.

Người đàn ông ăn mặc sang trọng nhẹ gật đầu với người phụ nữ xinh đẹp ở bên cạnh, sau đó để người hầu phía sau tránh ra, nhường đường cho gã thiếu gia ăn chơi.
Hoắc công tử của nàng đã cưới phu nhân mới, bọn họ còn có con.

Công tử của nàng không thể nuôi nàng nữa rồi.
Đêm khuya, trong hoàng cung.

Thiếu niên mặc đồng phục thị vệ trong cung quỳ gối trước giường Lục hoàng tử, thấp giọng bẩm báo chuyện xảy ra ban ngày.
Phủ phó đô đốc Cấm Vệ quân bị điều tra ra tham ô ăn hối lộ, thông đồng với địch bán nước, mua quan bán tước, hoàng đế hạ chỉ tru di cửu tộc, nam nữ già trẻ lập tức bị xử trảm.

Thánh chỉ ban xuống, Ngự Lâm quân tiến thẳng đến phủ phó đô đốc Cấm Vệ quân.
A Nguyễn được chẩn đoán có hỉ mạch, nàng mang thai.

Mọi người trong nhà còn chưa kịp tiêu hóa tin mừng này thì triều đình bắt đầu trưng binh, Hoắc thiếu gia cũng không thể tránh khỏi, cho dù là dùng bạc cũng không có cách nào ngăn cản được việc hắn phải ra chiến trường.
Thị vệ: “Thiếu gia con vợ cả của phủ phó đô đốc Cấm Vệ quân ạ.”

Nửa năm sau.
Lục điện hạ lên tiếng, giọng nói của hắn lạnh lùng trầm thấp, mang theo một chút không xác định: “Người cứ thế mà chết đi?”

Thị vệ cúi đầu: “Bẩm điện hạ, cô nương kia đúng là đã chết rồi ạ, thuộc hạ không đành lòng nên đem nàng ấy đi chôn ở trong rừng cây ngoài thành.”
Hoắc thiếu gia của khách sạn Phúc Lâm, hôm nay cưới cô bé mồ côi A Nguyễn ở cửa hàng son phấn sát vách.

Hai người gặp nhau tại lễ hội hoa đăng năm ngoái, chàng có ý, thiếp cố tình, hai người có cảm tình với nhau lập tức bắt đầu chuẩn bị cho việc thành thân.
Nàng đã đến chậm một bước.

Mỹ nhân lòng như tro tàn, đối với nàng mà nói, còn sống đã trở thành gánh nặng.
Cuối cùng, sáu tháng sau nàng nhận được tin từ biên quan.

Chỉ là, Hoắc thiếu gia tử trận ở chiến trường, lúc chết cũng không được toàn thây.
Nửa năm qua, hắn bị căn bệnh tim hành hạ, cả thể xác lẫn tinh thần đều suy kiệt, hắn cố gắng chống đỡ bày mưu lập kế hoạch lật đổ thế lực của phó đô đốc Cấm Vệ quân, lúc này mới có thể an tâm rời đi.

Hắn phải mất gần nửa năm mới nhận ra rằng, lúc gặp mặt thoáng qua ấy, hắn đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ngay khi ý tưởng này xuất hiện, đột nhiên trên bầu trời xuất hiện âm thanh nổ vang.

Bầu trời đang quang đãng tự dưng lại có tiếng sấm nổi lên.
Trái tim của Lục điện hạ lại bắt đầu nhói đau, hắn dùng tay ôm ngực mình. Hắn đang nghĩ chôn ở một nơi hẻo lánh như vậy, không biết người con gái ấy có cảm thấy cô đơn hay không.

Hắn hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi: “Điều tra được tên súc sinh kia là người nhà nào chưa?”
Vào ngày đó, đầu của hàng trăm người rơi xuống đất ở cửa chợ bán đồ ăn phía thành đông, máu chảy thành sông, cảnh tượng vô cùng tàn khốc và kinh hoàng.

Khi người cuối cùng bị chém đầu, Lục hoàng tử ở trong cung cũng vĩnh viễn nhắm mắt xuôi tay.
Nơi xa, mỹ nhân bị sét đánh đen thui như than cốc, chết ở trên đường, thu hút người dân xung quanh đến xem.

Gã thiếu gia ăn chơi bực mình, tức giận nói: “Mẹ kiếp, đúng là quá xui xẻo, tiểu gia ta còn chưa đụng vào mà sao người đã bị sét đánh chết rồi!”
Người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh hắn cảm thấy khó hiểu quay đầu lại: “Lục đệ, đệ sao thế?”

Lục điện hạ xuất thân hoàng thất ôm lấy ngực, sắc mặt tái nhợt, đau đớn nói: “Đệ thấy hơi đau tim.”
Những đường tơ máu bên trong hạt châu này chính là oán khí và sự không cam lòng của A Nguyễn thả ra trước khi chết ở mấy kiếp trước.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.