Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1220: Gặp lại người cũ, a nguyễn, tôi đến để thực hiện lời hứa



Minh Thiên Hành nghe vậy, trên khuôn mặt tuyệt đẹp hiện lên một nụ cười, hắn ta gật mạnh đầu: “Đúng vậy, Đế Hậu yên tâm, 1tôi nhất định sẽ chuyển lời của cô cho Đế Quân!”

Chỉ cần Đế Quân và Đế Hậu đều tốt đẹp, cho dù Luyện Ngục của th2ành Phong Đô biến thành núi thây biển máu, bọn họ vẫn có thể chịu được. Tần Nguyễn nghi hoặc hỏi: “Bọn họ?”

Giọng nói của Hoắc Dịch Dung nhẹ nhàng thận trọng: “Thầy giáo của em, cũng là Tam thiếu gia nhà họ Phó, còn có đàn chị Lăng Hiểu Huyên của em, người nắm quyền nhà họ Tô bây giờ là Tô Tĩnh Thư, cùng Phạm Hàng Nhất - ông chủ của tập đoàn gang thép thành phố Hải. Đúng rồi, còn có Dung Kính, Thất thiếu gia của nhà họ Dung, tên nhóc đó và anh có duyên gặp mặt vài lần, cậu ta vội vàng tìm em và nói rằng anh họ của cậu ta đã mất tích, người nhà họ Lận cũng có việc muốn gặp em…”
Hoắc Dịch Dung quay đầu, bắt gặp ánh mắt dò xét của Tần Nguyễn, anh ta khàn giọng hỏi: “Em thấy ông rồi à?”

Giọng điệu của Hoắc Dịch Dung rất chắc chắn, một nụ cười yếu ớt tràn ra từ đôi mắt mệt mỏi đỏ ngầu của anh ta.
Ông cụ là người đã từng trải qua cửu tử nhất sinh, và là một thế hệ kiêu hùng, trên người ông cụ đầy rẫy vinh quang và đáng để người đời ngưỡng mộ.

Tang lễ quá lớn nên mãi đến một tháng sau mới dần lắng xuống.
Tần Nguyễn cũng không giấu giếm, gật đầu nói: “Em gặp rồi, ông nội rất ổn, Minh Vương đích thân đến đón ông.”

Hoắc Dịch Dung nghe vậy thì nụ cười trong mắt sâu hơn vài phần: “Xem ra em ba vẫn còn nhớ ông.”
Thật ra đối phương không phải không thay đổi, gương mặt hơi hóp lại, nhìn gầy đi rất nhiều.

Có một số người không bộc lộ nỗi buồn ra ngoài mà lại giấu kín trong lòng.
Tần Nguyễn phóng ra s7ức mạnh từ lòng bàn tay để đích thân tiễn Minh Vương một đoạn đường.

Minh Thiên Hành dẫn theo ông cụ Hoắc vẫn ch2ưa tỉnh táo, chớp mắt đã biến mất trước mặt cô.
Từ sau đám tang của Hoắc Tam gia và ông cụ Hoắc, Tần Nguyễn chưa hề bước ra khỏi biệt thự riêng, có người muốn đến nhà gặp nhưng đều bị cô từ chối.

Trong khoảng thời gian này có rất nhiều người gọi điện thoại cho Tần Nguyễn, ba cha con nhà họ Tần cũng tới tìm cô.
Tần Nguyễn bây giờ có thể nói là nữ chủ nhân xứng đáng của nhà họ Hoắc.

Tần Nguyễn nghe vậy thì cau mày, đau đầu nói: “Em không đối phó với mấy lão già trong Nội Các được, công ty còn có anh Dung mà, anh cả đi tranh cử vị trí trong Nội Các, em cảm thấy không có vấn đề gì lớn, có hay không có em thì cũng chẳng có gì khác biệt.”
Lúc đầu Tần Nguyễn còn tỏ ra bình thường, nhưng càng nghe sắc mặt cô càng trở nên quái lạ.

Hoắc Dịch Dung cuối cùng cũng nói xong, khóe môi Tần Nguyễn giật giật, không thể tin hỏi: “Nhóm thầy Vệ đến gặp thì còn có thể hiểu được, nhưng những người khác tìm em làm gì? Nếu em nhớ không nhầm, Phạm Hàng Nhất, ông chủ của tập đoàn gang thép thành phố Hải là Ma cà rồng mà.”
Hai người nhìn nhau, trong mắt hiện lên nụ cười đầy ẩn ý.

Bọn họ đều hiểu đối phương đã biết thân phận của Hoắc Tam gia.
Tần Nguyễn không biết Tam gia còn bao nhiêu sự dịu dàng nữa.

Đối phương suy nghĩ nhiều như vậy, Tần Nguyễn làm sao dám phá hỏng ý tốt của anh.
Hoắc Dịch Dung cười lắc đầu: “Em sai rồi, không cần phải đối phó với mấy lão già trong Nội Các, chỉ cần ngồi ở đó thì em chính là đại biểu của nhà họ Hoắc. Bây giờ nói em là người cầm quyền của nhà họ Hoắc, sẽ không có ai dám hó hé nửa lời, rất nhiều chuyện không cần em phải lo, sẽ có nhân viên phía sau giúp em giải quyết, em ba đã an bài đội ngũ cho em trước khi rời đi.”

Tần Nguyễn chớp chớp mắt, trong lòng như bị nhét vào một tảng đá, vừa buồn bực vừa chua xót.
Hai người lần lượt rời khỏi phòng, đến chỗ cửa sổ sát đất ở hành lang.

Dường như Hoắc Dịch Dung cũng không quá đau buồn trước sự ra đi của ông nội.
Từ hôm nay trở đi, nhà họ Hoắc lại bắt đầu bận rộn.

Đám tang của ông cụ Hoắc còn long trọng hơn so với Hoắc Tam gia.
Thấy Hoắc Dịch Dung khẽ nháy mắt với mình, Tần Nguyễn biết người này nhất định có một chút vận khí, nếu không sẽ không thể trốn thoát khỏi pháp thuật của Minh Vương.

Tần Nguyễn bước tới giải pháp thuật cho mọi người.
Hoắc Dịch Dung trầm ngâm, sờ cằm nói: “Đây là người cần tìm em gấp nhất, ngày nào hắn ta cũng đến nhà họ Hoắc báo cáo, hai tháng qua hắn ta chưa từng chậm trễ một ngày nào.”

Tần Nguyễn suy nghĩ rồi nói: “Sau tang lễ của ông, nếu hắn ta lại đến thì em sẽ gặp một chút.”
Tần Nguyễn khẽ thở dài, thời gian trăm năm vẫn có một chút khó khăn.

Có tiếng bước chân vang lên sau lưng, Tần Nguyễn quay đầu lại nhìn.
Tần Nguyễn xua đi sự đè nén đã bao phủ lấy cô trong hai tháng qua, gật đầu nói với Hoắc Dịch Dung: “Em sẽ từ từ bắt đầu, hãy cho em một chút thời gian.”

Không sao.” Hoắc Dịch Dung thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nói sang chuyện khác: “Mấy ngày nay có người muốn gặp em, anh thấy tâm trạng em hôm nay rất tốt, em có muốn gặp bọn họ một chút không?”
Minh Thiên Hành chỉ sợ bà cô trước mặt l7ại mất lý trí như một nghìn năm trước.

Tần Nguyễn bật cười, phất tay nói: “Đi đi!”
Mọi người đều an ủi Tần Nguyễn, dùng sự tồn tại của ba đứa trẻ để thuyết phục cô cố gắng sống, cuộc đời vẫn còn rất dài.

Tần Nguyễn mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái, dựa vào ghế tựa ngoài ban công, gió xuân ấm áp thổi qua, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo.
Hoắc Chi đứng lại tại chỗ, khom người hành lễ: “Phu nhân, ngài Phạm đến rồi ạ, đang ở phòng khách dưới lầu.”

“Tôi biết rồi.”
Khoảng khắc người nhà họ Hoắc khôi phục sự tỉnh táo, bọn họ vẫn còn đắm chìm trong nỗi buồn về cái chết của ông cụ Hoắc.

Hoắc Dịch Dung đã có thể cử động, anh ta đi tới trước mặt Tần Nguyễn rồi hất cằm ra phía ngoài với cô.
“Được, anh sẽ thu xếp.”

Hai người đứng ở hành lang nói chuyện, mọi người lần lượt đi ra từ phòng ông cụ Hoắc, tiếng khóc nghẹn ngào bi thương vang lên.
Giống như lúc Tam gia rời đi vào hai tháng trước, từ đầu đến cuối anh ta đều không rơi một giọt nước mắt.

Tần Nguyễn liếc mắt nhìn người đang đứng bên cạnh, anh ta rút từ trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa hút phì phèo.
Tần Nguyễn đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Bên trong phòng khách.
Tần Nguyễn đã trở thành người ra quyết định cuối cùng của Tập đoàn HEA, nhưng cô không thường xuyên đến công ty.

Trước khi rời đi, Hoắc Tam gia đã để Tần Nguyễn chính thức vào Nội Các, cô có một vị trí trong các cuộc họp ra quyết định về các vấn đề lớn.
Cuộc đời của Tần Nguyễn không dài lắm, cô còn bảy, tám mươi năm thời gian tốt đẹp trong phần đời còn lại của mình.

Trong cuộc đời dài đằng đẵng này, Tần Nguyễn không có được người mình muốn ở bên cạnh.
Một người đàn ông cao lớn dựa người vào chiếc ghế gỗ lim.

Anh ta có dáng người cao gầy, tư thế nhàn nhã lộ ra hơi thở thoải mái.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.