Sau khi đưa người ra khỏi phòng, Hoắc Xuyên nghiêng đầu với Hoắc Chi đang canh cửa, đối phương rất ăn ý nhẹ nhà2ng đóng cửa lại. Tuy nhiên, Trường Uyên cũng có một chút e ngại nên kìm lại, hắn dẫn hai người lên phòng ngủ chính ở trên lầu.
Khí sắc của Tiêu Vân Sâm không thay đổi nhiều, trông giống như chỉ đang ngủ thôi vậy. Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trong nháy mắt, năm mới đã đến. Đêm nay, ngoại trừ nửa đêm phải thức dậy hai lần cho A Noãn uống sữa, thì chất lượng giấc ngủ của Tần Nguyễn là tốt nhất trong mấy tháng qua.
Hôm sau. Hoắc Vân Tiêu không nhịn được cười, chiếc cằm hoàn mỹ tựa lên đôi vai gầy của Tần Nguyễn.
Các đường nét trên khuôn mặt Hoắc Vân Tiêu rất tuấn tú, khi cười lên trông rất đẹp, trong đôi mắt hoa đào sáng ngời của anh có một tia sáng đặc biệt, hầu như không ai có thể cưỡng lại được nụ cười như vậy. Tần Nguyễn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Trường Uyên và hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Trường Uyên thu lại cơn tức giận, thái độ cũng hòa nhã hơn rất nhiều: “Thời gian của chủ nhân ở Nhân giới đã đến cực hạn, chậm nhất sau mùa đông, chủ nhân sẽ rời đi.” Tấn Nguyễn vốn đang đau khổ, nghe thấy những lời này thì cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Tần Nguyễn hiểu hàm ý của đối phương, trong phần đời còn lại, cô sẽ tự mình trải nghiệm cảm giác mọi người lần lượt rời bỏ mình. Tam gia và anh trai chỉ là những người đầu tiên rời bỏ cô.
Tần Nguyễn đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên mặt. Tần Nguyễn khó mà khắc chế được tiếng khóc, cô kiên định nói: “Vâng.”
Nếu đây là thứ Tam gia muốn, cô không thể từ chối, đó là tội lỗi mà cô phải trả. Tần Nguyễn có cảm giác cô độc như bị cả thế giới ruồng bỏ, cô nản lòng, đau khổ đến tê dại, thậm chí có cảm giác bị phản bội.
Tại sao cô vừa khôi phục trí nhớ không lâu, còn chưa kịp chân chính đoàn tụ thì tất cả đều bỏ cô mà đi. Trường Uyên đứng bên giường, đôi mắt đỏ nặng nề nhìn chủ nhân trên giường, một luồng áp suất thấp tràn ngập quanh người hắn.
Nhìn thấy Tiêu Vân Sâm ở trên giường, Hoắc Vân Tiêu tiến đến quan sát, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia sáng ngạc nhiên mà không ai có thể nhìn thấy. Sau khi Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn giao đứa bé cho người hầu trong nhà, bọn họ cùng nhau đi đến khu nam thăm Tiêu Vân Sâm.
Trước kia, khi Tần Nguyễn đến đây một mình, Trường Uyên khá nhiệt tình và hoan nghênh, nhưng lần này nhìn thấy Hoắc Vân Tiêu, vẻ mặt hắn cực kỳ khó coi, toàn thân tỏa ra sự thù địch và không chào đón. Sau khi cười đủ rồi, Hoắc Vân Tiêu vươn tay xoa tóc Tần Nguyễn, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, anh là của em.”
Câu chuyện nhỏ khó chịu không làm ảnh hưởng đến sự ấm áp của gia đình bọn họ. Mỗi lời nói ra khỏi miệng đều mang theo sự kiên định.
Tam gia muốn đi, để Tần Nguyễn ở lại thế gian chịu đựng sự đau khổ của trăm năm cô đơn, người anh còn chưa nhận nhau cũng sẽ rời đi. Một khi linh hồn rời đi, cơ thể này sẽ hoàn toàn tắt thở.
Nhìn linh hồn trong cơ thể sắp xuyên thủng lớp da của Tiêu Vân Sâm, Tần Nguyễn cảm thấy như bị gai đâm vào tim, sinh ra những cơn đau rất nhỏ nhưng đầy đau đớn, hơi thở của cô cũng trở nên dồn dập. Hoắc Vân Tiêu đặt Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ xuống đất, đi tới sau lưng Tần Nguyễn rồi 7ôm lấy eo cô.
Anh ghé sát vào tai Tần Nguyễn, cố ý nhẹ giọng nói: “Sau này gặp phải loại người thiển cận như vậy, em đừng để bản thân2 phải uất ức.” Tần Nguyễn nhào vào trong lòng Hoắc Vân Tiêu, nghẹn ngào nói: “Em rất khó chịu!”
Tần Nguyễn đau khổ, nhưng không thể nói gì để giữ họ ở lại, cũng không còn mặt mũi nào để cầu xin họ ở lại. Hoắc Vân Tiêu nhướng mày, hời hợt nói với Trường Uyên đang cảnh giác nhìn mình: “Anh ta sắp chết rồi, sớm chuẩn bị tang lễ đi.”
“Tam gia!” Vẻ mặt Tần Nguyễn hơi biến đổi, cô vội vàng ngăn cản. Trường Uyên buồn bã nhìn chủ nhân đang nằm trên giường.
Nếu có thể, hắn hi vọng chủ nhân sẽ tỉnh lại, gặp mặt công chúa trước khi rời khỏi Nhân giới. Tần Nguyễn nhìn nụ cười thấp thoáng trên môi của Hoắc Vân Tiêu, sau đó lại nhìn Trường Uyên đang nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, toàn thân tỏa ra sự lạnh lẽo kinh người.
Không biết nghĩ đến cái gì, Tần Nguyễn vội vàng cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm Tiêu Vân Sâm đang nằm thở yếu ớt ở trên giường. Dưới ánh mắt nhìn như bình tĩnh nhưng lại cực kỳ áp bách của Hoắc Vân Tiêu, Trường Uyên lạnh lùng đáp: “Không cần anh quan tâm, dù sao anh cũng không sống được bao lâu!”
Nghe hai người nói chuyện, Tần Nguyễn khẽ cau mày, trong lòng không ngừng trầm xuống. Tần Nguyễn quay đầu cười với Hoắc Vân Tiêu, đôi mắt hồ ly như có móc câu, chỉ khẽ chớp mắt mà đã lộ ra sức quyến rũ vô0 hạn.
Tần Nguyễn quay người lại, ngón tay mảnh khảnh kéo cổ áo Hoắc Vân Tiêu lại gần trước mắt. Nếu không phải vì cô, mọi người sẽ không tụ tập ở Nhân giới.
Hoắc Vân Tiêu ôm lấy Tần Nguyễn, nhẹ giọng an ủi: “Làm người luôn phải trải qua vui buồn, không thể tránh được cảm xúc thương tâm hay đau khổ, cuộc sống dài như vậy, em nên nhìn về phía trước, hãy tập thói quen trải qua những chuyện này.” Mắt Tần Nguyễn đỏ lên, cổ họng không cách nào phát ra âm thanh, cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Hoắc Vân Tiêu nâng cằm Tần Nguyễn lên, giơ tay khẽ lau nước mắt trên khóe mắt cô: “Nguyễn Nguyễn, sống chết có số, em đừng quá đau buồn.” Tần Nguyễn thả cổ áo trong tay ra, xoay người nhẹ nhàng bế con gái nhỏ vào lòng, cô rời khỏi phòng trẻ em và đi tới phòng ngủ.
Đêm đó, A Noãn, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ được ngủ ở phòng ngủ chính. Tần Nguyễn cứ như thể không nhìn thấy những gì đang xảy ra.
Cô chăm chú nhìn cô con gái nhỏ đáng yêu của mìn7h với vẻ mặt dịu dàng và ánh mắt đầy yêu thương. Ánh mắt Tần Nguyễn khẽ lóe lên, cô hỏi: “Vậy còn anh thì sao?”
Trường Uyên nhìn người nằm trên giường: “Tôi cũng rời đi với chủ nhân.” Vào khoảnh khắc cúi đầu, ánh sáng vàng lóe lên trong mắt cô.
Tần Nguyễn nhìn thấy linh hồn của Tiêu Vân Sâm không ổn định, có dấu hiệu mơ hồ rời khỏi cơ thể. Lời nói ra khỏi miệng trái ngược với giọng nói ôn hòa, khiến Trường Uyên vừa nghe đã muốn giết Hoắc Vân Tiêu ngay.
Mặc dù rất tức giận, nhưng kỳ lạ là Trường Uyên không lên tiếng phản bác. Năm nay nhà họ Hoắc có thêm một thành viên mới, đó là sự xuất hiện của cô công chúa nhỏ A Noãn, cả nhà họ Hoắc đều tràn ngập tiếng cười.
Vợ của Hoắc Quân Tín là Long Vi cũng có thai, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhà họ Hoắc sẽ có thêm một thành viên mới vào năm sau.
Đêm giao thừa, cô út ở nước ngoài cũng có tin vui, sau nhiều năm, Hoắc Vân Vân lại có thai một lần nữa.