Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1123: Vệ lâm thần và phó ngọc hành được mời vào nhà họ hoắc



Khi biết Tam công tử nhà họ Phó không mời mà đến, lại còn nói là người quen của phu nhân, Hoắc Chi vô thức cho rằng đối phương đến đây là có mục đíkch nào đó.

Hơn nữa, đã đi theo phu nhân lâu như vậy nhưng Hoắc Chi chưa từng nghe nói Tần Nguyễn có quen biết với Tam công tử nhà họ Phó. c

Tuy nhiên, Hoắc Chi đã may mắn điều tra Tam công tử của nhà họ Phó vào năm ngoái, vì vậy cô ta biết nhà họ Phó thực sự có một người con traai thứ ba mâu thuẫn với gia đình. Hoắc Chi sai người hầu mang quần áo để thay và đích thân giao cháo bữa khuya do đầu bếp tạm thời nấu đến tận tay Vệ Lâm Thần và Phó Ngọc Hành, sau đó mới rời đi.

Nhiệm vụ của Hoắc Chi đêm nay là gác đêm cho chủ nhân và phu nhân, đương nhiên không thể cứ ở lại chỗ này, nhưng trước khi đi, cô ta đã sắp xếp người cho anh em nhà họ Phó.

Sau khi Hoắc Chi đi, Vệ Lâm Thần và Phó Ngọc Hành ngồi trên sô pha ăn bữa khuya nóng hổi.
Hoặc có thể nói là Vệ Lâm Thần đơn phương hưởng thụ đồ ăn ngon, còn Phó Ngọc Hành đã thoát khỏi cơ thể bình thường, là một con rối người không ra người, quỷ không ra quỷ từ lâu, đối với anh ta mà nói, ăn không phải là hưởng thụ.

Nhìn em trai uống từng ngụm cháo to, Phó Ngọc Hành đẩy bát cháo bốc hơi nóng của mình đến trước mặt Vệ Lâm Thần, anh ta nói: “Em ăn nhiều một chút.”

Vệ Lâm Thần cũng không từ chối, anh ta ăn xong bát cháo của mình thì bê bát cháo của anh hai lên vừa uống vừa nói bằng giọng mơ hồ: “Tối nay em chưa ăn gì, chính xác thì cũng phải tám, chín tiếng đồng hồ rồi em chưa ăn, chậc, đáng thương cho cái dạ dày của em quá mà. Nếu không phải nhờ có Hoắc Chi cẩn thận, thì chờ đến lúc em phát giác ra mình đói bụng, chắc cũng chỉ có thể ôm bụng chịu đói thôi, người ở bên cạnh Tần Nguyễn đúng là có năng lực thật đấy.”
Khi đối phương bắt máy, Hoắc Chi hỏi thẳng: “Anh Xuyên, Nhị gia đã nghỉ ngơi chưa?”

Hoắc Xuyên nói với giọng mệt mỏi: “Vừa mang về mấy người, Nhị gia đi khu hình phạt rồi.”

Nghe thấy ba chữ khu hình phạt, cơ thể Hoắc Chi theo bản năng run lên, cô ta mấp máy môi nói: “Tam công tử nhà họ Phó có việc tìm phu nhân, lúc này chủ nhân đã nghỉ ngơi, đúng rồi, người này vừa là thầy giáo vừa là bạn tốt của phu nhân, cứ để người ta ở ngoài thế này có bất lịch sự quá không?”
Hoắc Chi quay lại xe của Vệ Lâm Thần, hơi nghiêng người nói: “Anh Vệ, phu nhân lúc này đã ngủ nên không tiện gặp, anh vào trong chờ đi, tôi đã sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho anh và bạn của anh.”

Trên mặt Vệ Lâm Thần hiện lên một nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn, đêm hôm khuya khoắt lại làm phiền mọi người.”

“Không có gì.” Hoắc Chi nở một nụ cười khách sáo, ánh mắt lại liếc về phía người đàn ông mặc áo đạo sĩ, giọng điệu không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt: “Không biết người này là ai? Bất kỳ người nào ra vào nhà họ Hoắc cũng cần xác minh thân phận.”
Nhìn thấy khuôn mặt của người thanh niên có vài phần giống Vệ Lâm Thần, Hoắc Chi không nghi ngờ thân phận của đối phương.

Nhưng sắc mặt của cậu hai nhà họ Phó này quá nhợt nhạt, so với sắc mặt lúc ốm nặng của chủ nhân cô ta thì còn khó coi hơn, hơn nữa đôi mắt đen sâu thẳm đó khiến Hoắc Chi có cảm giác không thích hợp.

Hoắc Chi không truy đến cùng, cô ta tránh sang một bên và đưa tay làm động tác mời Vệ Lâm Thần.
Chỉ là lúc này phu nhân và chủ nhân thực sự đã nghỉ ngơi, còn Nhị gia vừa mới trở về.

Hoắc Chi khẽ gật đầu với Vệ Lâm Thần đang ngồi trong xe: “Anh Vệ, xin hãy chờ một lát.”

Hoắc Chi quay người rời đi, lấy điện thoại ra liên lạc với Hoắc Xuyên đang đi theo Nhị gia.
“Cô chờ chút, để tôi hỏi Nhị gia.”

Hơn nửa đêm tìm đến cửa chắc chắn có chuyện rất quan trọng, Hoắc Xuyên không biết chuyện gì nên chỉ có thể xin ý kiến của chủ nhân.

Rất nhanh, Hoắc Chi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hoắc Dịch Dung qua điện thoại: “Vậy thì đưa người đó vào, dẫn đến khu tiếp khách, đợi em ba và Tần Nguyễn tỉnh dậy sẽ thu xếp sau.”
Bị chọc ghẹo như vậy, Hoắc Chi vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, cô ta bước đến gần xe của Vệ Lâm Thần, nhìn thấy bóng người mặc áo đạo sĩ màu xanh cạnh ghế lái, Hoắc Chi chỉ lờ mờ nhận ra đây là một người đàn ông, nhưng cô ta không thấy rõ mặt đối phương.

Hoắc Chi thản nhiên nhìn Vệ Lâm Thần, giọng điệu xa cách và lịch sự: “Anh Vệ, có việc gì thế?”

Vệ Lâm Thần nói lại với Hoắc Chi những gì vừa nói với ám vệ: “Chà, tôi có việc gấp cần nhờ Hoắc phu nhân, tôi hơi bối rối nên lại tới đây vào nửa đêm. Lúc này Tam thiếu phu nhân chắc đã ngủ từ lâu rồi, còn mấy tiếng nữa là trời sáng, tôi sẽ đợi cô ấy dậy rồi mới liên lạc, mấy người không cần để ý đến tôi đâu.”
Hoắc Xuyên đáp lời, sau đó nói vào điện thoại: “Cô nghe thấy chưa?”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Hoắc Chi nói xong thì cúp máy, giơ tay với ám vệ đứng ở cửa: “Mở cửa.”
Vệ Lâm Thần buông cổ anh hai ra, nói cảm ơn rồi lái xe chậm rãi tiến vào nhà họ Hoắc.

Hoắc Chi đích thân đưa họ đến khu vực tiếp khách, đó chính là tòa nhà nhỏ bên cạnh tòa nhà Kiều Hi đang ở.

Vì mối quan hệ đặc biệt giữa Vệ Lâm Thần và Tần Nguyễn, Hoắc Chi tiếp đãi hai anh em khá chu đáo, tuy không thể nói là đầy đủ mọi thứ nhưng cũng cho bọn họ thể diện rất lớn.
Biết hơn nửa đêm đến quấy rầy là không ổn, Vệ Lâm Thần rất biết điều.

Nhưng Hoắc Chi không thể để anh ta đứng ở bên ngoài mãi được.

Người này không chỉ là thầy giáo của phu nhân, còn là bạn tốt trong giới Huyền học, với hai mối quan hệ này, cho dù thái độ của Hoắc Chi xa cách thì cô ta cũng phải làm tròn đạo đãi khách của nhà họ Hoắc.
Phó Ngọc Hành cười nhẹ không nói gì, ánh mắt anh ta dịu dàng nhìn em trai húp cháo.

Vệ Lâm Thần ăn rất nhanh, nhưng tướng ăn không hề như hổ đói.

Bát cháo thứ hai cũng bị anh ta tiêu diệt gọn.

Cuối cùng cũng được ấm bụng, toàn thân Vệ Lâm Thần đều thoải mái, anh ta thả lỏng người dựa vào ghế sô pha.

Phó Ngọc Hành ngồi ở phía đối diện, ánh mắt đầy ý cười nhìn em trai, trên mặt anh ta có sự yêu mến không có cách nào che đậy được.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.