Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1118: Anh có quan hệ thế nào với tộc pháp sư? là sư môn!



Đứng ở cửa, đôi mắt gian xảo của Phó Nhạc Nguyên sáng lên như một con cáo già, khi nhìn thấy Vệ Lâm Thần, đôi mắt ông ta khẽ run lên, trên mặtk lộ ra những cảm xúc như mong nhớ và chua xót.

Tuy nhiên, biểu cảm lộ liễu này nhanh chóng biến thành tức giận. Họ cho rằng Vệ Lâm Thần đang nói dối, họ vẫn nuôi hy vọng rằng Phó Ngọc Hành vẫn còn sống.

Mỗi lần Vệ Lâm Thần nhắc đến cảnh anh hai bị bọn côn đồ giết chết, thái độ của cha và anh trai càng trở nên thờ ơ.
Cho đến giờ phút này, nhìn thấy Phó Ngọc Hành vẫn còn sống, từ sâu thẳm trong trái tim mình, Vệ Lâm Thần cảm thấy nhẹ nhõm khó tả.

Anh hai còn sống là tốt rồi!
Nếu đối phương không liên quan gì đến tộc Pháp Sư, Vệ Lâm Thân không ngại có một người anh trai là xác chết vùng dậy.

Nhưng chỉ cần đối phương có bất kỳ quan hệ gì với tộc Pháp Sư, vậy đừng trách anh ta độc ác.
Năm đó anh hai đã bị sát hại dã man ngay trước mắt anh ta.

Sau đó, những mảnh xác chết bị đám côn đồ ném xuống mương nước hôi thối.
Vệ Lâm Thần đã chứng kiến cảnh tượng thảm thiết khi anh trai bị bọn xã hội đen chặt xác, sau khi được giải cứu, cái chết bi thảm của người anh thứ hai cứ tái hiện trong giấc mơ của Vệ Lâm Thần mỗi đêm.

Nhưng thay vì được gia đình an ủi, Vệ Lâm Thần lại bị chỉ trích, cuộc sống của anh ta ở nhà họ Phó rất khó khăn.
Vệ Lâm Thần, Phó Dận Như và Phó Ngọc Hành là anh em cùng cha khác mẹ, mẹ ruột của Vệ Lâm Thần là vợ thứ hai của Phó Nhạc Nguyên, là một tiểu thư danh giá xuất thân từ nhà họ Vệ, tiếc rằng bà ta được nuông chiều từ bé và từ nhỏ đã ốm yếu.

Mẹ của Vệ Lâm Thần qua đời không lâu sau khi sinh anh ta, tình cảnh của Vệ Lâm Thần trở nên hết sức khó xử trong nhà họ Phó.
Đó là một thanh niên mặc áo đạo sĩ màu xanh, dáng người thẳng tắp như cây trúc, lông mày như tranh vẽ, mắt sáng như sao.

Người thanh niên này buộc mái tóc dài bằng một cây trâm cài bằng gỗ, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn một cách quá mức, khóe môi hơi nhếch lên nở một nụ cười lười biếng, toàn thân tràn đầy khí chất xa cách, phảng phất như là một giấc mơ không tồn tại.
Những kẻ bắt cóc họ là một nhóm xã hội đen hung ác, bọn chúng không chỉ đòi tiền nhà họ Phó mà còn muốn giết con tin.

Vào thời khắc nguy hiểm, Phó Ngọc Hành cứu được Vệ Lâm Thần, nhưng đối phương lại chết thảm dưới tay bọn xã hội đen.
Phó Ngọc Hành quàng tay qua vai Vệ Lâm Thần rồi đi về phía nhà họ Phó, nhìn bề ngoài hai anh em rất thân thiết với nhau, anh ta cũng nói: “Chúng ta đã mười lăm năm không gặp, đêm nay Tiểu Cẩn ngủ với anh nhé?”

Phó Ngọc Hành dường như rất thích Vệ Lâm Thần, sự yêu thích và cưng chiều xuất phát từ tận đáy lòng.
Năm đó, khi anh hai đối mặt với bọn xã hội đen, thân hình gầy gò của anh ấy đã đứng trước mặt Vệ Lâm Thần và chịu đựng mọi gian khổ thay anh ta, Vệ Lâm Thần sẽ luôn ghi nhớ lòng dũng cảm và ơn cứu mạng của anh hai.

Đôi môi mím chặt của Vệ Lâm Thần run rẩy, trong cổ họng phát ra âm thanh không thể nghe rõ: “Anh hai.”
Vì năm đó người này liều tính mạng để cứu giúp mình, cùng với sự áy náy và tự trách trong nhiều năm qua, Vệ Lâm Thần không lòng vòng với anh ta: “Anh hai, mặc dù ba hồn bảy vía anh đã tụ lại, thậm chí cái xác ngoài cũng thuộc dòng họ Phó. Nhưng người và quỷ dù sao cũng đi con đường khác nhau, trên người anh tràn ngập hơi thở tử vong, ấn đường màu đen, nhiệt độ cơ thể lạnh như băng, rốt cuộc là ai đã luyện chế anh thành con rối?”

Khi khuôn mặt tuấn tú của Phó Ngọc Hành lộ vẻ ngạc nhiên, Vệ Lâm Thần kéo cổ áo đạo sĩ của anh ta ra, để lộ vết sẹo trí mạng trên cổ.
Cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo trên người đối phương, Vệ Lâm Thần không dám lên tiếng.

Trong lòng Vệ Lâm Thần có một tia vui mừng, nhưng niềm vui đó đã bị dập tắt khi Phó Ngọc Hành ôm lấy anh ta, điều xuất hiện trong đầu Vệ Lâm Thần bây giờ là sự nghi ngờ.
Phó Ngọc Hành bóp vai Vệ Lâm Thần, thở dài nói: “Tiểu Cẩn đã trưởng thành, cơ thể ngày càng khỏe mạnh.”

Thấy hai anh em rất hòa thuận, Phó Nhạc Nguyên khẽ ho một tiếng, ông ta giả vờ bày ra dáng vẻ uy nghiêm của gia chủ, trầm giọng nói: “Hai anh em có gì thì vào nhà nói, nói chuyện ở bên ngoài này còn ra thể thống gì!”
Lần đi này là hơn mười năm.

Vệ Lâm Thần cứ tưởng rằng mình sẽ sống cả đời trong cảm giác tội lỗi với anh hai, cùng với đó là sự lạnh lùng bạo lực oán trách của gia đình.
Nhà họ Hoắc và tộc Pháp Sư bây giờ như nước với lửa, lúc này tuyệt đối không thể để nhà họ Phó cũng bị kéo xuống nước.

“Em ba, lâu rồi không gặp.”
Cái chết của anh hai trở thành cọng rơm cuối cùng đè sập Vệ Lâm Thần, anh ta cũng rất áy náy với cái chết của anh hai, nhưng điều khiến Vệ Lâm Thần không thể chịu đựng được nhất là sự bạo hành lạnh lùng của gia đình.

Lúc bị bắt cóc, Vệ Lâm Thần mới mười một, mười hai tuổi, anh ta thậm chí còn không thể tự vệ, huống hồ chứng kiến cảnh tượng đẫm máu, cái chết bi thảm của anh hai, điều đó đã để lại bóng ma vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong lòng anh ta.
Từ sau lưng các thành viên nhà họ Phó, một giọng nói hiền lành và vui vẻ vang lên.

Đám người Phó Nhạc Nguyên, Phó Dận Như thi nhau bước sang một bên, để lộ người đang nói phía sau lưng.
Vệ Lâm Thần lấy lại tinh thần, hai tay ôm lấy vai người đàn ông trước mặt, nhỏ giọng hỏi với giọng điệu bình tĩnh đến đáng sợ: “Anh hai, tại sao anh vẫn còn sống?”

Phó Ngọc Hành buông Vệ Lâm Thần ra, cụp mắt cười nhạt, nụ cười trong mắt vô cùng hiền lành và vô hại.
Nhưng lời nói của đối phương khiến trái tim của Vệ Lâm Thần không ngừng chùng xuống.

“Em thất vọng vì anh còn sống ư?”
Sự thân thiết trong giọng điệu như thể họ chưa từng xa nhau.

Cơ thể Vệ Lâm Thần căng thẳng, tay chân cũng không biết nên làm thế nào, hai mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm người tới gần.
Bị cha và anh trai đối xử thờ ơ, gặp ác mộng triền miên mỗi ngày, không ai có thể hiểu được sự đau khổ của anh ta.

Cái chết của anh hai đã trở thành gông cùm nặng nề trên vai Vệ Lâm Thần.
Gông cùm đè nén trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng được cởi bỏ vào giờ phút này, từ sâu trong lòng anh ta thở phào nhẹ nhõm.

Nói anh ta ích kỷ hay đáng khinh cũng được, Vệ Lâm Thần không muốn sống trong áy náy mãi mãi.
Lúc này đây, Vệ Lâm Thần về nhà quên hết ưu phiền, ánh mắt toàn là hình ảnh người anh hai còn sống, sự vui sướng bị kìm nén này khiến thể xác và tinh thần của anh ta phải run lên.

Phó Ngọc Hành vén chiếc áo đạo sĩ màu xanh lên, nhấc chân chậm rãi bước xuống bậc thềm, từng bước một đi về phía Vệ Lâm Thần, giọng nói vẫn hiền lành như trước: “Tiểu Cẩn, sao em thấy anh hai mà không chào?”
Tay áo đạo sĩ được xắn lên, khuôn mặt cực giống người nhà họ Phó, đôi mắt tràn đầy ý cười nhìn thẳng vào Vệ Lâm Thần đang dựa vào chiếc xe trong sân.

Nhìn thấy người đi tới, Vệ Lâm Thân đứng thẳng dậy, con ngươi kịch liệt co rút, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ và áy náy.
Có một số việc Vệ Lâm Thần bắt buộc phải làm rõ, chuyện này liên quan đến sự an toàn hiện tại của nhà họ Phó và anh hai.

Phó Ngọc Hành quay đầu, mỉm cười hỏi: “Hả?”
Ngay cả khi trở về từ cõi chết, Vệ Lâm Thần cũng sống trong sợ hãi mỗi ngày trong vài năm, anh ta suýt nữa trở thành một kẻ điên.

Ở trong ngôi nhà ngột ngạt một thời gian dài, Vệ Lâm Thần không thể chịu đựng được nữa, anh ta đã bỏ trốn khỏi ngôi nhà khiến mình ngạt thở.
Bi kịch của vụ tai nạn năm đó lại hiện lên trước mắt anh ta.

Phó Ngọc Hành, con trai thứ hai của nhà họ Phó đã bị bắt cóc mười lăm năm trước cùng với Phó Cẩn, cậu con trai thứ ba lúc đó vẫn chưa đổi tên.
Vệ Lâm Thần khoanh tay, tùy ý hỏi: “Chẳng phải nói anh hai đã về à, tại sao không thấy người đâu?”

Lý do khiến Vệ Lâm Thần trở về nhanh như vậy là để gặp người anh hai đã sống lại từ cõi chết.
Năm đó Vệ Lâm Thần tận mắt chứng kiến Phó Ngọc Hành bị người ta chém dao vào cổ.

Cú chém đó khiến cái chết của Phó Ngọc Hành bớt đau đớn, nhưng nó cũng trực tiếp khiến đầu và thân anh ta bị tách rời.
“Tiểu Cẩn, anh về rồi, em vui không?”

Vui không?
Mặc dù gia chủ nhà họ Phó ra vẻ uy nghiêm, giọng điệu cũng không thân thiện, nhưng mọi người xung quanh đều biết ông ta rất vui.

Người con thứ hai mất tích nhiều năm đã trở về, ngay cả người con út bỏ nhà ra đi nhiều năm cũng quay lại, là một người cha làm sao có thể không vui.
Ông ta nghiêmc mặt mắng: “Thằng nhóc thối, con còn biết quay về à!”

Vệ Lâm Thần ban đầu vẫn còn hơi bất an, nhưng sự bất an đó đã tan biến sau tiếnag quát đầy giận dữ của Phó Nhạc Nguyên, cơ thể gầy gò của anh ta dựa vào đầu xe, đôi mắt không một chút cảm xúc quét qua đám đông.
Giọng nói rất trầm, hơi run rẩy và còn có một chút nghẹn ngào.

Phó Ngọc Hành bước tới, ôm chặt Vệ Lâm Thần như khi còn thiếu niên.
Trên cổ Phó Ngọc Hành bây giờ vẫn còn vết máu do bị chém.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.