Hỏa Vũ Chiến Thần Tần Vũ Phong

Chương 1239



Chương 1239

Tần Vũ Phong đã hiểu, anh gật đầu rồi nói với Tiêu Mặc Chiến: “Biểu hiện của tên nhóc này được đấy, khá là thông minh.”

“Lúc trước tôi sợ là đám người Đông Hoàng này phát hiện tôi bắt đầu giết vào là chạy, định bắt ba ba trong hũ, ai ngờ tôi vẫn chưa trà trộn vào được đã suýt bị bọn họ nhận ra.”

“Tên nhóc này giỏi, đủ thông minh, nếu không có cậu ta giúp đỡ tôi, có lẽ tôi đã không vào được.

Tần Vũ Phong nói đến đây, bỗng dừng một chút: “Phải rồi, lúc đó tôi bọc kín mít như vậy, sao cậu nhận ra tôi là Thiên Vũ ?”

Quách Chí Mẫn gãi đầu, hơi xấu hổ: “Bạn… bạn cùng phòng trong doanh của tôi dán ảnh chụp của anh trên đầu giường, tôi chẳng phải là vì tôi nhìn thấy nhiều nên nhìn ánh mắt cũng nhận ra à.

Tần Vũ Phong nghe vậy, hơi buồn cười.

Tiêu Mặc Chiến cười giải thích: “Chuyện này không lạ gì ở Doanh Trại Thần Sách chúng ta, khi Doanh Trại Thần Sách tuyển người mới, ngài chẳng biết có bao nhiêu người đến đây vì danh hiệu của ngài đâu, ngay cả Quách Chí Mẫn cũng nói là phải báo thù cho ngài đấy!”

Tần Vũ Phong cười lắc đầu: “Ban đầu Quách Chí Mẫn này còn không tin tôi có thể vào tòa nhà rồi đi ra an toàn. Quách Chí Mẫn gãi đầu không giải thích.

Ban đầu đúng là cậu ta không tin, nếu không phải tận mắt chứng kiến những hành động thần kỳ như vậy… e rằng rất khó tin đó?

Đội quân của Doanh Trại Thần Sách lái xe việt dã, chạy thành đoàn xe khoảng một nghìn người, chậm rãi chạy về phía sào huyệt của người Đông Hoàng.

Đồn đóng quân cuối cùng của Đông Hoàng. Tại khe núi ở vùng giao ngoại ô Vân Thành.

Trong hai mắt Yamamoto Kojiro đầy tơ máu, rõ là đã lâu chưa được nghỉ ngơi, bây giờ anh ta đang ở trong phòng giám sát đầy màn hình, không nói câu nào.

Nhân viên bên cạnh vội đi qua đi lại ở vài chiếc máy gần đó, bỗng nhiên có người kinh ngạc kêu lên: “Nhận được tín hiệu rồi!”

“Nhận được rồi?”

Yamamoto Kojiro đứng bật dậy khỏi ghế: “Xác minh xem tin tức mà lính truyền tin nói tám đồn bót bị tiêu diệt là thật hay giả?”

Vẻ mặt nhân viên có phần chần chừ: “Cũng không hẳn là thật hoàn toàn.

Yamamoto Kojiro nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, anh ta nói: “Thế là tốt rồi, thế là tốt rồi! Còn bao nhiêu người của phe ta còn sống?”

Vẻ mặt của nhân viên trở nên sợ hãi, vô thức rời khỏi Yamamoto Kojira vài bước, như sợ mình bị anh ta giận chó đánh mèo.

“Không phải… không phải còn ai sống, mà là “Toàn bộ mười tám đồn bót đều bị tiêu diệt rồi.”

“Sao có thể như thế được?”

Yamamoto Kojiro nghe vậy, đứng phắt dậy khỏi ghế: “Không, không thể nào, Đại Hạ tấn công chúng ta? Chẳng lẽ bọn họ phát hiện hành động của chúng ta?”

Sau đó anh ta hỏi lại ngay: “Hệ thống giám sát đã khôi phục chưa? Đối phương có bao nhiêu người?”

Nhân viên do dự nói: “Khôi phục rồi… tôi đang nhìn lại… bây giờ có thể thấy được những người còn lại trong mười đồn bót của chúng ta đang tập hợp, người truyền tin kia không nói dối.”

Yamamoto Kojiro cau mày, giọng đầy vẻ sốt ruột: “Tôi không hỏi anh cái này! Tôi hỏi rốt cuộc đối phương có bao nhiêu người?”

Nhân viên nuốt nước bọt.

“Từ video giám sát quay lại, chỉ có một người.”

“Cái gì?”

Yamamoto Kojiro trợn mắt không tin nổi: “Một người? Chỉ có một người thôi?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.