Minh Hoàng Lễ liền ngậm lấy môi cô, anh cũng nhớ vợ vô cùng, ban đầu anh chỉ liếm nhẹ cánh môi cô, day day môi mà chơi đùa, môi cả hai mang theo độ ấm, giúp hai người hoà vào nhau thêm.
Anh lại buông ra, sau đó lại tiếp tục hôn, rất đỗi dịu dàng, Tuyết Thanh ôm lấy cổ anh chặt thêm.
Lưỡi anh linh hoạt chuyển động, từng nơi kẽ răng, anh điều không bỏ qua. Cứ như vậy mà hút hết nước bọt của cô.
“Ưm…”. Tuyết Thanh ngửa đầu rên lên một tiếng, một tiếng thật nhỏ. Nhưng cũng đủ làm khơi lên dục vọng của anh.
Nhưng anh chỉ đơn thuần ôm vợ mình mà hôn.
...
Khi anh buông ra, thì quần áo của cả hai đã sớm sộc xệch cả lên.
“Anh đưa em về nhà”. Anh giúp cô chỉnh lại quần áo.
“Vâng”.
Trên đường đi về, Tuyết Thanh lại muốn ăn đồ nướng, nên đã nói với anh.
Anh liền lái xe đến cửa hàng đồ nướng.
Khi hai người đang ngồi ăn thì hai bóng người quen thuộc xuất hiện.
Minh Hoàng Lễ quên luôn cả nướng thịt!
“Lão…lão…”. Kim Thuỷ muốn té xỉu. Phải được người đàn ông bên cạnh đỡ lấy mới không ngã.
Khuôn mặt tái đi rất nhiều, cũng không còn cười như khi nãy.
Tuyết Thanh chống cằm nhai thịt, mới ban nãy còn hỏi Kim Thuỷ đi đâu. Bây giờ lại thấy luôn.
Hay thật.
Cứ như vậy, chắc bên cô không còn ai luôn quá, một người thì bị anh hai quấn lấy, một người thì bị kẻ thù của anh quấn lấy.
Chậc chậc.
Hừ.
Ngô Khiêm cười cười, sau đó thì kéo ghế ngồi xuống đối diện họ. Kim Thuỷ sợ hãi không dám nhìn lão đại với phu nhân của mình.
“Cháy thịt của em”. Tuyết Thanh huých vai anh.
Hừ.
Lúc này anh mới tiếp tục nướng thịt.
“Đừng làm khó em ấy nữa”. Ngô Khiêm cười. “Chuyện này là tôi sai”.
“Không dám, người của tôi, là người của Hắc Phong, anh lấy tư cách gì để nói tôi làm khó ở đây”.
“Là người của anh. Nhưng mà sẽ sớm là phu nhân của Tây Kiên”.
“Tôi không thả người? Anh lấy đâu ra phu nhân, đừng có quên bọn họ là người của tôi”. Anh đặt con dao xuống. “Ngô Khiêm!”.
“Lão đại…tôi…”.
“Chuyện của cô tôi sẽ xử lý sao?”.
“Anh…Kim Thuỷ anh đã nói họ đi theo em mà, được rồi, anh khó khăn quá mai mốt con nó lại như anh đó.”
Kim Thuỷ mừng muốn chết khi được phu nhân đỡ lời cho mình.
Hừ.
“Anh khó chịu với em? Anh đang hung dữ với em?”. Tuyết Thanh bậm môi nuốt luôn miếng thịt mới vừa cho vào miệng không kịp nhai.
Rồi, tới nữa rồi!
“Anh không có, chỉ là có hai con ruồi bay lung tung nên anh khó chịu”. Anh đưa cho cô ly nước. “Em không nghe ruồi nó bay o e à”.
“…”. Con ruồi Ngô Khiêm
“….”. Con ruồi Kim Thuỷ.
“Anh khó chịu với em ấy làm gì? Chúng ta là đàn ông với nhau cả thôi. Anh đừng làm khó em ấy”.
Thấy Kim Thuỷ cúi đầu không vui, Ngô Khiêm cũng không vui được.
“Tôi cũng không biết người của tôi lại hướng cùi chỏ ra Tây Kiên”. Nói xong anh lại liếc Kim Thuỷ một cái rõ sắc.
Cả người cô ấy run lên.
“Nhỏ mọn”. Ngô Khiêm lên tiếng. “Tôi đưa em ấy đi đây”.
Hừ.
“Lão đại…phu nhân”.
“Đi đi, đi chơi vui nhé, mua bánh về cho tôi ăn với”. Tuyết Thanh vẫy tay với cô nàng.
Kim Thuỷ gật đầu rồi đi theo Ngô Khiêm, không quên ngoáy đầu nhìn lão đại đang không vui.
.....
“No quá”.
“Mình về nhé”. Anh tính tiền xong thì đưa vợ mình về, không ngờ bước ra khỏi quán ăn thì anh nhìn thấy Kim Hà đang đùa giỡn cười đùa với Nhất Thiên.
“…”. Đám người này đùa với anh đúng không?
Lão lão….
Kim Hà sợ hãi đến mức mở to hai mắt mình. Tuyết Thanh thì đứng bên cạnh cười khúc khích.
Mới đây thôi…bây giờ…
“Hai người cũng đi ăn à”. Nhất Thiên kéo Kim Hà đi lại. “Em khoẻ không”.
“Dạ khoẻ, em ăn ngon ngủ ngon”.
“Vậy thì tốt rồi”.
Minh Hoàng Lễ sắc mặt nghiêm trọng nhìn họ, không nói lời nào đưa cô rời đi.
Nếu không đi sớm anh chỉ sợ mình sẽ giết chết họ luôn quá.
....
Tuyết Thanh ăn no nên cũng liền muốn ngủ, về đến nhà là cô vào phòng ngủ liền.
Anh cho tập trung sáu người thuộc hạ thân tín nhất lại thư phòng.
Anh nhìn họ không nói lời nào, sáu người cứ cúi đầu không dám ho hé chuyện gì.
“Lão đại. Tôi xin lỗi”. Kim Thuỷ đột nhiên quỳ xuống cúi đầu nhận lỗi với anh.
“Lỗi? Cô có lỗi gì với tôi, cô không biết Ngô Khiêm là kẻ thù của chúng ta à”. Anh nhìn Kim Thuỷ. “Cô cũng muốn chết cho sớm đúng không?”.
“Lão đại. Tôi….”.
“Còn cô? Cô định làm chị dâu tôi à”. Anh nhìn Kim Hà cũng mới quỳ xuống.
“…”. Có trời mới biết Kim Hà cô chưa từng có ý nghĩ như vậy đó nha!
“Cậu lại đi quen con của nhà họ Tạ? Hay thật”. Hướng liền chuyển sang Thanh Ngọc.
Bộp
“…lão đại”. Thanh Ngọc quỳ xuống.
“Các người định tạo phản đúng không?”. Phản hết rồi, lại dám qua mặt anh.
Họ Tạ là anh vốn từng đến xin họ thuốc nhưng khi đó họ lại từ chối. Cũng vì vậy mà Thanh Nguyệt suýt chết, anh thật không thể quên được.
Cũng từ đó anh không xuất hiện tại phía Tây đó nữa.
“Lão đại. Chúng tôi không có”. Bọn họ đồng loạt quỳ xuống.
“Nếu đã muốn đi, muốn rời khỏi nơi này vậy thì đi! Đi ngay lập tức, Hắc Phong hay Minh viên này không chào đón các người”. Anh tức giận đập bàn. “Cút hết cho tôi”.
“Lão đại. Em sẽ không rời đi”. Thanh Nguyệt nhìn anh mà nói. “Cả đời này em sẽ ở lại Minh viên, làm người của Hắc Phong, chết cũng không thay đổi”.
“Tôi cũng vậy”. Thanh Giao lên tiếng. Nếu Thanh Nguyệt không muốn rời đi, vậy anh cũng sẽ ở lại. Anh hiểu nơi này là những ký ức duy nhất của Thanh Nguyệt, em ấy rời đi không được là đúng.
“Tôi…”. Thanh Ngọc nhìn Minh Hoàng Lễ. Cuối cùng thì anh ta vẫn quyết định lấy điện thoại ra và nhắn cho ai đó, sau đó lại bẻ thẻ sim. “Thanh Ngọc tôi, cả đời này nguyện ở lại Minh viên”. Xin lỗi em, lão đại có ơn với tôi, xin lỗi mong em tìm được người tốt hơn tôi.
Tạ Nguyệt, chúng ta chia tay đi, tôi không muốn bên em nữa. Tin nhắn cuối cùng mà Thanh Ngọc nhắn cho Tạ Nguyệt, sau đó thì cắt đứt liên lạc.
“Chúng tôi xin lỗi, chúng tôi đã làm anh thất vọng, lão đại, mong anh cho chúng tôi một cơ hội. Tuyệt đối không làm anh thất vọng”. Kim Thuỷ, và Kim Hà cũng đã quyết định, sẽ chặt đứt mọi đường lui cho bản thân mình.
Sau đó thì đứng dậy, đi đến khu hình phạt chịu tội của mình.
Nhìn từng người rời đi, Thanh Phong vẫn không đành lòng. “Anh muốn họ bị phạt thật à”.