Tuyết Thanh bị anh làm đến ngất xỉu, được anh đưa về nhà. Sau đó giúp cô tắm rửa lau đi dấu vết hoan ái mà họ để lại.
“Ngủ đi bé con”.
“Hu hu…đáng ghét”. Tuyết Thanh trốn vào chăn liếc anh ghét bỏ.
“Hửm”. Minh Hoàng Lễ nhướng mày. “Anh đi bảo Thanh Nguyệt chế thuốc cho em”.
“Dạ”.
Tuyết Thanh gật đầu rồi nhanh chóng ngủ đi.
Minh Hoàng Lễ lúc này mới thấy yên tâm vì vợ mình đã về nhà. Hơn hai tháng đi chơi, không biết anh đã tìm kiếm bao nhiêu nơi, nhưng vẫn không có kết quả.
“Ngủ ngon”. Anh hôn lên trán cô một cái rồi đắp chăn cẩn thận lại, nhìn một lúc anh mới đi ra khỏi phòng.
Anh đi tìm Thanh Nguyệt, pha chế thuốc giải cho vợ mình.
Thanh Nguyệt lọ mọ một hồi cũng pha thuốc xong.
Thanh Phong báo cáo lại việc Quạ đen nhận tiền của Lạc Nhân.
Minh Hoàng Lễ vốn không cần số tiền đó, nên bảo chia cho các anh em hai tháng nay đã vất vả tìm người về. Điều là thuộc hạ của anh, vui sướng có nhau, nên anh tuyệt đối không bạc đãi họ trong chuyện này.
“Vậy việc phu nhân trở về chúng ta có nên báo lại cho họ Hoàng biết không?”.
Minh Hoàng Lễ không trả lời. Biết thì biết cũng đúng, nhưng ang muốn ở bên vợ mình lâu thêm chút nữa.
“Đợi em ấy ngủ dậy đã. Tạm thời cứ giấu họ đi”.
“Vâng”. Sau đó Thanh Phong rời đi làm việc của mình. Anh cũng lên phòng.
Tuyết Thanh có tướng ngủ rất xấu, từ thói quen cuộn người lại bây giờ đã trở nên hư đốn rất nhiều. Cô ngủ cuộn tròn mình lại, chăn thì đắp qua đầu.
Có khi thì trở mình hai tay hai chân giang rộng ra.
Như hiện tại, cô đang nằm sấp, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, hai tay thì giang ra, chân thì một chân thẳng một chân co lại.
Được rồi, ngủ như vậy cũng được nữa à.
Hết nói rồi.
Anh giúp cô trở người nằm thẳng lại.
“Anh…anh ơi….”.
“Anh đây, ngoan, ngủ thêm đi vợ”.
Tuyết Thanh gật đầu, vùi mặt vào bụng anh, tay cô sờ vào ngay eo anh.
“…”. Bé con! Em hư quá rồi đó.
“Da của anh còn mịn hơn em”.
“Em…đáng chết”. Minh Hoàng Lễ đè lên người cô. “Làm chết em”.
“Ha ha…”. Tuyết Thanh ôm cổ anh, hai chân vòng qua mông. “Bé rất yêu anh”.
Quần áo được anh vứt lên trên nền nhà. Anh kéo hai chân cô gác lên vai mình.
“Chậm thôi nha anh…”. Tuyết Thanh tuy ham muốn, nhưng vẫn không quên nhắc nhở anh làm chậm. Anh lúc nào cũng làm rất nhanh, chỉ biết làm theo ý mình mà thôi.
“Sao vợ anh lại đáng yêu như vậy chứ”. Minh Hoàng Lễ cọ cọ vài cái. “Nghe em”. Nơi đó đã ướt dầm dề, tiểu đệ to lớn nóng bỏng căng thẳng chờ được đâm vào.
“Thả lỏng…”.
Tuyết Thanh gật đầu, làm theo lời anh.
Minh Hoàng Lễ chậm rãi đi vào.
“A…”.
Rất đau. Tuyết Thanh nhíu mày. Anh cũng không đi vào thêm, đợi chờ bé con thích ứng, đến khi cô gật đầu, anh mới đi vào sâu thêm
“Ha…”.
“Đau sao em”. Anh vừa di chuyển vừa chú tâm hỏi cô.
“Ừm…nhưng rất thích”.
“Sẽ còn sướng hơn…”. Anh lại bắt đầu nhanh hơn, tiểu đệ hung hăng thâm nhập từng nơi rất sâu.
Tuyết Thanh sướng đến run lẩy bẩy, co rút từng cơn, lúc ban đầu anh rất nhẹ nhàng nhưng về sao cuộc yêu anh lại mất khống chế.
Anh hì hục ra vào t.iểu h.uyệt đầy mẫn cảm, từng cú thúc hông hay rút ra, điều mang đến cho cả hai sướng đến muốn mạng.
Ban đầu, Tuyết Thanh còn chịu được, nhưng về sao thì lại buông xuôi. Tay cô kéo ga giường đến nỗi nhăn lại thành một nhúm.
Không biết cô đã lên đỉnh bao nhiêu lần, ra bao nhiêu nước xuân, nhưng từ khi bắt đầu đến hiện tại, anh vẫn chưa bắn ra.
Từ việc anh làm cô ở tư thế truyền thống nam trên nữ dưới, thì về sao anh kéo cô đến bên bàn trà, để hai chân cô chống xuống đất, anh ở phía sau nắm eo cô, đâm vào thật sâu.
“Bé con… em thả lỏng đi em”. Minh Hoàng Lễ cảm thấy cô đang siết lại, làm anh không thể ra vào, vì quá chặt chẽ. “Anh làm một lần này nữa thôi”.
Hu hu….
Tuyết Thanh nằm sấp nước mắt tràn ra như thác đổ. “Chó mới tin anh, anh đã nói mấy lần từ khi ở trên giường”.
“Em học hư rồi”. Anh thúc hông tiếp tục. “Lần này sẽ không dối em”.
Tuyết Thanh bị anh đâm đến mức kêu rên cũng không còn sức, cổ họng khàn lên. Hiện tại cô còn không biết đây là ngày hay đêm nữa mà.
Reng reng…
Cả hai đang tận hưởng giây phút ân ái bên nhau, chứng tỏ cuộc yêu của họ vừa lâu vừa bền bỉ.
“Điện thoại…a….”.
“Kệ nó”. Anh không quan tâm, hiện tại anh chỉ biết làm cô mà thôi.
“A…chậm….”. Tuyết Thanh bị anh đâm đến mức những ngón chân cũng cuộn lại.
Reng reng….
Sau một lúc lâu, anh mới buồn bực rút ra nghe điện thoại.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Xuất Môn Ước Pháo Quên Mang Điểu 2. Tước Đăng Tiên 3. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng 4. Công Cuộc Theo Đuổi Của Lăng Tổng =====================================
Hu hu…
Cô trở mình lại.
“Tôi nghe”. Anh bước lại gần vợ mình. Cọ cọ vài cái.
”A….đừng.…”.
“Cảm ơn cậu rất nhiều, lần sao tôi sẽ đến để đáp lễ”.
“Được…”. Minh Hoàng Lễ vừa nghe điện thoại vừa làm.
“A…đừng…chậm….a a..”..
“….”. Từ Khiêm. Cũng vội tắt máy, ừm thì làm phiền họ rồi. Xin lỗi.
Minh Hoàng Lễ gia tăng tốc độ va chạm, một lúc sao rốt cuộc cũng hưng phấn bắn ra.
Hu hu…
Được tha rồi sao.
“Cực cho em rồi”. Anh ôm cô lên.
“Muốn ngủ, đừng làm em nữa mà, mệt lắm”.
“Ừm. Đợi em ngủ dậy rồi tiếp tục”. Anh ôm cô vào phòng tắm, mười phút sau thì đi ra.
Lúc này mới thật sự là đi ngủ.
......
Sáng hôm sao.
Anh đã dậy từ sớm, nhưng vẫn còn nằm lỳ trên giường bên cạnh vợ mình.
Trở về rồi thì tốt.
Anh sờ lên vết sẹo của cô. Vẫn tốt hơn là mất mạng. Sẹo có thể xoá nhoà được, nhưng mạng lại chỉ có một.
Anh dậy đi thay quần áo rồi bảo người giúp việc chuẩn bị thức ăn cho vợ mình.
....
Tuyết Thanh ngủ đến gần một giờ trưa mới chậm chạp mò dậy.
Ủa…cô sờ vào vị trí bên cạnh. Không còn ấm?
Anh dậy lâu rồi à.
Mấy giờ rồi ta?
Cô vươn vai mình, trời ạ, ngủ ngon quá đi thôi. Về nhà vẫn sướng nhất cơ mà. Đúng là không có gì là bằng nhà cả mà.
Nhìn thấy quần áo được anh chuẩn bị ở bên cạnh, cô mặc vào rồi đi đánh răng.
Thấy đã quá trễ, anh đi lên thì nghe tiếng nước trong nhà tắm.
Cốc cốc.
“Em tắm”.
“Ừm. Xong chưa em, xuống ăn cơm”.
“Anh đợi em một chút, em mới dậy thôi”. Tuyết Thanh đánh răng.
Anh ừm một tiếng, ngồi ở ghế dựa đợi cô đi ra. Tiện thể xem một vài tin tức mới.
Tuyết Thanh tắm cũng không lâu lắm, mười phút thì đi ra, trên người mặc một bộ đồ ở nhà toàn là những con chó đốm.
Hai người họ xuống nhà ăn cơm.
“Phu nhân. Ăn xong em giúp người kiểm tra sức khoẻ nhé”.
“Được. Đúng rồi, dạo trước tôi có chạm đến hoa hồng nhưng không sao cả”. Tuyết Thanh nói với Thanh Nguyệt. “Như vậy thì không sao chứ”.
“Để kiểm tra lại em mới rõ được, nhưng nếu người đã nói như vậy thì có lẽ đã không sao”. Thanh Nguyệt thấy độc đã giải được, thì chắc không có gì rồi.
Nhưng vì cho chắc vẫn nên kiểm tra lại. Tránh cho có những phát sinh không đáng có về sau.
“Được”.
“Em chuẩn bị đi, đợi phu nhân ăn xong thì kiểm tra sức khoẻ”. Minh Hoàng Lễ vuốt ve tóc cô.
“Dạ”. Thanh Nguyệt rời đi.
“Đừng sợ, vợ anh có xấu thì cũng là vợ anh”.
“Hừ”. Tuyết Thanh liếc anh. “Anh chê em à”.
“Hửm. Anh còn mong em xấu một chút, để anh bớt phải ghen tuông”. Anh hôn lên môi cô một nụ hôn, bàn tay quen đường lần mò vào trong vạt áo, Tuyết Thanh sợ hãi đánh nhẹ vào tay anh.
Nếu không thì anh sẽ động dục đó.
Hừ hừ.
Tuyết Thanh ăn xong, thì đi đến phòng bệnh để cho Thanh Nguyệt kiểm tra.