Những ngày này Minh Hoàng Lễ thường xuyên ở cạnh cô một bước cũng không rời.
Sau chuyện này cô đi đâu anh cũng cho người đi theo để bảo vệ. Như là trước đây. Khiến cho cô có chút không quen, cảm giác quá gò bó và không được tự do.
Hôm nay anh đã rời giường từ sớm, để lại cô ngủ ngon ở trong phòng.
Từ khi hai người xảy ra hoan ái ở bệnh viện thì anh và cô cũng chưa từng làm ở nhà này thêm lần nào nữa.
Minh Hoàng Lễ không phải không muốn mà là do cô cự tuyệt ân ái cùng với anh với lý do là cô thấy mệt trong người.
Anh sợ cô vẫn còn mệt, cho nên cũng không đòi hỏi chuyện đó. Đêm đến hay ngày thì chỉ ôm cô ngủ mà thôi cũng không sờ mó lung tung.
Ăn sáng xong cô muốn ra ngoài đi dạo, nhưng vệ sĩ cô cách 200m thì họ lại đứng đó nhìn. Cũng khiến cho cô mất vui. Cho nên không đi nữa.
Im lặng ngồi ở hòn non bộ ngắm nhìn dòng nước đang chảy cùng đàn cá nhỏ đủ màu sắc đang bơi mà thôi.
Các vệ sĩ Minh Hoàng Lễ phân bố đi theo cô có tất cả mười người, mọi nhất cử nhất động của cô điều phải thông báo cho anh.
Qua chuyện vừa rồi, Minh Hoàng Lễ anh tuyệt đối không chịu được việc cô mất tích thêm một lần nào nữa. Cho nên mới làm như vậy.
Tâm tình cô vốn không được vui, vốn không phải là người hay giận cá chém thớt, giận lây sang người khác nhưng đám vệ sĩ này cứ nhìn chằm chằm vào cô như một miếng thịt ngon.
Nếu là trước đây nếu ai dám nhìn cô như vậy thì có lẽ đã chết và còn bị móc mắt nữa.
“Các anh có thể tránh xa tôi ra được không? Nơi này là nơi ở riêng của anh ấy, người xấu đâu ra?”. Cô ném một nắm thức ăn vào hồ cá, sau đó phủi tay mà nhìn họ mà nói.
Không ai lên tiếng cả… cuối cùng cũng có một người đại diện nói. “Lão đại đã căn dặn, chúng tôi phải bảo vệ phu nhân an toàn”.
Cô không biết mình tột cùng đối với đám người trước mặt này có bao nhiêu im lặng và nhẹ nhàng nhất có thể.
“Vậy sao”. Cô cười nhạt. Sau đó bỏ đi vào nhà.
Bọn họ vẫn đi theo. Chỉ khi cô đi lên phòng thì bọn họ vẫn đứng ngay cầu thang phòng cô.
Rầm!!
Tiếng sập cửa lớn vô cùng. Kèm theo tiếng đồ vật bị ném vỡ. Hai tên thuộc hạ đứng gần nhất ngạc nhiên nhìn nhau.
Đây!! Đây là lần đầu tiên phu nhân tức giận rồi ném vỡ đồ đạc như vậy.
Do dự một hồi cuối cùng họ vẫn gọi cho lão đại một tiếng.
Minh Hoàng Lễ ở Hắc Phong đang dạy dỗ Chúc Minh Hoà nghe thuộc hạ nói cô không vui rồi còn ném vỡ đồ đạc thì nhíu mày, việc hành hình cứ thế lại bị tạm dừng.
Nếu cô không vui thì anh vui cũng không nổi, cho nên liền muốn về nhà.
- ------------------
Cô không ngờ Minh Hoàng Lễ lại cho người giám sát nhất cử nhất động của cô như vậy. Nói cái gì mà bảo vệ, suy cho ra anh không muốn cô bước ra khỏi nhà này.
Trong lúc tức giận cô liền hất đổ bàn trà, sau đó thì thu dọn vài bộ quần áo đơn giản. Cô muốn bỏ đi!
Cảnh sống này không khác gì ngục tù, mười năm qua cô đã quá chịu đủ rồi, bây giờ không thể chịu cảnh này thêm một chút nào.
Cô không giống với họ, cuộc sống của cô trước đây luôn có người đi giám sát quan sát. Tuy là lúc thực hiện nhiệm vụ cũng vậy.
Không nghĩ nhiều, cô liền muốn rời khỏi nơi này. Nếu anh đã muốn lấy đi sự tự do thì cô phải tạo ra sự tự do cho bản thân mình để không phải quá phụ thuộc vào anh.
Minh Hoàng Lễ rất tốt, cô hiểu được vì sao anh làm như vậy, nhưng cách làm này cô thật sự không thể nhịn được nữa.
Tức nước thì vỡ bờ. Mấy ngày nay cô chịu đựng đủ rồi.
Cô thu dọn xong thì đeo một chiếc ba lô nhỏ trên vai mình, vẻ mặt hững hờ nhìn đám thuộc hạ.
Cửa phòng cũng không đóng lại, bọn họ liếc mắt thấy trong phòng rất nhiều mảnh vỡ.
Chuyện lớn rồi.
Phu nhân không phải là muốn bỏ nhà đi đó chứ!
Hừ! Cô bước qua bọn bọ nhưng lại bị chặn lại.
“Thế nào”. Cô hỏi.
“Phu nhân…lão đại đang về, phu nhân bớt giận”. Tên thuộc hạ nói.
Ồ.
Cô nhàn nhạt ồ một tiếng, phong thái ung dung.
“Phu nhân? Các người gọi tôi à.” Cô cười.
“…”. Các thuộc hạ nhìn cô ngạc nhiên không thôi, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Không phải phu nhân thì là ai?
Đúng lúc này có tiếng bước chân vội vã vang lên, là Minh Hoàng Lễ về.
“Bé…bé con”.
Minh Hoàng Lễ thấy cô không vui, anh cũng thấy ba lô trên vai cô.
“Ừm. Anh về rồi à! Về rồi thì chúng ta nói chuyện luôn đi”. Sau đó không ngó ngàng đến anh, cứ thế bước lướt qua anh mà đi xuống nhà.
“Có chuyện gì vậy”. Anh đi theo hỏi cô. “Em mới khỏe đừng tức giận”. Anh muốn lấy ba lô của cô xuống, nhưng cô lại tránh đi.
“Rốt cuộc anh đang giam giữ em ở đây đúng không? Minh Hoàng Lễ anh cho người đi theo em mọi lúc mọi nơi đều có ý gì hả”.
“Anh…anh muốn cho em sự bảo vệ tốt nhất”.
“Đừng…”. Cô phát tay ngăn lời nói của anh lại. “Được rồi. Vậy thì tốt đi. Ngay từ lúc này…ngay bây giờ… em! Sẽ không bước ra khỏi nhà này cho đến chết”. Cô tức giận nói với anh, sau đó vứt ba lô vào người anh mà chạy lên phòng.
“Bé con…bé con”. Minh Hoàng Lễ cũng vội đi theo, anh muốn ngăn lại nhưng khi bước vào phòng ngủ thì lại không có ai.
“Bé con!!!”. Minh Hoàng Lễ đi xung quanh phòng tìm cô, nhưng điều không thấy. Nhưng anh thấy được khắp phòng điều là các mảnh vỡ của sứ.
“Cho người dọn dẹp đi”. Minh Hoàng Lễ nói.
“Rõ. Thuộc…thuộc hạ thấy phu nhân chạy về hướng thư phòng ạ”.
Anh gật đầu, sau đó quay về hướng thư phòng mà đi, cửa đã được khoá chặt lại. Còn có tiếng khiêng vác đồ đạc.
“Bé con”. Minh Hoàng Lễ gõ cửa, anh nắm chốt cửa nhưng mà lại vặn không được. Chỉ có thể tìm chìa khoá dự phòng mà thôi.
Nhưng vẫn không được.
“Em à…mở cửa cho anh được không em, được rồi… anh không đúng, anh sẽ không để họ đi theo em nữa được không”. Minh Hoàng Lễ thoả hiệp trước, mong được cô mở cửa.
“Người đã chết rồi”. Cô ở trong phòng khuân vác đẩy các tủ lại gần cửa mà nói.
“…”. Minh Hoàng Lễ nghe vậy thì nhíu mày không vui. “Bé à”. Anh đập cửa mạnh hơn nhưng rõ ràng là đã được chắn lại thứ gì.
Cô mới vừa đẩy được một cái tủ sách nhỏ của anh, mệt bỏ hơi, cũng không thèm nói với anh tiếng nào.
Cô rửa tay rồi vào giường trong thư phòng mà ngủ. Nơi này là phòng sách, cũng là nơi làm việc của anh. Có đầy đủ tất cả thiết bị. Nếu như đêm nào anh thức khuya lo công việc thì sẽ ngủ lại đây. Tránh làm cho cô thức giấc.
Nhưng Minh Hoàng Lễ vẫn không thích, cho nên luôn cố hoàn thành sớm công việc hoặc là đến mười giờ cả hai sẽ ôm nhau mà nằm trên giường.
Cô cũng hay vào đây ngủ cùng với anh, họ cũng từng làm rất nhiều lần ở trong thư phòng này.
Từng giường ngủ, hay bàn làm việc mọi nơi đều có dấu tích của họ để lại.
Bây giờ cô tức giận, nên không muốn ngó ngàng đến anh nữa. Tức giận một hồi cũng mệt, cho nên cô đắp chăn mà đi ngủ.
Cũng đã quên khoá lại cửa sổ.
Minh Hoàng Lễ đứng bên ngoài cả buổi, cũng sắp đập sập cửa luôn rồi, nhưng mà cửa lại quá chắc chắn.
“…”. Minh Hoàng Lễ thật không biết nên khen hay trách phạt người đã thiết kế nên ngôi nhà này.
Nhà này là của anh? Bây giờ bản thân anh lại không vào được thư phòng?
Anh cũng chỉ lo lắng, muốn tốt cho cô thôi mà. Tóc anh bức sắp rụng cả đầu luôn rồi mà vẫn không vào được phòng.
Như oán thê bị ruồng bỏ, có mấy ai hiểu được cho tâm trạng của anh không?
“Bé à. Anh xin lỗi, mở cửa cho anh được không em”. Minh Hoàng Lễ vẫn vặn nắm cửa, nó muốn rớt ra luôn rồi, nhưng mà cửa vẫn y nguyên, không xi nhê được chút nào!
Các thuộc hạ thấy vậy, vội vàng lén lút rời đi, sợ hoạ này lại rơi vào người họ.
Ai nấy điều biết lão đại của họ vô cùng cưng chiều yêu thương bảo vệ hết mực cho vị phu nhân nhỏ bé này. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại là người mà lão đại yêu thương vô cùng. Không ai có thể đắc tội được.
“Lão đại…”. Thanh Phong gọi anh một tiếng. Anh ta muốn nói cửa sổ thư phòng không khoá.
“Nói”. Minh Hoàng Lễ tâm trạng không vui, không dỗ được vợ thì giọng anh cáu gắt khó chịu hẳn lên.
“Anh…anh vào bằng cửa sổ đi”. Thanh Phong gợi ý.
Minh Hoàng Lễ đang vặn nắm chốt cửa, cuối cùng nó cũng rớt xuống vào tay anh.
“…”. Thanh Phong thấy vậy thì khoé môi giật giật. Ai mà không biết như anh đi đánh ghen đánh đến nhà của mình.
Nghe Thanh Phong nói anh mới nhớ ra cửa sổ!! Sao anh lại không nghĩ đến chứ!!
Nhưng nơi này là tầng một, lại là căn riêng biệt, bình thường thì không có gì che chắn cả, vì nó bảo vệ cho sự an toàn của anh. Đề phòng thế lực khác đến để giết chết anh.