Vào sáng sớm, khi Mục Vân Kiêu vừa ăn xong bữa sáng thì bên ngoài đã có tiếng ồn ào, huyên náo. Cũng chả biết là có chuyện gì.
Hắn ra ngoài xem thử, hình ảnh hiện trước mắt hắn là một cô nương đang bị đánh đập, không khó lóc van xin, chỉ luôn miệng nói: "Ta không có làm, ta thật sự không ăn cắp".
Hắn bước ra, hiên ngang, sừng sững như một cây đại thụ to lớn, mặt không chút biểu cảm, cất giọng hỏi: "Có chuyện gì mà ồn ào như vậy? Các ngươi còn có quy củ không?"
Một tỳ nữ bước ra quỳ trước mặt hắn, phẫn nộ chỉ vào Phương Nghi: "Vương gia, người phải làm chủ cho chúng nô tỳ. Không thể tiếp tục giữ hạ nhân này ở lại phủ nữa."
Hắn có hơi cau mày hỏi lại: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tỳ nữ kia đáp: "Sáng nay khi thức dậy, đột nhiên nô tỳ lại không tìm được cây trâm vàng hình hoa, đó là một thú rất đắt giá do mẫu thân nô tỳ để lại. Nô tỳ và các tỷ muội tìm cả buổi cũng không thấy, cuối cùng lại tìm được trên người ả ta."
Một tỳ nữ nói chen vào: "Vương gia, người nhất định phải trách phạt ả thật nặng, đã làm sai còn không chịu nhận. Hơn nữa, vương phủ của chúng ta cũng không thể nào tiếp tục chứa một người có lòng tham như vậy được, lỡ đâu sau này ả trộm đồ quý giá rồi bỏ trốn thì sao."
Phương Nghi biết mình thấp cổ bé họng, cho dù có bị vu oan cũng không có cách nào giải oan. Nhưng nàng lại muốn đánh liều một phen, biết đâu hắn đối với nàng còn một chút lòng thương hại.
Nàng lê lết thân tàn bò đến trước mặt hắn, khẽ giật tà áo hắn vài cái, ngẩng đầu vang xin sự thương xót: "Nô tỳ thật sự không ăn cắp, vương gia, mong người tin nô tỳ."
Ánh mắt nàng từ lâu đã ngấn lệ, nhưng kẻ khác nhìn vào chỉ nhìn ra bốn chữ "giả vờ đáng thương".
Còn hắn, đương nhiên không tin là nàng ăn cắp, nhưng nhân chứng, vật chứng đầy đủ. Hơn nữa bây giờ khác xưa, hắn càng ra mặt giúp nàng chỉ khiến người khác càng muốn hãm hại, mặt khác... nàng sẽ bắt đầu nung nấu hy vọng, tất cả đều không phải thứ mà hắn muốn.
Chỉ có tuyệt tình mới chấm dứt được mọi chuyện.
Hắn siết chặt tay thành nấm đấm, cắn răng, dùng sức đá mạnh nàng một cái, ánh mắt lúc nãy vốn đã hé lên một chút ấm áp đột nhiên lại trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ. Hành động này của hắn đã hoàn toàn thành công đẩy nàng xuống vực thẳm.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, từng câu từng chũ như cứa vào tim nàng: "Thì ra bấy lâu nay ta xem thường ngươi rồi, không ngờ ngươi là một tên có ý đồ xấu xa, vậy mà ta lại giữ ngươi ở bên cạnh. Cũng may là ta đã sớm nhìn thấy ngươi."
Vừa dứt lời, hắn lại hạ giọng: "Người đâu, đuổi tiện nhân này ra khỏi phủ."
Lời nói của hắn văng vẳng bên tai nàng, xem ra nàng đã đáng giá thấp sự tuyệt tình của hắn.
Hai nam nhân trong phủ đến lôi nàng ra ngoài, nàng không hề kháng cự, đôi mắt nhuộm màu u tối. Đến khi bừng tỉnh nàng mới hất tay hai kẻ đó ra.
Nàng nhìn hắn mỉm cười, nụ cười cuối cùng mà nàng dành cho hắn, sau đó tự động bước ra khỏi phủ, không quay đầu dù chỉ một chút.
Sau khi nàng bước ra khỏi phủ, một tỳ nữ đã quăng quần áo của nàng ra ngoài đường và nở nụ cười đắc ý.
Hắn nhìn theo bóng lưng nàng dần khuất, tim hắn đau nhói khôn nguôi. Cảm giác như muốn nhào lộn trên đất vì đau đớn, nhưng nếu hắn phạt nàng rồi cho nàng tiếp tục ở lại đây, há chẳng phải là đang hại nàng.
...
Nàng rời đi rồi, gắn chỉ biết nhốt mình trong thư phòng, đầu óc mông lung chẳng nghĩ được gì.
Đột nhiên, Vệ Hàn xông vào trong, dáng vẻ hớt ha hớt hải.
"Vương gia, người đuổi Phương Nghi đi rồi sao? Muội ấy đã thành ra như vậy rồi, còn không có chỗ để về thì làm sao mà sống được đây?"
Mục Vân Kiêu day day trán, suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra cách.
"Vương gia, hay là để thuộc hạ đuổi theo muội ấy, đưa muội ấy về nhà của mình? Nhà của thuộc hạ còn có một muội muội, có lẽ hai muội ấy sẽ nhanh chống trở thành tỷ muội của nhau. Mẫu thân chắc cũng sẽ không từ chối đâu."
Miệng hắn cười mà lòng lại khó chịu, nàng vốn là nữ nhân của hắn, bây giờ lại phải giao cho kẻ khác. Có chút không nỡ, có chút đố kỵ, nhưng hắn cũng không thể ích kỷ như vậy.
"Ngươi là người ta tin tưởng nhất, lại quan tâm nàng ấy không kém gì ta. Ta mong ngươi sẽ chăm sóc tốt cho nàng ấy, không những khiến nàng ấy vui vẻ mỗi ngày mà phải cho nàng ấy một mái ấm trọn vẹn."
Vệ Hàn cúi đầu với hắn rồi biết mất giữa không trung cứ như một cơn gió, vội vàng như vậy... có cảm giác như Vệ Hàn còn lo lắng cho nàng hơn cả hắn.
Hắn mệt mỏi ngửa đầu ra sau, miệng thì thầm: "Tại sao nàng lại là công chúa Lệ quốc? Tại sao hải là công chúa của một đất nước bị diệt vong? Nếu nàng và ta là một người bình thường, có phải mọi chuyện sẽ khác không?".