Cô ta chợt trở nên trầm lắng, thay khóa nhưng anh lại không hề cho cô biết. Anh cũng không liên lạc gì với cô từ buổi tối hôm ấy. Tất cả là tại con nhỏ khốn kiếp kia. Hôm nay nhất định cô phải dạy cho nó một bài học mới hả dạ. Không có nó, Hải Phong sẽ là của cô.
- Âu Lan có nhà không?
Người làm trong nhà quen với lối nói trống không ấy lại là khách của Hải Phong nên cũng không ai muốn dây. Con bé Hương nhớ lời Âu Lan dặn nên ngay lập tức trả lời.
- Chị ấy đang có chút việc bận ạ, chị muốn gặp chị ấy ạ?
Hiểu Phương lay động đuôi mắt, khóe môi cũng lay động.
Âu Lan rón rén đi về phòng, gọi cho Hải Phong thì biết anh sẽ không về nhà bây giờ nên cô ung dung nằm trên giường tìm bài học anh giao để đọc.
- Này, lại đây chị bảo?
Vừa nhìn thấy con bé Hương lò dò đi lên, cô vời lại gần.
- Cô ta đâu?
- Dạ đang ăn dưới nhà ạ. Chắc là đang muốn đợi cậu chủ.
- Em xuống bảo với cô ta 30 phút nữa Hải Phong về nhé!
- Cậu chủ dặn hôm nay không về ăn trưa mà chị?
- Em cứ bảo cô ta ăn xong lên phòng chuẩn bị, anh ấy sẽ về khi nghe cô ta đến. Cứ làm vậy đi.
Dù không biết Âu Lan làm gì nhưng cái Hương vẫn làm theo. Nó quen với sự có mặt của Âu Lan trong nhà, mà từ khi có cô thì nhà này cũng đỡ hiu quạnh hơn rồi.
Nó chạy thật nhanh xuống nhà, tỏ ra bí mật, sau khi nhìn xung quanh thì đến cạnh Hiểu Phương thì thào.
- Cậu chủ nhắn sẽ về nhà trong 30 phút nữa ạ. Cậu bảo nhắc cô chuẩn bị ạ.
Hiểu Phương ngừng ăn, bỏ hết đồ ăn lại hớn hở đi lên phòng nhưng lại quay xuống.
- Sao anh ấy không gọi cho tôi nhỉ?
- Chắc cậu ấy muốn cho cô bất ngờ ạ.
Hiều Phương quên luôn việc mình định làm gì Âu Lan mà vội vội vàng vàng về phòng tắm rửa đợi Hải Phong.
Âu Lan thấy cô ta lên phòng rồi thì chạy xuống ăn trưa để chuẩn bị đi học. Hôm nay Nam Phương sẽ không đón cô mà có lái xe của Hải Phong đưa đi. Không hiểu mấy nay hai người họ bận gì mà Hải Phong đều về nhà muộn, có hôm còn say rượu nữa nhưng không có bóng hồng nào theo về.
Vừa ăn xong cơm, đang vỗ cái bụng vì ăn quá nhiều thì cả dinh thự này bỗng như bị động đất. Tiếng hét chói tai hơn cả loa phóng thanh bay ra từ phòng ngủ của Hải Phong.
Chẳng ai bảo ai, tất cả đều chạy ào vào nhà, nhìn nhau ngơ ngác hỏi.
- Có chuyện gì vậy?
Âu Lan bình thản tiến lại gần.
- Muốn biết chuyện gì chúng ta đi xem thôi.
Tiếng của Hiểu Phương càng lúc càng lớn kéo toàn bộ người làm trong nhà đều tụ tập trước cửa phòng. Trong nhà này, chỉ có quản gia là được bước vào phòng của Hải Phong còn những người khác chưa ai nhìn thấy nên cũng nhân cơ hội để ngó vào.
Căn phòng lớn, bên trong có đầy đủ nội thất xa xỉ nhưng nóng mắt hơn là có cả ghế tình yêu...một số dụng cụ để phục vụ cho đời sống phóng túng của anh ta nhưng may toàn những người đầu óc trong sáng nên cũng không ai biết chúng dùng để làm gì.
Tất cả các con mắt đổ dồn lên người trên giường, mặt cô ta cắt không còn giọt máu, tóc tai rũ rượi, chiếc váy ngủ xuyên thấu da thịt không nội y hớ hênh. Cô ta đang bò trên đất với một vài vết đỏ trên người, cổ chân còn có một chú sâu róm to đang uốn mình bò lên.
- Á...Các người mau vào giúp tôi đi...
Lão quản gia mang vào phòng chiếc kìm sắt và một cái hộp gắp con sâu trên chân cô ta.
- Trên giường, có nhiều lắm...huhu ông bắt hết đi.
- Ơ trên cổ chị có một con kìa.
Hiểu Phương hét lên một tiếng khiến ai cũng phải bịt tai lại rồi lăn ra ngất xỉu. Âu Lan bước vào phòng không nhịn được cười nên ôm bụng cười ngặt nghẽo. Tất cả người làm cũng được dịp chứng kiến cô ta bị dọa đến xanh mặt mà hả hê. Từ lúc được Hải Phong đưa về đây cô ta chẳng coi ai ra gì cả. Tự coi mình là bà chủ của khu biệt thự này thì hách dịch coi thường người khác.
Âu Lan lấy điện thoại ra chụp lại bộ dạng này của cô ta. Quay sang bảo con bé Hương.
- Lấy cốc nước lạnh giúp cô ta tỉnh lại đi.
Nó hùng hổ đi lấy nước hất vào mặt Hiểu Phương, cô ta ngọ nguậy, mặt vẫn hốt hoảng sợ hãi. Âu Lan gắp con sâu róm đung đưa trước mặt nên cô ta sợ quá lại ngất tiếp.
- Ơ... sợ vậy hả?
Bác Năm chạy vào can ngăn.
- Âu Lan, cháu đùa vậy đủ rồi. Cậu chủ về lại lớn chuyện đấy.
- Còn lâu anh ấy mới về bác ạ.
- Có chuyện gì mà đứng kín phòng tôi thế này hả?
Chẳng ai bảo ai, nhất loạt đều nhìn ra cửa, dù đứng cuối cùng nhưng với chiều cao hảo hạng thì Âu Lan vẫn thấy anh ta đã về.
Lão quản gia vội vàng thu gom hết lũ sâu róm lại, kiểm tra không còn con nào mới thở phào nhẹ nhõm. Con bé Hương mặt cắt không còn giọt máu lay lay Âu Lan. Cô quay sang con bé thì thầm:
- Em đi thay ngay chăn ga gối trên giường anh ấy đi.
Hải Phong liếc qua căn phòng, một mớ lộn xộn, Hiểu Phương nằm trên đất hớ hênh trong chiếc váy ngủ mỏng dính, gần như cả cơ thể lồ lộ trước mắt mọi người. Âu Lan thì bình thản nhìn anh không chút sợ sệt. Lão quản gia giấu sau lưng thứ mà không muốn anh nhìn thấy.
- Nhà này bây giờ ai là chủ hả? Có đi làm việc hết không?
Mọi người chỉ đợi có vậy, vội vàng xua nhau đi làm việc của mình. Con bé Hương thay xong cũng ôm chăn gối cũ chạy mất dạng.
- Lão quản gia, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Tay ông đang cầm cái gì kia?
- Dạ không có gì đâu ạ? Cô Phương, cô ấy...
- Cô ta sợ sâu róm nên ngất xỉu thôi. Có gì mà anh cứ quát lên vậy. Thay bằng đứng đấy quát thì chăm cho cô nhân tình bé nhỏ của anh có phải hơn không?
Hải Phong quay sang người vừa lên tiếng, lừ mắt nhìn. Anh biết chắc chắn chuyện này do Âu Lan làm.
- Sâu róm... tại sao phòng tôi lại có? Nó đâu hết rồi?
Lão quản gia run rẩy giơ ra trước mặt Hải Phong chiếc lọ đựng những con sâu róm xanh lẽ.
Hải Phong rùng mình xua tay.
- Bác mang đi đi, kiểm tra xem còn con nào không?
- Đủ rồi, có 6 con thì đã bắt hết rồi.
Quản gia thở phào nhẹ nhõm, dù đã già nhưng ông cũng rời khỏi phòng với tốc độ của gió.
Âu Lan bị anh nắm cằm bóp mạnh. Cô ngước mắt nhìn anh không nhân nhượng.
- Biết rõ vậy tức là cô thừa nhận mang sâu róm lên phòng tôi dọa người ta ngất xỉu.
Lúc này Âu Lan mới nhận ra vấn đề, cô nhận bao giờ vậy nhỉ? Chẳng lẽ...cô lấy tay đập lên cái đầu ngu dốt của mình. Anh ta chưa đánh sao đã khai ra rồi.
- Anh về rồi à? Em sợ quá!
Hiểu Phương ngồi dậy vẫn co người sợ hãi, nhìn thấy Hải Phong thì khóc nấc lên, trưng ra dáng vẻ yếu đuối cần che chở.
- Em tắm rửa thay quần áo rồi về đi. Lần sau ăn mặc cho tử tế vào.
Hiểu Phương giận dữ nhìn Âu Lan, giơ tay chỉ vào mặt cô giận dữ. - Anh...chắc chắn là cô ta cố tình trêu em.
- Tôi làm đấy thì sao nào? Lần sau sẽ cho nhiều hơn nữa đấy.
Nhìn thấy ánh nhìn của Hải Phong, Âu Lan che miệng không nói nữa.