Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 1017: Thế giới Côn Bằng sụp đổ



Phi Vệ hoảng sợ bật thốt:

- Có chuyện gì vậy?

Tửu Tiên Nhân sắc mặt âm trầm.

Mộ Dung Hồng Lệ nói ra suy đoán:

- Thế giới côn bằng đang sụp đổ.

- Sao có thể? Côn Bằng Vương không chết thì thế giới côn bằng sẽ không đổ.

Phi Vệ hoảng sợ nói:

- Hạng nhất Thiên Bảng Vô Thượng Cổ Thủy không đến đây, Côn Bằng Vương ở trong thế giới côn bằng là vô địch mới đúng, ai có thể giết được gã? Không lẽ là xếp hạng ba Mặc Sĩ Tịch Mịch ư? Nhưng Mặc Sĩ Tịch Mịch từng thua dưới tay Côn Bằng Vương ba lần, đều kém một chiêu, hắn muốn thắng Côn Bằng Vương thì rất khó, huống chi Côn Bằng Vương có tốc độ nhanh nhất Thiên Bảng, sao mà chết được?

Tửu Tiên Nhân cũng hoảng sợ nói:

- Sao xảy ra được chứ?

Mộ Dung Hồng Lệ bình tĩnh nói:

- Mọi chuyện đều có khả năng.

Nàng nhẹ nhàng giơ tay lên, từng khối vách thế giới rơi vào lòng bàn tay nàng, nhẹ như lông chim lại rất chắc chắn. Mộ Dung Hồng Lệ khẽ thở dài, Côn Bằng Vương hạng hai Thiên Bảng, xóa tên.

Trên bầu trời con chim, đủ các loại điểu chi thành, đủ các thứ điểu yêu đều như phát điên.

Những điểu yêu không cảm giác nhanh bằng Mộ Dung Hồng Lệ, nhưng thế giới côn bằng là nơi chúng sinh trưởng từ đời này đến đời khác, thế giới sụp đổ đương nhiên chúng có cảm giác được. Chúng đời đời sống tại đây, các điểu yêu cực kỳ kinh hoàng, điểu yêu có yêu lực cường đại thế giới cảnh thì thúc đẩy pháp lực bảo vệ thành trì của mình, bao lại một khoảnh trời. Đây là do tiểu thiên thế giới mới sụp đổ không tính nghiêm trọng, nếu là kỷ nguyên đổ thì mới khủng bố. Lúc ấy đừng nói là thế giới cảnh, dù là văn minh cảnh cũng không thể nào bảo vệ người khác, đó là thiên địa đại kiếp nạn, chỉ mình văn minh cảnh mới thoát được, người khác đều chết hết không chừa một ai, không có ngoại lệ.

Cùng lúc đó, trong cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng hạng ba Mặc Sĩ Tịch Mịch và hạng bốn Vô Ảnh Nhân Phương Truy Thủ không ngừng truy tìm tung tích của Côn Bằng Vương.

Mặc Sĩ Tịch Mịch ho ra máu, trước khi văn minh chi thể xuất hiện thì gã có khiêu chiến một văn minh cảnh nên chịu chút vết thương, đến bây giờ còn chưa lành, kết quả lúc này văn minh chi thể xuất hiện. Chính vì gã bị thương nên mới luôn ngay mặt tranh hùng với Côn Bằng Vương, định cùng gã một người chia một văn minh chi thể.

Lần này gã phát hiện Hoang Chi Tử, Lục Nguyên mỗi người giữ một văn minh chi thể đều bị Côn Bằng Vương cướp mất, thế nên mới sốt ruột, cho dù Côn Bằng Vương có mạnh hơn nữa cũng phải liều mạng.

Gã và Phương Truy Thủ đang đi tìm Côn Bằng Vương, kết quả là thế giới côn bằng đang sụp đổ.

Kẻ thù cũ Côn Bằng Vương của mình chết rồi!

Mặc Sĩ Tịch Mịch vô cùng kinh ngạc, gã rất muốn xem đã xảy ra chuyện gì.

Bởi vì thế giới côn bằng bắt đầu sụp đổ nên gã thiết lập nhiều trinh sát cũng biến mất, có Phương Truy Thủ ở rất nhanh chạy tới chỗ vu tổ tế đàn.

- Côn Bằng Vương thật sự chết rồi, đó là Hoang Chi Tử và Lục Nguyên đấu nhau.

Phương Truy Thủ quát to:

- Ha ha, không ngờ Côn Bằng Vương đã chết, chúng ta hên rồi, hai văn minh chi thể đều sẽ rơi vào tay hai ta!

Mặc Sĩ Tịch Mịch lắc đầu, nói:

- Ngươi nhìn kỹ Hoang Chi Tử và Lục Nguyên đánh nhau đi.

Phương Truy Thủ thắc mắc nhìn sang, qua một lúc mới sợ hãi nói:

- Thực lực hiện nay của họ mạnh quá, không tính bị thương thì đã vượt qua Côn Bằng Vương rồi!

- Đúng vậy, xem ra Côn Bằng Vương là chết trong tay Hoang Chi Tử hặc là Lục Nguyên.

Mặc Sĩ Tịch Mịch nói:

- Lấy thương thế hiện tại của ta đánh không lại người nào trong đó, dù sức chiến đấu của ngươi hoàn chỉnh cũng không đấu lại đâu, vậy nên chúng ta đành chờ đợi xem phút cuối có thể thừa dịp không.

Lục Nguyên và Hoang Chi Tử vẫn còn đang đánh nhau.

Lần thứ ba tức là ở trong văn minh thánh địa, mình và đám Hoa pháp Thánh lấy tám địch một, Hoa pháp Thánh làm trung tâm mới chiến thắng Hoang Chi Tử, nhưng dù là vậy thì gã cũng cướp đi hai phần hỗn độn văn minh mảnh vỡ, rồi mới thong dong rời đi, từ đó có thể thấy Hoang Chi Tử lợi hại.

Tiếp theo mình luôn tu hành, tăng lên thực lực, từ có thể đỡ một chỉ cấp văn minh bắt đầu cho đến ở trong Thiên Bảng không ngừng tăng sức mạnh, ngày càng cường hơn nhưng vẫn luôn lắng nghe tin tức về Hoang Chi Tử. Biết Hoang Chi Tử luôn rất là mạnh, trong Thiên bảng luôn xếp hạng trên mình.

Bây giờ là lần thứ tư đụng độ.

Lần thứ tư đối diện Hoang Chi Tử bị mình vây khốn.

Ha ha ha ha, cùng Hoang Chi Tử đánh nhiều phen như vậy xem như chiếm ưu thế một lần.

Đương nhiên lần này thì thực lực của mình và Hoang Chi Tử sàn sàn như nhau, nhưng do gã bị thương trước lại bị mình đánh lén mới đưa đến cục diện này.

Ha ha ha ha, sảng khoái.

Lục Nguyên sảng kháoi trong lòng, cầm kiếm lại ổn định lạ thường, không có một chút sơ hở, tinh thần hoàn toàn cùng kiếm hợp làm một, mỗi nhát kiếm diệu lạ lùng, chuẩn lạ lùng, huyền ảo lạ lùng.

Hoang Chi Tử không có chút cơ hội lật ngược, hoàn toàn bị kiếm chiêu ổn định của Lục Nguyên khắc chết.

Kiếm quang chớp mắt đâm vào ngực Hoang Chi Tử, trước kiếm đâm xuyên.

Hoang Chi Tử lần thứ hai bị thương, nhưng là vết thương phụ, gã ba lần bị thương mà chẳng tỏ ra kinh hoàng chút nào.

Gã lạnh lùng nhìn Lục Nguyên, nói:

- Lục Nguyên, ngươi tiêu rồi.

Trên đầu gã hiện ra một thôn tự, và thôn thiên phệ địa quyết vận chuyển. Chớp mắt pháp lực của Lục Nguyên liên miên bất tận thoát ra tiến vào người Hoang Chi Tử.

- Thật là pháp lực chính khí, đây là pháp lực mà ta hấp thu sướng nhất, chính khí, trần ngập cảm giác sắc bén.

Hoang Chi Tử nhìn Lục Nguyên, nở nụ cười đắc thắng nói:

- Mặc dù ngươi đâm trúng ta nhưng ngươi đã thua, bởi vì ngươi không hiểu sự lợi hại thôn thiên phệ địa quyết của ta. Thôn thiên phệ địa quyết một khi đã vận chuyển thì có thể hấp thu pháp lực của đối phương. Lý do bắc minh chi vũ mất đi tác dụng là bởi vì pháp lực bên trên nó bị ta hút sạch, bây giờ ngươi dám đâm một kiếm vào người ta, nay pháp lực của ngươi đã bị ta hút đi rồi.

Lục Nguyên phát hiện pháp lực của mình liên tục bị Hoang Chi Tử hút đi thì giật mình, muốn rút kiếm ra nhưng không được.

Hoang Chi Tử nhìn Lục Nguyên, nói:

- Vô dụng thôi, khoảng cách gần như vậy, ngươi còn nắm kiếm bị ta rút đi, không kịp thời buông tay thả kiếm, nay ngươi không kịp lùi lại rồi. Ngươi chỉ có nước bị ta hút sạch pháp lực toàn thân, trở thành phế nhân. Ta sẽ không giết chết ngươi, ta sẽ nhốt ngươi để ngươi thấy ta leo lên cảnh giới chủ văn minh như thế nào, ha ha ha ha, ha ha ha ha!

Bây giờ Hoang Chi Tử rất là sảng khoái, sao gã không sướng cho được? Vốn là yếu thế nhưng lần này lại hoàn toàn lật ngược, hút đi pháp lực của Lục Nguyên, đối thủ cũ này phế chắc rồi. Gã thì có thể vượt qua Cổ Thủy, có khả năng lệp tức leo lên văn minh cảnh.

Lục Nguyên là vô tướng thôn phệ quyết, có thể hấp thu văn tự.

Hoang Chi Tử là thôn thiên phệ địa quyết, có thể hút đi pháp lực. Tương đối thì công pháp của Hoang Chi Tử bá đạo hơn của Lục Nguyên.

Công pháp hai người rất gần nhau, xem như trời sinh là kẻ thù không đội trời chung.

Lục Nguyên nhìn Hoang Chi Tử ra vẻ cực kỳ đắc ý, nói:

- Ngươi thật sự cho rằng sẽ thắng ư? Vô tướng thôn phệ quyết, lên!

Lục Nguyên quát dài, vận vô tướng thôn phệ quyết. Khi đó tổ long truyền nửa bước cuối vô tướng thôn phệ quyết cho hắn có nói rằng nửa bộ sau có sức hấp dẫn rất lớn với thôn tự.

Bây giờ hãy xem vô tướng thôn phệ quyết của mình có thể đạp trên thôn thiên phệ địa quyết được không.

Vô tướng thôn phệ quyết vạn dụng, chớp mắt vô số ánh sáng chói lòa.

Thôn tự của Hoang Chi Tử muốn di chuyển hướng Lục Nguyên.

Đương nhiên Hoang Chi Tử không thể để thôn tự rơi vào tay Lục Nguyên, gã tràn đầy kinh sợ, Lục Nguyên lại có thể có thần dị như vậy. Gã tạm thời không lo hấp thu pháp lực của Lục Nguyên mà lo dùng thôn thiên phệ địa quyết lôi kéo thôn tự, Lục Nguyên cũng sử dụng vô tướng thôn phệ quyết lôi kéo thôn tự.

Hai người ở trạng thái giằng co.

Sau lưng Lục Nguyên dường như dần hiện ra bóng dáng một con rồng, kéo vô tướng thôn phệ quyết đến cực hạn. Bóng rồng này không phải văn minh chi long, chỉ xem hơi thở mặc dù hình dạng mờ ảo nhưng cảm giác như bao tùm trên văn minh.

Sau lưng Hoang Chi Tử cũng dần hiện hóa ra bóng đạo cổ văn minh. Mônt thôn thiên phệ địa quyết này không phải từ chủ thái cổ văn minh mà là Hoang Chi Tử có cơ duyên khác đạt được kỳ công.

Giằng co vẫn đang tiếp tục.

*Bùm!*

Một tiếng nổ vang, thôn tự hoàn toàn bị thu vào vô tướng thôn phệ quyết của Lục Nguyên. Vô tướng thôn phệ quyết hấp thu thôn tự tỏa ra ánh sáng càng chói lòa, đã đến cảnh giới có thể nuốt càng nhiều văn tự, bây giờ dù là sơ cấp văn tự cũng sẽ bị vô tướng thôn phệ quyết nuốt sạch.

Hoang Chi Tử biến sắc mặt, gã không ngờ rằng chẳng thể cướp lại ban đầu văn tự với Lục Nguyên, hé miệng hộc ngụm máu.

Bây giờ Hoang Chi Tử chịu hai kiếm của Lục Nguyên cộng thêm mới đầu bị đòn phản kích sắp chết của Côn Bằng Vương, gã bị ba vết thương cực kỳ nặng, khiến sức chiến đấu vốn không kém gì Lục Nguyên nhưng bây giờ tuyệt đối không là địch thủ của hắn.

Ngay cả thôn tự cũng bị hấp thu, Hoang Chi Tử biến sắc mặt.

Gã quát to:

- Lục Nguyên, ta liều mạng với ngươi!

Chỉ thấy gã rống lên, tay lấy ra một báu vật quý giá.

Hiện tại pháp lực của gã không còn nhiều, chịu trọng thương thêm vào thiên mệnh thần kích không đánh lại Lục Nguyên, Hoang Chi Tử bình thường chiến đấu chưa bao giờ dùng pháp bảo nhưng điều đó không có nghĩa là gã không có. Ví dụ bây giờ gã lấy ra là một pháp bảo, còn không phải vật bình thường mà là tiên thiên linh bảo.

Cái gọi là tiên thiên linh bảo!

Không phải vật bình thường.

Trong cõi trời đất pháp bảo nhất cấp mạnh nhất tức là tiên thiên linh bảo.

Cái gọi là tiên thiên linh bảo chính là tự nhiên ín hra, mỗi kỷ nguyên mởi lập thì hóa ra một ít tiên thiên linh bảo. Nguồn: http://truyenfull.vn

Trong tiên thiên linh bảo có chia ra mạnh yếu.

Cường giả như kỷ nguyên tiên thiên linh bảo mỗi một cái đầu có uy lực vô cùng, bất giác trời long đất lở. Lấy tiên cổ văn minh làm đại biểu, trong tiên cổ văn minh kỷ nguyên tiên thiên linh bảo chỉ có một cái đó là tạo hóa ngọc điệp.

Cấp giữa thì như Bàn Cổ Phiên, Thái Cực Đồ vân vân của tiên cổ văn minh, đây là cấp bậc tiên thiên linh bảo này.

Còn có một số tiên thiên linh bảo hạ cấp, ví dụ như cái Hoang Chi Tử phóng ra là tiên thiên linh bảo hạ cấp, không bằng Bàn Cổ Phiên, Thái Cực Đồ nhưng uy lực cũng khá lớn.

- Tiên thiên linh bảo!

Từ xa cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng hạng ba Mặc Sĩ Tịch Mịch đứng xem miệng lưỡi khô khốc. Gã không ngờ Hoang Chi Tử có tiên thiên linh bảo, là tiên thiên linh bảo đấy nhé! Cấp bậc cao nhất trong tất cả pháp bảo. Mặc Sĩ Tịch Mịch làm hạng ba Thiên Bảng lâu như vậy coi như là cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng siêu cấp, nhưng không có một cái tiên thiên linh bảo nào, chỉ Cổ Thủy xếp hạng nhất mới có. Cổ Thủy và những người trong Thiên Bảng khác hoàn toàn không giống nhau, thế nên mới có một tiên thiên linh bảo.

Không bao giờ ngờ nổi Hoang Chi Tử lại lấy ra một tiên thiên linh bảo.

Rốt cuộc là tiên thiên linh bảo như thế nào?

Xếp hạng năm Vô Ảnh Nhân Phương Truy Thủ cũng nuốt nước bọt khan, không ngờ Hoang Chi Tử có tiên thiên linh bảo!

Cái này!

Mới bắt đầu thì Mặc Sĩ Tịch Mịch, Phương Truy Thủ tới thấy thực lực của Lục Nguyên và Hoang Chi Tử đã bao trùm trên Côn Bằng Vương thì giật mình, rồi phát hiện Lục Nguyên đấu với Hoang Chi Tử thế mà Lục Nguyên chiếm ưu thế, Hoang Chi Tử yếu thế thì càng giật mình hơn.

Theo chiến đấu tiếp tục, Lục Nguyên sắp lấy được chiến thắng nhưng bây giờ Hoang Chi Tử lấy ra tiên thiên linh bảo vậy thì chưa chắc.

Bảo khí odds ngày càng thịnh.

Cuối cùng mọi người cũng thấy đó là loại tiên thiên linh bảo gì.

Đó là một chiến xa to cỡ trăm trượng do một trăm bánh xe thúc đẩy. Một trăm bánh xe, mỗi một cái bánh xe đều có ảo diệu vô cùng, dường như đại biểu con số thiên đạo. Một trăm bánh xe mỗi bên năm mươi cái ứng đối, sâu sắc thiên địa âm dương đạo. Trên chiến xa có một mũi thương cực kỳ sắc bén, mũi thương đó không có bất cứ huyền ảo gì, chỉ có hai chữ thôi, sắc bén!

Mũi thương dường như có thể đâm phá vạn cổ rạch khung trời, chấn thước thiên thiên vạn vạn năm. Bên cạnh mũi thương còn có đao phong! Kích phong! Vân vân và vân, rồi còn cung tiễn chi phong.

Mỗi một thanh đều vô cùng hung!

Những thứ này có ít nhất mấy chục vạn thanh!

Vô lượng chi hung!

Vô lượng chi tàn!

Vô lượng chi diệt!

Đây là… Hồng hoang chiến xa!

Hồng hoang chiến xa! Không ngờ là hồng hoang chiến xa!

Cái này là hồng hoang chiến xa! Có rất nhiều thần thoại về nó, đồn rằng chủ tái cổ kỷ nguyên khi kỷ nguyên sinh diệt thì sinh ra, y sinh ra liền vâng chịu khí vận thiên địa, và có một chiếc hồng hoang chiến xa vào trong tay y, trong hồng hoang chiến xa có một chữ chiến.

Ban đầu văn tự chiến tự.

Ban đầu văn tự có chia mạnh yếu.

Chiến tự ở trong ban đầu văn tự tuyệt đối có thể xếp vào năm hàng đầu.

Mặc dù không bằng đạo tự nhưng cũng là văn tự khá là khủng bố uy chấn thái cổ kỷ nguyên.

Hiển nhiên, chiến tự so với tiên thiên linh bảo hồng hoang chiến xa càng quý giá hơn rất nhiều, chủ thái cổ văn minh cưỡi hồng hoang chiến xa tay cầm chiến tự giết vào trong văn tự môn được đến càng nhiều ích lợi, khi đó nổi tiếng một thời, tung hoành kỷ nguyên này. Trừ có mấy chủ văn minh cổ lão ra thì cấp văn minh khác không khiến chủ thái cổ văn minh để vào mắt.

Mọi người không ngờ rằng chủ thái cổ văn minh sẽ đem tiên thiên linh bảo hồng hoang chiến xa cho Hoang Chi Tử. Đương nhiên sự thật là lấy tu vi hiện nay của chủ thái cổ văn minh có giữ hồng hoang chiến xa cũng không ba nhiêu tác dụng nên có truyền đi thì cũng dễ hiểu. Nhưng dù là vậy thì khi Hoang Chi Tử lấy ra tiên thiên linh bảo hồng hoang chiến xa vẫn khiến mọi người giật mình.

Hoang Chi Tử nhìn Lục Nguyên, nói:

- Lục Nguyên, vốn ta chưa bao giờ sử dụng tiên thiên linh bảo, ngươi thật may mắn là đối tượng đầu tiên sau nhiều năm hồng hoang chiến xa ra tay. Ngươi sẽ bị hồng hoang chiến xa đè bẹp, hồng hoang chiến xa là có thể đè ép vạn cổ. Tác dụng diệu kỳ của tiên thiên linh bảo đâu phải kẻ như ngươi có thể đối phó chứ, đi chết đi!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.