Hắn vì Vân Hòa mà trốn đi nhiều năm, đã sớm không phải là đối thủ của ta.
Bị mất chức cũng là Thẩm Duật.
Thẩm Duật nhìn thấy ta đi tới, khóe mắt như muốn nứt ra.
Hắn muốn tiến lên bắt lấy ống tay áo của ta, lại bị tiếng cười Vân Hòa gọi tỉnh.
Trên triều đình, ta cùng Vân Hòa nhìn nhau cười.
Chuyện cũ trước kia, sớm đã như khói.
Chỉ còn lại người trước mắt, cùng thịnh thế đã được tạo ra.
Ngày ta cùng Ngụy Liệt thành thân, Vân Hòa kéo dài thời gian trở về Tề quốc, tự mình đến thăm.
“Phu thê giao bái!”
Nhưng vào giờ phút này, Thẩm Duật bỗng nhiên đứng dậy.
Cả sảnh đường yên tĩnh.
Ta nhấc một góc khăn voan lên nhìn qua.
Chỉ thấy hai mắt hắn đều là tơ máu, trước mắt xanh đen, cả người gầy gò như ma quỷ.
Hắn nhìn về phía ta, thanh âm khàn đến kỳ cục.
“A Trúc, sao nàng có thể gả cho hắn?”
Hắn tựa hồ là điên rồi, hoàn toàn không để ý đến trường hợp hiện tại mà làm ầm lên án:
"Nàng có biết, kiếp trước chính hắn đã gi*t ta?!"
Ta chỉ sửng sốt một lát, nhưng cũng không quá bất ngờ.
Tại sao Thẩm Duật có thể cùng ta đồng thời sống lại, tất nhiên không phải hắn vì ta tự tử.
Thì ra là do Ngụy Liệt động thủ.
Thấy ta không thèm để ý chút nào, thậm chí còn tán thưởng vỗ vỗ đầu Ngụy Liệt, mặt Thẩm Duật trắng như tờ giấy.
Tả tướng luôn luôn rụt rè uy nghiêm nay cười như khóc.
Hắn nói: "A Trúc, ta không cho phép nàng gả cho hắn. Nàng tự mình đi theo ta, hay là để ta đến cướp hôn? A Trúc, có phải do ta đã cho nàng quá nhiều tự do, cho nên nàng đã quên thủ đoạn của ta rồi?"
Trả lời hắn chính là nắm đ.ấ.m của Ngụy Liệt.
Cho dù không có Ngụy Liệt, ta cũng không sợ hắn.
Ta bật cười.
Hắn giả bộ cái gì đây?
Ta đã sớm không phải là Thẩm phu nhân mặc cho hắn xâu xé.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.