Hóa Ra Tôi Là Đại Thiếu Gia

Chương 3: Cái tên quen thuộc... nhưng lại không thể nhớ ra



Một lúc sau, cũng đã đến nơi. Khung cảnh trước mắt là khói trắng đang ở trong làn sương mờ ảo. Nếu nhìn xa thì có lẽ như chúng ta đều thấy là một làn khói đang lan tỏa ra, mờ ảo. Nhưng khi đến gần màn sương đó, chạm nhẹ vào lại chỉ là một màn sương không khí trắng nhẹ như đám mây. Dù lúc đầu đi thời tiết là 50°C giờ lại là 15°C, có thể nói thời tiết ở đây thất thường

Cùng lúc đó, một khung cảnh căn nhà đen như mực càng làm cho bầu không khí càng đáng sợ hơn nhiều.

Người pha chế nhìn khung cảnh trước mắt trong lòng cũng lo sợ một chút

-'Khung cảnh này...thật là muốn làm mình đến chết mà'

Long Vũ không quan tâm tới khung cảnh trước mắt mà cứ lẳng lặng đi vào trong làn sương mờ ảo đó. Người pha chế thấy anh vào trong cùng không dám đi vào mà chỉ nhắm chặt mắt vào má chạy vào trong.

Đến lúc chạy nhanh vào bên trong /Bộp/, hắn nghĩ người trước mặt là Long Vũ, nhưng khi mở mắt ra lại là một bức tượng cùng với không khí đáng sợ. Tính hắn hay sợ hãi ở buổi tối, thấy cảnh đó liền hét toáng lên

-"AAA..."

Long Vũ đang đi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét toáng của người pha chế liền quay lại nhìn nhưng không thấy hắn đâu. Anh cũng chỉ liền thở dài

-"Haizz...đành phải tìm hắn vậy."

Long Vũ quay lại tìm người pha chế, đi lại đằng sau đều là cỏ dại mọc lên um tùm ngang đến tầm eo. Anh nhìn cảnh trước mặt cũng chẳng nói gì mà đành lấy hai tay rẽ hai giữa cỏ dại mà thành lối đi ở giữa. Được một lúc, đến chỗ người pha chế anh không nói gì mà chỉ ngước lên nhìn hắn.

Trước mặt là hắn đang ôm bức tượng cùng với ánh mắt sợ hãi như cún con. Nhìn cảnh tượng ở trước mặt, Long Vũ không dám cười hẳn ra mà chỉ quay đầu sang chỗ khác không dám cười trước mặt mà khẽ cười ở chỗ khác. Hắn biết anh đang cười mình, mặt cũng có phần đỏ lên nhưng cũng chịu đựng mà lẳng lặng nhảy xuống dưới.

-"Cậu có đi nữa không?"

Long Vũ lúc này, nghe thấy tiếng của người pha chế liền quay lại với dáng vẻ nghiêm túc.

-"Tôi vẫn đi chứ có phải là dừng lại ở đây đâu"

Vẫn là câu nói đó, hắn cũng chỉ đành đi trước để dẫn lối cho anh đi tiếp.

Đến một lúc lâu, bên ngoài căn nhà nhìn có vẻ đáng sợ lạnh lẽo như vậy có thể làm mình cảm thấy lạnh đông lưng với khung cảnh đó. Nhưng khi hắn mở cửa lại khác hơn cả một trời một vực. Bởi khung cảnh trước mắt đều được lắp bằng vàng: tường, cửa sổ, bức tranh, v.v... đều được lắp bằng vàng nguyên chất bằng một cách tinh xảo. Quạt trần được làm bằng vàng nhưng lại đặc biệt hơn bởi được treo thêm ở trên quạt là những xích tu, nhưng đó lại được làm bằng vàng xích lại vào thành một món quý nhất, cũng đính thêm một vài kim cương ở trên đó.

Nhìn khung cảnh đó trước mặt, người pha chế cũng không khỏi há hốc mồm ngạc nhiên. Nhưng riêng Long Vũ là khác, bởi giờ anh cũng chẳng quan tâm cái được gọi là giàu có, phú quý. Giờ anh coi những thứ đó đều chỉ là hữu hình vô dụng đối với anh. Hắn liếc nhìn qua anh, không khỏi ngạc nhiên bởi nét mặt của Long Vũ chẳng có gì là ngạc nhiên, há hốc mồm mà chỉ là một biểu cảm đó là chẳng quan tâm tới những việc đó.

Người pha chế nhìn biểu cảm đó, trong lòng hắn càng cảm thấy anh có cái gì đó đặc biệt mà chẳng có ai có được.

-"Đến nơi rồi đấy"

Long Vũ chẳng quan tâm mà lặng lẽ vào trong. Hắn nhìn dáng vẻ đó cùng với những suy nghĩ

-'Tên này đúng là lạnh lùng hết thuốc chữa mà'



Anh bước lại trước một người đang làm việc ở đó, nhưng anh nhìn thấy có vẻ họ đang làm việc nhanh hơn nhiều lại hơn nữa còn tính toán chuẩn chỉ từ đầu tới cuối. Nhìn họ như vậy, Long Vũ biết thân phận của người này không tầm thường gì cả.

Chỉ đến lúc, anh gõ nhẹ xuống bàn/Cốc/, họ mới dừng lại ngước mắt lên nhìn Long Vũ. Anh thấy dáng vẻ mệt mỏi, gầy gò cùng với xanh xao. Anh cũng đoán ra được một phần là họ đều làm chăm chỉ đến kiệt sức nên mới có dáng vẻ như vậy.

Một lúc lâu, người pha chế mới đi đến chỗ Long Vũ mà anh đang nhìn họ. Hắn ho nhẹ một cái và nhìn tiếp tân.

-"E hèm, đây là người mới đến sẽ bắt đầu làm việc về tính toán"

Họ nghe vậy, liền khẽ quay sang nhìn Long Vũ với ánh mắt sắc lạnh. Cảm nhận được ánh mắt đó anh lại không hề sợ hãi chỉ im lặng. Thấy thái độ của Long Vũ như vậy, họ cũng ngạc nhiên không ngờ tới.

-'Người này...có vẻ không hề tầm thường gì cả'

Lúc sau, bọn họ mới đưa ra một tờ giấy ra cùng với bên cạnh là cây bút bi vỏ màu xanh biển nhưng cũng nhạt một chút.

-"Đây là..."

-"Là đơn mà khi người nào đó muốn đến đây bắt đầu làm việc, trước tiên phải ký vào và làm một bài kiểm tra"

-"Trước tiên...?"

Long Vũ thoáng qua nét mặt ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ nói

-"Vậy tiền công ở đây là bao nhiêu?"

Bọn họ nghe vậy, tay phải mở tủ bên cạnh đặt xuống bàn là những tờ giấy dày đặc, nhưng cũng có loáng cả sách bên trong đó.

-"Tiền công một tháng ở đây là 800 triệu"

-"800 triệu?"

Nhìn trước mặt số tiền to lớn như vậy, Long Vũ biết đây không phải là công việc dễ dàng nên tiền công một tháng ở đây mới 800 triệu.

Bọn họ đưa cho cậu một tờ giấy bất đầu về những con số học khó nhằn, đến vắt óc. Nếu ai nhìn vào là đã không muốn giải ra được nó.

Riêng anh ngược lại, bởi Long Vũ cho rằng chẳng có gì mà khó cả căn bản là mình làm được không mới quan trọng, rồi ngồi xuống ghế cầm cây bút bi và tập trung làm.

Được một lúc, anh đưa cho bọn họ tờ kiểm tra kia. Họ nhìn bài mà Long Vũ làm đều ngạc nhiên, há hốc miệng bởi anh làm đều đúng hết từ đầu tới cuối chân.

Còn Long Vũ nhìn vẻ mặt của bọn họ, chắc nghĩ mình chẳng vượt qua mà hỏi

-"Có chuyện gì sao? Hay tôi không qua cái bài kiểm tra đó?"

Bọn họ nghe anh nói vậy, liền nói với giọng ngạc nhiên hơn



-"Anh không làm sai mà ngược lại làm đúng hết"

Người pha chế ở đằng sau Long Vũ, thấy bọn họ nói vậy. Miệng há hốc mồm ngạc nhiên và sửng sốt

-"CÁI GÌ? ĐÚNG TẤT CẢ SAO?"

Và đây cũng là lần đầu tiên mà họ gặp được một người lại có thể vượt bài kiểm tra đó như dễ ăn kẹo vậy.

Bọn họ quay sang nhìn Long Vũ, nói giọng nhẹ nhàng hỏi anh

-"Mà trước khi được vào làm việc, anh tên là gì?"

-"Hạ Long Vũ"

Long Vũ chỉ nói đúng ba từ mà trở lạ bản chất thật của mình. Người pha chế nghe tên mà anh nói vậy, trong lòng cũng có chút ngạc nhiên và suy nghĩ lại

-'Hạ Long Vũ? Cái tên đó...hình như mình nghe thấy ở đâu rồi thì phải?'

Tuy là vậy, nhưng hắn lại không thể nhớ ra đó là ở đâu, chắc có lẽ việc đó đã hơn hai mươi năm nên chẳng có ai nhắc lại đến chuyện đó nữa.

Long Vũ tính của anh giờ không thích những cái ồn ào mà liền quay sang nhìn hắn

-"Không cần phải ngạc nhiên vậy đâu"

-"Nhưng..."

Chưa để người pha chế nói xong, anh liền nói:

-"Tôi được như vậy tất cả đều là nhờ vào chính năng lực của tôi"

-"Năng lực?"

Người pha chế vẫn chưa hiểu những điều mà Long Vũ nói, nhưng anh cũng chỉ nói một câu mà khiến cho hắn nhớ mãi

-"Tôi tin nhất định...anh sẽ tìm được đúng năng lực của mình"

Nói rồi, Long Vũ liền lặng lẽ rời đi để lại một mình hắn ở đó. Nghe chính lời mà anh nói có vẻ như đã thấm sâu vào trong tâm trí của hắn. Nghĩ lại một hồi, hắn cũng chỉ khẽ nói cùng với cả giọt nước mắt đang rơi ở trên má

-"Có lẽ tôi và cậu sẽ gặp lại nhau được thôi, Long Vũ!"

Người pha chế nói xong liền quay lại và lặng lẽ rời đi trong khoảng không gian im lặng đến đáng sợ/Rầm/ tiếng đóng của vang lại mà hắn đóng, Long Vũ quay lại nhìn chẳng thấy người pha chế đâu cả.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.