Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Chương 114



Tới gần Tết Nguyên đán, dòng người ở Bắc Kinh ít hẳn đi trông thấy.

Trước đây, khi đi tàu điện ngầm thì lúc nào cũng phải chen chúc, còn bây giờ thì tàu điện ngầm đã vắng hơn không ít, rất nhiều công nhân nhập cư đã về quê, gần như là cả Giang Nhược Kiều lẫn Lục Dĩ Thành đều tham dự các cuộc họp thường niên của công ty mình, họp thường niên thì chỉ đơn giản là ăn uống tiệc tùng rồi sau đó bốc thăm trúng thưởng. Bấy lâu nay, Giang Nhược Kiều đều được mệnh danh là “tù trưởng châu Phi” [*] nên khi bàn về việc bốc thăm trúng thưởng, vận may của cô không hẳn là tốt. Bốn người trong ký túc xá đi mua đồ uống, trên ba cái nắp đều viết “Tặng thêm một chai”, chỉ có cô là “Cảm ơn đã ủng hộ”.

[*] Tù trưởng châu Phi: Ý chỉ những người cực kỳ xui xẻo.

Cô chỉ coi mình là người đi cùng.

Cho đến khi cô rút được vòng tay thông minh.

Cô cầm hộp trở về chỗ ngồi mà vẫn chưa nguôi sửng sốt, sao cô lại trúng thưởng vậy nhỉ? Mà, cái vòng tay thông minh này màu đen… không hợp với ngoại hình của cô cho lắm, so với loại vòng tay này thì cô thích đeo lắc tay hoặc vòng tay hơn. Cô giơ tay lên nhìn thoáng qua cổ tay mình, có lẽ là do thẩm mỹ của cô có hạn cho nên cô cứ cảm thấy cái vòng tay thông minh này không hợp với phong cách của cô.

Đúng lúc này, một chị tiền bối bên cạnh hỏi cô: “Có phải là em không thích cái này không?”

Giang Nhược Kiều không gật mà cũng chẳng lắc đầu.

Chị gái kia cười nói: “Nếu em không thích thì bán lại cho chị đi, chị sẽ không để em phải chịu thiệt thòi gì đâu, bớt mười lăm phần trăm so với giá của cửa hàng flagship [*] nhé, được chứ?”

[*] Trong hải quân, flagship có nghĩa là kỳ hạm, con tàu lớn nhất có nhiệm vụ chỉ huy hạm đội. Bắt nguồn từ ý nghĩa đó, flagship trong kinh doanh là thuật ngữ để gọi cửa hàng lớn nhất và hiện đại nhất trong chuỗi bán lẻ, được thiết kế và bày biện sang trọng thể hiện sự xa xỉ của những thương hiệu hàng đầu thế giới. Flagship được xem là cửa hàng hàng đầu trong một chuỗi cửa hàng bán lẻ. Nó hoạt động để phô diễn thương hiệu hay tên tuổi nhà bán hàng. Nhiệm vụ chính của nó chính là thu hút khách hàng đến với thương hiệu, mục tiêu trên hết là việc bán hàng.

Chị ấy thở dài mà nói: “Chồng chị là một lập trình viên. Anh ấy ngồi trước máy tính cả ngày, lại còn thường xuyên tăng ca, chị cảm thấy cái này rất thích hợp với anh ấy.”

Giang Nhược Kiều đã định đồng ý.

Giữa đồng nghiệp với nhau vẫn cần phải giữ quan hệ tốt, cô định nói thẳng ra là sẽ giảm hai mươi phần trăm, nhưng lời nói vừa đến bên môi thì lại nghe được câu tiếp theo của đồng nghiệp, cô do dự một lúc rồi nói: “Em xin lỗi chị Trình, em cũng muốn tặng cho người khác rồi.”

Tính tình của chị Trình khá tốt, cũng không để bụng, thậm chí còn lại gần hỏi đùa: “Tặng cho người lớn trong nhà hay cho bạn trai? Chị đoán là bạn trai nhé, cái này trông khá năng động và trẻ trung mà.”

Giang Nhược Kiều cười cười.

Xem như là ngầm thừa nhận.

Cùng lúc đó, nhân phẩm của Lục Dĩ Thành cũng bùng phát, thế mà anh cũng trúng được một cái máy sấy trong buổi họp thường niên.

Ban đầu Lục Dĩ Thành vẫn chưa hiểu tại sao các đồng nghiệp lại dùng cái ánh mắt “Cậu là Âu hoàng” [*] để nhìn anh, chỉ là một cái máy sấy tóc thôi mà, còn chẳng bằng rút trúng một tách cà phê.

[*] Âu hoàng: chỉ người cực kỳ may mắn.

Vẫn phải nhờ vào một anh đồng nghiệp nói với anh rằng: “Cái máy sấy tóc này có giá hơn ba nghìn tệ đấy!”

Lục Dĩ Thành ngẩn ra: “Một cái máy sấy tóc mà đắt vậy sao?”

Đồng nghiệp lại nói: “Cậu bán cho tôi đi, hình như bạn gái tôi thích cái này lắm, yên tâm đi, tôi sẽ không để cậu phải chịu thiệt thòi đâu.”

Lục Dĩ Thành ngẩng đầu lên và hỏi: “Con gái đều thích cái máy sấy này sao?”

“Dù sao thì bạn gái của tôi cũng rất thích nhưng mà cô ấy lại không nỡ mua nó.”

Lục Dĩ Thành suy nghĩ, Giang Nhược Kiều có máy sấy tóc này chưa nhỉ?

Anh cũng không chắc lắm, dù gì thì cô cũng chưa từng sấy tóc trước mặt anh.

Đồng nghiệp lại hỏi anh: “Người anh em à, cậu bán không?”

Lục Dĩ Thành hoàn hồn lại, cẩn thận mà trả lời: “Ngày mốt em cho anh câu trả lời chính xác được không?”

Đồng nghiệp: “?”

“Không phải chứ, ý cậu là sao? Sao lại là ngày mốt?”

Lục Dĩ Thành là người tương đối thực dụng, nếu Giang Nhược Kiều không có cái máy sấy tóc này thì anh sẽ tặng cho cô, thế thì đương nhiên là không thể bán đi được, nhưng nếu cô đã có rồi thì chẳng phải là sẽ bị dư ra hay sao? Đến lúc đó thì anh bán cái máy sấy này cho đồng nghiệp, dùng tiền bán được để mua cho cô thứ khác.

Lục Dĩ Thành đáp: “Em phải về hỏi lại cái đã.”

Đồng nghiệp cười nói: “Được rồi, được rồi, cậu về hỏi đi, tôi chờ tin tức từ cậu nhé.”

Sau cuộc họp thường niên là thứ bảy.

Đây là ngày nghỉ duy nhất trước năm mới, chủ nhật còn phải đi làm bù, thứ năm tuần sau mới là giao thừa.

Sáng ngày thứ bảy, Giang Nhược Kiều vẫn còn đến công ty, đến tận buổi chiều mới được nghỉ.

Lục Dĩ Thành nghĩ, hiếm hoi lắm mới được nghỉ lễ… cho nên anh lấy hết can đảm gửi một tin nhắn cho Giang Nhược Kiều: [Hôm nay tôi không đi làm, cậu có rảnh không? Nếu rảnh thì chúng ta đi ăn lẩu nhé?]

Sự thật chứng minh rằng, quả thật là đàn ông sẽ tự động thông suốt dù chẳng có ai dạy dỗ gì về phương diện này.

Nào có tồn tại cái gọi là “trai thẳng sắt thép không hiểu lãng mạn” đâu.

Cũng như Lục Dĩ Thành vậy, bấy lâu nay chưa từng có kinh nghiệm yêu đương với ai mà cũng chẳng cần ai ám chỉ, anh đã biết tự chủ động hẹn Giang Nhược Kiều.

Mỗi một phút giây nghỉ ngơi, anh đều muốn nhìn thấy cô.

Giang Nhược Kiều còn đang ở công ty, sau khi liếc nhìn thời gian thì trả lời anh: [Ok, nhưng mà chắc là muộn chút nữa tôi mới có thể về nhà, bây giờ còn tương đối nhiều việc, có điều, vẫn có thời gian để ăn tối.]

Lục Dĩ Thành: [Vậy à? Hay là tôi tự nấu một bữa lẩu ở nhà nhé? (Thực sự không phải là do hiệu suất chi phí gì đâu, do là bây giờ khi đi ăn ở mấy quán lẩu ngon ngon vào buổi tối thì đều phải xếp hàng, nếu mà là quán không cần xếp hàng thì có lẽ là ăn không ngon.)]

Giang Nhược Kiều dành ra chút thời gian nhìn thoáng qua điện thoại, suýt thì đã cười đến đừ người rồi.

Mong muốn sinh tồn của Lục Dĩ Thành hơi mạnh mẽ quá rồi nhỉ?

Thực ra thì ăn ở đâu cũng không quan trọng.

Giang Nhược Kiều: [Được, đúng là ăn ở nhà sẽ tiết kiệm hơn.]

Lục Dĩ Thành: [Tôi chưa nói hiệu suất chi phí gì mà, cậu đừng hiểu lầm.]

Giang Nhược Kiều: [Ha ha ha ha, tôi cũng đâu có ý này đâu ~]

Lục Dĩ Thành: [Vậy tôi đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn đây (Tôi sẽ không mua loại rẻ đâu, sẽ mua loại tốt.)]

Giang Nhược Kiều: [Đi thôi Pikachu ~]

Lục Dĩ Thành cầm ví tiền và điện thoại di động theo rồi ra ngoài.

Anh không đến chợ nông sản mà anh quen mua, ở chợ này không có nhiều thức ăn, cũng không được tươi ngon cho lắm. Anh ngồi xe buýt qua ba trạm dừng để đến siêu thị lớn.

Năm mới đang đến gần nên có lẽ siêu thị là nơi có hương vị Tết nồng đậm nhất ở Bắc Kinh.

Có rất nhiều người, đèn kết hoa được giăng ở khắp nơi, trên đài phát thanh còn phát đi phát lại các ca khúc vui mừng. Lục Dĩ Thành đẩy xe mua sắm, bắt đầu chọn mua nguyên liệu. Thật ra là anh cũng không thích đi siêu thị cho lắm, những lần trước tới đây cũng đều tốc chiến tốc thắng theo thói quen, bởi vì gần như anh chỉ đi để mua đồ cho mình, nhưng bây giờ thì đã khác trước nhiều rồi, anh mong thời gian trôi chậm lại một chút, muốn tận hưởng quá trình này, quả thực là, chỉ mỗi việc chọn đồ ăn cô thích thôi cũng đã đủ khiến anh thấy vui vẻ.

Lục Dĩ Thành mua kha khá nhiều nguyên liệu nấu ăn.

Cũng không chỉ mua đồ dùng để nấu một bữa lẩu, anh còn mua loại trái cây mà Giang Nhược Kiều thích ăn.

Xe mua sắm đầy ắp như con tim của anh vậy.



Lục Dĩ Thành mua nguyên liệu nấu ăn xong xuôi rồi về nhà, Giang Nhược Kiều thì đã được tan làm.

Cô ngồi tàu điện ngầm để về, ga tàu chỉ cách khu nhà trọ này một đoạn đường, thời tiết hôm nay không tốt, u ám âm u, nhiệt độ cũng xuống thấp, đi trên đường mà có cảm giác gió như dao cùn cứa vào mặt. Trước đây cô không thích mùa đông chút nào, không thích mùa đông ở Bắc Kinh mà cũng chẳng thích mùa đông của thành phố Khê. Nhưng hôm nay tâm trạng cô rất tốt, bước chân cũng nhẹ nhàng thoăn thoắt, có lẽ là do có một người đang chờ cô về ăn lẩu chăng?

Đi một hồi rồi Giang Nhược Kiều lại vòng trở về.

Cô đi vào một cửa hàng bán hoa.

Đột nhiên hôm nay cô rất muốn mua hoa.

Khi tâm trạng vui vẻ, cô thường mua một bó hoa về để cắm trên bàn của mình, lúc ấy cô sẽ cảm thấy cuộc sống của mình như đang bừng sáng vậy.

Mười phút sau, Giang Nhược Kiều ôm một bó hoa bước ra, là hoa hồng champagne mà cô yêu thích.

Nhân viên cửa hàng gói cho cô rất đẹp, còn tặng thêm rất nhiều hoa baby và hoa ly.

Bước vào khu nhà trọ, Giang Nhược Kiều đi tới gõ cửa, hiệu quả cách âm không tốt lắm nên cô đứng ở cửa cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân nóng vội của anh.

Khóe môi cô cong lên.

Một giây tiếp theo, cánh cửa mở ra, hệ thống sưởi trong nhà mang theo hơi ấm phả vào mặt.

Lục Dĩ Thành mặc quần áo bình thường, anh đang đeo tạp dề.

Giang Nhược Kiều cười cười, cô bước vào, đổi sang đôi dép lông của riêng cô. Căn phòng nồng nặc mùi lẩu, vốn dĩ cô cũng không thấy đói bụng, nhưng bây giờ con sâu tham ăn lại bị gọi ra. Lục Dĩ Thành ở sau lưng cô, vẻ mặt anh do dự.

Giang Nhược Kiều vẫn đang ôm bó hoa hồng trong lòng, thấy anh nhìn chằm chằm vào bó hoa, rõ ràng là cô đang cười trộm trong lòng nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh nói: “Hoa tôi tự mua đó.”

Cô lại bổ sung một câu: “Cho mình tôi thì hình như hơi nhiều, nhà cậu có bình hoa không? Tôi chia cho cậu một nửa.”

Bấy giờ Lục Dĩ Thành mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Quả thật là anh đã cảm nhận được nỗi lo lắng và phiền muộn của Tưởng Diên năm ấy.

Có quá nhiều người thích cô, cho nên, tận sâu trong thâm tâm anh có một nỗi bất an, lo lắng mơ mơ hồ hồ, lo rằng lúc anh chưa phát giác ra thì đã có người đến gõ cửa trái tim cô.

Lo lắng là thật, phiền muộn thì thi thoảng cũng sẽ có, nhưng chiếm phần nhiều hơn lại chính là cảm giác không thể diễn tả bằng lời.

Cô thật chói mắt.

Từ lâu anh đã phát hiện ra bản thân anh cũng có những suy nghĩ rất đáng khinh, nhưng anh thật sự mong mỏi rằng, dù có một ngày người bên cạnh cô không phải là anh thì anh cũng hy vọng cô sẽ được hạnh phúc giống như bây giờ.

Trong nhà Lục Dĩ Thành không có bình hoa.

Cuối cùng, vẫn phải nhờ vào anh ra tay, anh cắt một chiếc bình nhựa ra để làm thành một cái bình hoa đơn giản.

Giang Nhược Kiều đang ngồi trên ghế sô pha cắt tỉa cành, cắm hoa vào bình.

Tâm trạng cô rất vui vẻ, còn ngâm nga hát.

Lục Dĩ Thành đang bận rộn trong phòng bếp, tất nhiên là anh cũng nghe thấy động tĩnh trong phòng khách, thỉnh thoảng lại len lén nhìn ra ngoài, thấy cô đang cắm hoa, lòng anh như được ngâm trong nước nóng.

Giang Nhược Kiều vẫn còn để chiếc vòng tay thông minh kia trong túi.

Hai người vây quanh cái bàn nhỏ, đáy nồi sôi sùng sục, trên bàn nhỏ bày đầy đĩa thịt và rau.

Đây là lần đầu tiên Giang Nhược Kiều và một người con trai ăn lẩu trong phòng trọ.

Lục Dĩ Thành nhúng thịt dê cho Giang Nhược Kiều.

Giang Nhược Kiều nhớ đến cái vòng đeo tay thông minh, cô đã xoắn xuýt từ hôm qua đến hôm nay, giờ phút này còn cần phải chần chừ nữa sao?

Cô đặt đũa xuống, tìm chiếc hộp trong túi, giả bộ bình tĩnh đưa cho anh: “Đây là do tôi rút trúng trong buổi họp thường niên, tôi không dùng được cái vòng này. Nếu cậu muốn thì tôi tặng cho cậu đó.”

Lục Dĩ Thành nhìn cô với biểu cảm đầy kinh ngạc.

Giang Nhược Kiều hơi buồn bực: “Sao vậy? Cậu không muốn sao…”

Lục Dĩ Thành lắc đầu mà mỉm cười, anh đứng lên rồi lấy một cái hộp lớn từ trong ngăn kéo phòng sách ra: “Chậm hơn cậu một bước rồi. Đây cũng là quà mà tôi rút thăm trúng, là máy sấy tóc. Cậu có chưa?”

Giang Nhược Kiều kinh ngạc: “Sao cậu lại may mắn thế!”

Lục Dĩ Thành thầm thở phào, xem ra là cô biết chiếc máy sấy tóc này.

“Cậu có chưa?” Lục Dĩ Thành nói: “Nếu chưa thì cái này tặng cho cậu đó.”

Giang Nhược Kiều thấy tiếc nuối không thôi: “… Tôi có rồi.”

Cô vừa mua nó vào học kỳ trước.

Lục Dĩ Thành cũng có chút tiếc nuối: “Không sao, tôi sẽ bán cái này lại cho đồng nghiệp.”

Giang Nhược Kiều: “?”

Lục Dĩ Thành: “Đến lúc đó sẽ mua cho cậu một thứ mà cậu chưa có.”

Giang Nhược Kiều: ^ _ ^

Được thôi.

Duyệt.

“Vậy cậu thử cái vòng này xem.” Giang Nhược Kiều nói: “Tôi cũng không biết nó có chức năng cụ thể gì nữa.”

Cô mở bao bì ra bằng một cách thô bạo vô cùng, rồi cô đưa chiếc vòng cho anh.

Anh nhận lấy rồi đeo vào cổ tay.

Giang Nhược Kiều nghiên cứu sách hướng dẫn: “Nghe nói nó có thể theo dõi nhịp tim, độ oxy trong máu, có khá nhiều chức năng, cậu xem thử xem có đúng không.”

Lục Dĩ Thành ấn xuống theo từng trình tự, ngẩng đầu cười với cô: “Rất hữu dụng.”

Trong lúc cả hai đang chia sẻ nội dung cuộc họp thường niên, đột nhiên bóng đèn trên đầu phát ra tiếng xẹt xẹt, ngay sau đó, cả căn phòng chìm vào bóng tối.

Giang Nhược Kiều: “?”

Lục Dĩ Thành khẽ trấn an cô: “Có thể là cúp điện, tôi đi xem thử, cậu đừng di chuyển nhé.”

Giang Nhược Kiều: “Ừ.”

Vài phút sau, Lục Dĩ Thành quay lại, mang theo tin xấu này. Mạch điện ở đây có vấn đề, toàn bộ khu nhà ở đều bị cúp điện. Bên quản lý tài sản nói là đang nhờ người sửa gấp, có thể là sẽ mất một lúc.

Giang Nhược Kiều bật đèn pin điện thoại di động, nhìn nồi lẩu đang bốc khói nghi ngút: “Làm sao đây, chúng ta chưa ăn được bao nhiêu.”

Trông Lục Dĩ Thành tương đối bình tĩnh: “Không sao, trong nhà bếp của tôi có một cái bếp ga, hẳn là có thể dùng tiếp. Để tôi đi tìm.”

Giang Nhược Kiều cũng đứng dậy: “Tôi cầm đèn pin giúp cậu.”

Hai người bước vào nhà bếp, căn bếp vốn đã nhỏ, lại tối đen khiến không gian càng thêm chật hẹp, nhỏ đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của người kia.

Lục Dĩ Thành cao ráo nên chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới cái tủ bát ở phía trên.

Giang Nhược Kiều sợ anh không nhìn thấy nên nhích lại gần thêm một chút.

Lục Dĩ Thành tìm được bếp ga mini, vừa thở phào thì lập tức quay người lại, Giang Nhược Kiều không kịp lùi lại, hai người cách nhau rất gần.

Giang Nhược Kiều ngước mắt nhìn anh.

Anh cũng cúi đầu ngạc nhiên nhìn cô.

Bóng tối khiến mọi giác quan đều được phóng đại lên.

Vòng tay trên cổ tay Lục Dĩ Thành biểu thị rằng nhịp tim của anh đang không ngừng tăng lên.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.